Chương 29: Đến núi Bạch Linh
“Ô tức là tịnh, tịnh tức là ô; thiện tức là ác, ác tức là thiện; sinh ra được là tử, tử cũng sinh; bạch người trong lòng thổ địa thượng, Bạch Linh sơn chính là cao tăng gia…”
Giọng nói thanh thuý hát lên bài ca dao thần bí, làm người khác suy ngẫm. Bầu trời trên đỉnh đầu này sâu không lường được, trống trải đến nỗi làm người ta phiền muộn.
“Ngươi sao có thể đi ra được?” Giọng nói thanh lãnh vang lên trong màn đêm sâu thẳm, một nữ pháp sư mang vẻ đẹp lạnh lùng mà diễm lệ chậm rãi đi ra trong bóng tối, quanh thân còn có mười con tử trùng hồn bay tự do.
“Linh hồn của người vừa mới ổn định, làm vậy rất hao tốn linh lực.”
“Không sao.”
Ngồi dưới một gốc cây cổ thụ đã sớm ch.ết héo, toàn thân bị một màu đen bao quanh khẽ mở miệng cười với cô gái thần bí kia.
“Chỉ là cảm thấy bài đồng dao này rất có ý nghĩa, cho nên muốn nghe kĩ một chút.”
“…” Không đáp lời, nữ pháp sư kia ngồi xuống bãi cỏ dưới tàng cây bên cạnh nàng.
“Sao, nhìn thấy bọn Inuyasha sao?”
“…”
Phải không? Quả nhiên, chỉ có gặp được người trong lòng mới khiến nàng thất thường như vậy.
Đối với vẻ trầm mặc dị thường của nàng, cô gái thần bí kia ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
“Kikyou, có phải là rất không cam lòng không, nhưng lại không thể không phiền hà?” Ngươi là kẻ đã ch.ết, lại phải trơ mắt nhìn người mình yêu yêu một người con gái khác. Ha ha, nỗi đau như vậy so với ch.ết còn khó chịu hơn chăng?
“Ta… chính là người đã ch.ết, có lẽ ngay từ đầu đã vì vậy mà không có tư cách yêu lần nữa.” Nàng cười tự giễu.
Sai rồi sao? Sai rồi, cái sai này chỉ có thể trách vẫn mệnh trêu ngươi mà thôi.
Gió đêm lạnh lẽo vù vù thổi đến, mang theo hơi lạnh.
“Chắc chắn là thân thể của ngươi đang ở trong núi Bạch Linh sao?” Cùng ở một chỗ với Naraku kia…
“A, phải! Ta cảm nhận được nó.” Nàng gật đầu, lộ ra vẻ mặt trong trẻo.
Rõ ràng là còn sống, vậy mà lại phải nhìn thân xác của chính mình làm chuyện mà mình ghét. Thật sự là buồn cười…
“Núi Bạch Linh quá mức thanh khiết, ta không thể đi vào…” Cho nên không thể truyền linh lực cho nàng kịp thời.
“Ta biết, không cần lo. Tuy rằng không có thân thể nhưng ta cũng không phải là hồn người ch.ết. Sức mạnh thanh tẩy của núi Bạch Linh cũng không gây quá nhiều trở ngại với ta.”
“Vậy ngươi đi cẩn thận…” Đưa vũ khí phòng thân cho nàng, trong giọng nói thanh lãnh của nữ pháp sư mang theo chút thân thiết.
Nữ pháp sư này trong nóng ngoài lạnh sao? Ha ha… So với lần đầu gặp, Kikyou hiện tại dường như tốt tính hơn rất nhiều.
“Kikyou, đánh mất ngươi có lẽ là tổn thất lớn nhất trong đời Inuyasha…”
… … … … … … … … … … … … … …....
“Cái vực này thật sâu, Jaken sama.” Ngồi trên lưng yêu thú hai đầu, cô bé nhìn xuống vực sâu phía dưới không đo được mà cảm thán.
“Hô hô~ Tuy rằng vẫn còn xa mới đến núi Bạch Linh nhưng mà chưa gì đã thấy hơi khó chịu rồi…” Khó khăn chống gậy đầu người xuống đất, tiểu yêu quái màu xanh không còn khí lực nói chuyện.
Đón gió núi lạnh thấu xương, đứng trên vách núi đen, tuyết y nam yêu tuấn mỹ như thần mở to đôi mắt lạnh lùng màu vàng, chăm chú nhìn mây mù xa xa lượn lờ trên dãy núi.
Linh khí thanh tĩnh nơi này cũng không cho phép tà khí tiếp cận..,
Rốt cục cũng đến hồi kết rồi sao? Naraku…
Nhẹ nhàng nhảy lên, tuyết y nam yêu tựa như chim ưng giương cánh lao xuống vực sâu không thấy đáy.
“A, Sesshoumaru sama~” Nhìn chủ nhân đột nhiên rời đi, tiểu yêu thét lên kinh hãi.
Nhưng mà dáng nhảy của Sesshoumaru sama thật đẹp a~
“Đi thôi, Ah-Un.” Không để ý đến tiểu yêu đang lên cơn háo sắc, cô bé thúc yêu thú hai đầu đuổi theo bóng trắng sắp biến mất kia.
“Này, Rin-chan đừng bỏ ta lại chứ!!!”
… … … … … … … … … … … … … … ….....
Ánh hoàng hôn cuối cùng lặng lẽ biến mất, các yêu quái cũng rục rịch hoạt động.
Đêm đen, kéo xuống.
Trước một căn phong nhỏ trong núi Bạch Linh Sơn, một đám trẻ con thấp thỏm lo âu thân thiết lay lay một chàng trai nằm bất động trên đất.
“Súc… Súc sinh, vì sao thân thể lại không động đậy được? Tiểu quỷ kia…”
“Này, Shuikotsu (Thuỵ Cốt) ngươi đang làm gì vậy?” Jakotsu (Xà Cốt) dẫn theo cô bé nhìn Shuikotsu đang nằm một cách kì quái.
Không phải là muốn chứng minh “người ẻo lả” kia sẽ không trở lại sao, sao còn chưa ra tay?
“Lắm mồm!” Chàng trai tên là Shuikotsu tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm mấy cặp mắt đang tràn ngập sợ hãi kia bên cạnh.
Thật vất vả, thật vất vả mới sống lại được. Sao có thể để cho cái tên ẻo lả yếu đuối kia xuất hiện chứ?
Không, hắn là Shuikotsu, là một thành viên trong Thất Nhân Bang (Shinchinintai) khiến người người sợ mất mật…
“Vù vù vù…” Đột nhiên một cơn gió ùa đến, một chiếc thuyền lông vũ lơ lửng trên không trung, bên trên là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi mấy tuổi bước xuống.
“Hửm?” Quay đầu, Jakotsu có chút không vui nói, “Là ngươi?”
“Này, Sesshoumaru đã đến rồi, các ngươi còn ở đây làm gì?” Thu hồi thuyền lông vũ trên ngón tay, cô gái kia híp đôi mắt đỏ rực yêu diễm cũng không vui đáp lại.
Xì, chỉ là một Thất Nhân Bang bé nhỏ mà thôi! Thật là đáng thương, đã ch.ết rồi, đến khi sống lại còn bị Narku lợi dụng!
Người đã ch.ết thì không nên quá tự đắc, kết cục sẽ không tốt đẹp!
“Kagura, không được vô lễ như vậy.” Giọng nói thanh thanh lãnh lanh vang lên, lộ ra vẻ cao ngạo và xa cách. Một cô gái thanh lệ mặc hoa bào màu đen, vạt áo màu hồng từ trong bụi cây phía sau chậm rãi đi ra.
Ngũ quan cân đối, da dẻ trắng mịn như tuyết, dáng người yểu điệu, trong tay còn cầm một trường kiếm cổ xưa. Ánh sáng trong mắt lưu chuyên, lướt qua một bóng dáng, là khuôn mặt của Naraku.
“Xì!” Khinh thường xì một tiếng, Kagura đứng một bên nhưng không phản bác.
Người này so với mấy tên kia còn làm nàng ghét hơn!
“Lăng Nguyệt neechan!” Rin trong tay Jakotsu nhìn thấy bóng người quen thuộc, vui mừng hô to.
Người kia chính là Lăng Nguyệt neechan mà bọn họ đang tìm sao? Tốt quá, Sesshoumaru sama biết được nhất định sẽ rất vui!
Nhưng mà cô bé đó thất vọng rồi. Bởi vì trong ánh mắt cô gái kia nhìn nàng chỉ toàn vẻ xa cách và lạnh lùng.
Cô bé này biết nàng sao?
Nhíu mày, biểu cảm nàng hờ hững, liếc mắt nhìn cô bé kia một cái.
Quen biết thì sao chứ? Chỉ cần gây trở ngại cho Naraku sama, tất cả đều phải loại bỏ!
Bóng người mảnh khảnh, vô xùng thoát tục bước qua cái xác trên mặt đất, đi đến trước mặt bọn họ, bình tĩnh hạ lệnh.
“Đầu tiên dẫn Sesshoumaru vào trong kết giới đi. Còn tiểu quỷ này… đợi lát nữa sẽ xử lí sau.”
“Xì, vì sao chúng ta phải nghe lời ngươi?” Trừng mắt, Jakotsu khinh thường nói. Nàng ghét nhất là loại người ra vẻ thanh cao như thế này.
“Ha, vậy sao? Xem ra các người chưa hiểu rõ thân phận của mình rồi…”
Bỗng nhiên nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười, đôi mắt trong suốt như nước hơi nheo lại, một sức mạnh khủng khiếp kì lạ xuất hiện xung quanh nàng, “Nếu các ngươi muốn giải quyết vấn đề này ngay bây giờ…. Có thể thử…”
“Ngươi, cô gái này…” Lời nói tự phụ như vậy đã thành công dời đi lực chú ý của Jakotsu.
“A!” Cảm nhận được sát khí rõ ràng của Jakotsu, cô bé đứng cạnh sợ hãi lặng lẽ lui một bước.
“Quả nhiên, cô gái này là đáng sợ nhất… Shuikotsu, chúng ta đi thôi.” Lầm bầm, Jakotsu vội vã kéo Shuikotsu đang chuẩn bị phát tác, sáng suốt lựa chọn rời đi.
Người kia cũng có Ngọc Tứ Hồn thì phải. Hắc ám kia, phảng phất vẻ mặt của Naraku.
… … … … … … … … … … … … … … …...
Lần theo mùi hương lưu lại trong không khí, nam yêu tuấn mỹ mặc hoa y truy tìm theo.
“Tìm được rồi! Bọn họ… ở phía trước.” Ngẩng đầu nhìn dãy núi bị mây mù bao phủ, tuyết y nam yêu vẻ mặt nghiêm nghị không chút sợ hãi tiến vào trong kết giới tràn ngập linh lực thanh khiết.
Bọn đê tiện, vĩnh viễn chỉ biết dùng thủ đoạn ti bỉ! Cho rằng một cái bẫy nho nhỏ này cũng có thể vây khốn được Sesshoumaru ta sao? Hừ, thật là buồn cười…
Cho dù biết rõ là bẫy, nhưng đại yêu quái cao ngạo như hắn tuyệt đối sẽ không vì vậy mà thay đổi lộ trình.
Mạnh mẽ, bất kể phía trước là cái gì đang đợi hắn, kiếm trong tay hắn gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
“Xin chờ tiểu nhân với, Sesshoumaru sama.” Chống cây gậy đầu người cao hơn mình rất nhiều, tiểu yêu kì lạ màu xanh gian nan co hai chân chạy theo.
“Hô~ Hô~ Đây là một cái bẫy! Cái tên kia dám lợi dụng Rin để dụ Sesshoumaru sama vào bên trong kết giới… Lại nói phía trước…”
“Hả?” Nhìn chủ nhân bình thản đi về phía trước, tiểu yêu sợ hãi ngậm miệng lại.
Sesshoumaru sama không sao ư? Chẳng lẽ chỉ mình mình là khó chịu? Nói như vậy, mình cũng nên lấy mạng ra cược cũng có thể thành công.
Tiểu yêu tràn đầy tin tưởng nhấc gậy đầu người, anh dũng xông vào bên trong kết giới.
Đáp trả nó là một cơn giật điện mạnh mẽ.
Hoàn toàn… Không được.
Thừa nhận gân cốt toàn thân đau đớn, nước mắt tiểu yêu chảy ròng ròng như thác lũ, yên lặng thừa nhận chủ nhân nhà mình là yêu quái thuần chủng mạnh mẽ.
Quả nhiên là Sesshoumaru sama lợi hại nhất, yêu quái vào trong kết giới mạnh như vậy vẫn không sao…
* Lời tác giả: Tự cảm thấy càng viết càng loạn…