Chương 92EM KHÔNG CÓ LÍ DO GÌ ĐỂ COI THƯỜNG TÔI

Hạ Trường Duyệt đờ đẫn nhìn, chẳng hiểu vì sao anh lại gầm lên như vậy.
Chẳng phải anh chính là người đàn ông luôn ở trong phòng bệnh của cô sao? Làm gì có ai tự chửi mình là gã xấu xa chứ…


Hạ Trường Duyệt lè lưỡi, lặng lẽ nuốt câu này vào trong bụng. Nếu để Nghiêm Thừa Trì biết cô đang nghĩ gì, chắc chắn cô sẽ bị bóp ch.ết!


"Tôi thấy mình khỏe rồi. Công việc ở đoàn làm phim cũng có thể xử lí từ bệnh viện. Tôi ở lại đây chăm sóc mẹ tôi được không?" Hạ Trường Duyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi dè dặt hỏi.


Cô biết ở bệnh viện có y tá, mà cô cũng không phải nhân viên y tế, ở lại có khi cũng không giúp được gì. Nhưng nếu có cơ hội thì cô vẫn muốn ở gần ba mẹ một chút.


Nhận thông báo bệnh tình nguy kịch mấy lần liên tiếp làm cho sức chịu đựng của cô yếu đi rất nhiều. Cô chỉ sợ không đến kịp một giây thôi, người mà cô yêu thương nhất sẽ rời bỏ cô mà đi.
"Không được."
Nghiêm Thừa Trì từ chối không chút do dự.


Đôi mắt quyến rũ toát lên vẻ u ám, anh nhìn chằm chằm cô vài giây, rồi lạnh lùng cất tiếng, "Em ở lại đây chăm sóc ba mẹ, vậy ai sẽ chăm sóc tôi?"
Ngón tay dài của anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, khẽ híp mắt lại.


available on google playdownload on app store


"Hạ Trường Duyệt, tôi đồng ý cử người điều trị cho ba mẹ em, không phải để em ở lại đây vướng tay vướng chân, càng không phải cho em lí do để coi thường tôi."
"…"
Anh cũng đâu phải bị tàn phế, tại sao phải cần người chăm sóc? Con trai cô mới ba tuổi mà còn tự biết chăm sóc bản thân nữa là.


Hạ Trường Duyệt oán thầm trong lòng. Thấy khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh sắc nét của anh tối sầm đi, cô lại âm thầm kìm nén.
Nghiêm Thừa Trì chịu cho người chữa trị cho ba mẹ cô, lẽ ra cô phải cảm kích mới đúng, không thể lại chọc giận anh nữa.


Tác phong của trợ lý Kim rất nhanh. Sau khi làm xong thủ tục, anh ta cung kính đến phòng bệnh báo.
"Cậu Trì, xe đã đậu ở dưới, có thể về được rồi."
Nghiêm Thừa Trì liếc anh ta chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên người Hạ Trường Duyệt.


Cô không dám chống đối anh, chỉ biết nhanh nhẹn xuống giường, bối rối chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, ngoan ngoãn đợi anh lên tiếng.
Nhưng cô đợi một lúc cũng không thấy Nghiêm Thừa Trì nói gì.


Ngay lúc cô đang do dự không biết có nên hỏi hay không, Nghiêm Thừa Trì đã bước lên, bế ngang người cô, đi nhanh ra ngoài bệnh viện.
Trên đường về, Hạ Trường Duyệt nhận thấy hơi thở u ám trên người anh nên cũng không dám nói chuyện.


Dựa mãi dựa mãi, cái đầu nhỏ của cô không chịu nổi nữa, chúc xuống ra đằng trước, ngáp một cái.
Cô dựa cả người vào cửa xe, nặng nề ngủ thiếp đi…


Nghiêm Thừa Trì nghe thấy tiếng hít thở đều đặn ở bên cạnh thì hơi sững sờ. Anh quay đầu sang, thấy dáng người nhỏ nhắn đang dựa vào cửa xe, không thể dời mắt đi.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng An Thần Húc đến bệnh viện là vì cô, ngực anh lại ngột ngạt không thở nổi.


Còn đứa bé trong tay An Thần Húc, anh luôn có một cảm giác rất khó diễn tả.
Hễ nghĩ đến việc Hạ Trường Duyệt biết rõ An Thần Húc đã có con mà vẫn qua lại với người đàn ông như vậy, ngực anh như bị thả một ngọn đuốc, cứ cháy hừng hực!


Nghiêm Thừa Trì vừa đặt tay lên vai cô, định lay cô dậy thì chợt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, tay anh bất giác hạ xuống nhẹ nhàng.
Anh nghiến mạnh răng, ôm cô vào trong lòng, để cô có thể thoải mái dựa vào ngực anh ngủ.
Chiếc xe vừa lắc lư, trợ lý Kim đã bị trừng mắt ngay lập tức.


"Nếu đến xe còn không biết lái thì mau gửi đơn nghỉ việc đến phòng nhân sự cho tôi."






Truyện liên quan