Chương 106ĐÂY LÀ GÌ?
Lúc Hạ Trường Duyệt tỉnh lại thì đã là buổi trưa.
Chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cô kéo thân thể mỏi mệt, vội vàng chạy tới đoàn làm phim.
Bây giờ cô đã đắc tội với Nghiêm Thừa Trì, thì càng không thể qua loa trong công việc. Nếu bị Giang Minh Na bắt được điểm yếu để trục lợi cá nhân, chắc chắn không có ai giúp cô được.
Hạ Trường Duyệt cắn môi, định âm thầm né tránh đám đông, chọn chỗ ít gây chú ý đi vào phòng họp. Nhưng cô chưa kịp bước chân vào đoàn làm phim thì đã bị Giang Minh Na chặn lại.
“Biên kịch Hạ, bây giờ là mười giờ trưa, đừng nói với tôi là cô chờ đến lúc ăn cơm trưa thì mới đến đoàn làm phim điểm danh nhé.” Giang Minh Na lắc lư chiếc đồng hồ xa xỉ trên tay, trên mặt hiện rõ vẻ cố ý gây khó dễ.
“Thời gian làm việc của tôi, không đến lượt cô hỏi.”
Hạ Trường Duyệt biết đối phương cố tình gây sự, không muốn dính líu với cô ta, bèn lướt qua định bỏ đi.
Giang Minh Na nhanh chóng ra hiệu cho trợ lý bên cạnh chặn đường cô.
“...”
Hạ Trường Duyệt nhíu mày, trừng mắt lườm cô ta. Nụ cười trên mặt Giang Minh Na càng đắc ý hơn, cô ta ngạo mạn lên tiếng.
“Nếu cô đã sửa xong kịch bản thì đương nhiên không liên quan đến tôi. Nhưng nếu vì một mình cô mà làm chậm trễ tiến độ của cả đoàn làm phim thì tất cả mọi người trong đoàn đều có tư cách tr.a hỏi!”
“...”
Bàn tay cầm túi của Hạ Trường Duyệt khẽ siết chặt lại.
Tối qua cô chọc giận Nghiêm Thừa Trì, đừng nói đến sửa kịch bản, cả đêm qua hầu như cô không hề chợp mắt.
Người đàn ông kia nổi giận chẳng khác nào muốn xé nát cô, bây giờ toàn thân cô vẫn cảm thấy đau đớn.
Nhưng cho dù hôm nay kịch bản của cô chưa sửa xong thì cũng không đến nỗi làm chậm tiến độ của đoàn phim. Rõ ràng Giang Minh Na đang cố ý làm to chuyện.
“Sao thế, hôm nay không nhắc đến anh Trì với tôi à? Đừng nói với tôi là đêm qua cô luôn ở cạnh anh Trì nên mới không có thời gian sửa kịch bản đấy nhé?”
Giang Minh Na cười mỉa, giễu cợt nhìn Hạ Trường Duyệt.
“Đúng là làm người ta cười muốn chết mà.”
“Tôi ở cùng ai không liên quan đến cô, bảo người của cô tránh ra.” Mắt Hạ Trường Duyệt lóe sáng, bị Giang Minh Na công kích, bỗng dưng cô thấy hơi chột dạ.
Nhớ đến đêm qua, Nghiêm Thừa Trì nổi cơn điên bóp cằm cô cứ như thể muốn siết chết cô, đôi mắt Hạ Trường Duyệt trở nên buồn bã, lồng ngực nhói đau.
Cô định gạt cánh tay đang chắn trước mặt mình ra, nhưng vừa giơ tay lên thì đã để lộ dấu hôn trên cần cổ.
“Đây là cái gì?” Giang Minh Na tinh mắt phát hiện, bước về phía trước, đưa tay vạch cổ áo của Hạ Trường Duyệt ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Hạ Trường Duyệt nhanh chóng giữ cổ áo lại, nhưng đã muộn. Giang Minh Na như bắt được sơ hở, lập tức cười lớn, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.
“Tôi đã bảo mà, sao sửa kịch bản lâu như vậy mà mãi không xong, hóa ra biên kịch Hạ của chúng ta ban ngày vất vả làm việc trong đoàn phim, ban đêm còn bận rộn hầu hạ đàn ông.”
Ngón tay mảnh khảnh của Giang Minh Na chỉ lên cổ cô, giọng điệu tràn ngập mỉa mai, “Hạ Trường Duyệt, cô đúng là đồ đê tiện, trèo hết lên giường của đám đàn ông xung quanh rồi à? Chẳng trách năm đó cậu Trì không cần cô nữa!”
“Ào...”
Nguyên chai nước khoáng hất thẳng vào mặt Giang Minh Na, dội ướt sũng gương mặt chanh chua đắc ý của cô ta.
Lòng bàn tay của Hạ Trường Duyệt siết chặt, bóp cái chai rỗng phát ra tiếng kêu tanh tách. Cô nhìn Giang Minh Na với sự phẫn nộ không kiềm chế nổi trong ánh mắt.
“Hạ Trường Duyệt, cô dám hắt nước vào tôi à? Tôi phải xé xác cô ra!”