Chương 32: Xuống tinh thần
Dưới núi Bạch Linh Sơn, chướng khí vờn quanh mặt đất không một ngọn cỏ. Trong bóng đêm cô độc chỉ có tiếng gió nức nở.
Máu bao lấy thân thể mảnh khảnh, mái tóc dài đen đến thất thần, khuôn mặt thanh tú tái nhợt đến đáng sợ, dường như có thể bay theo gió.
Máu đỏ tươi vẫn như trước, không ngừng trào ra từ ngực nàng, nhuốm màu lên cả hoa y trắng như tuyết của hắn, mang theo thứ cảm xúc sền sệt ấm áp, làm một kẻ khiết phích (yêu sạch sẽ) như hắn cũng có cảm giác khác lạ.
Từ trước đến nay, không ngờ máu của con người lại nhiều như thế.
Lạnh, rất lạnh.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng máu bên trong cơ thể không ngừng trào ra ngoài. Thân thể ngày càng khó cử động, càng lúc càng nặng nề. Thậm chí ngay cả hít thở cũng ngày càng khó khăn, cả người như thể bị đóng băng giữa thế giới này, cô độc mà tuyệt vọng.
“Nguyệt.”
Giọng nói lạnh lẽo mà trầm thấp chưa từng lộ ra vẻ lo âu như vậy. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Là phẫn nộ, tự trách hay là thương tiếc?
Có lẽ là hắn đã sai rồi. Nảng cũng không mạnh mẽ như trong tưởng tượng của hắn, sự tồn tại của con người vĩnh viễn đều rất yếu ớt mong manh.
Nghe được giọng nói quen thuộc, tựa như một tia sáng le lói trong màn đêm đen, lông mi nàng hơi run rấy, lúc lâu sau mới nặng nề mở hai mắt.
Thật tốt, ôm như vậy rất ấm áp…
Thật ra như vậy cũng tốt. Sau 40 năm phiêu bạt lâu như thế, cái kết cục bình yên này cũng có thể coi là một kết cục hạnh phúc.
Nàng… Cũng mệt mỏi rồi, mệt mỏi với việc vĩnh viễn đi tìm kiếm đường về nhà.
“Ừm..” Cúi đầu lên tiếng, dường như không chút tiếng động, khóe môi dính máu miễn cưỡng nở ra một nụ cười nhạt. Nhưng mà khi đối diện với đôi mắt thâm thúy màu vàng của hắn, nước mắt nàng cuối cung cũng không khống chế được mà rơi xuống, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
Đáng ghét, rõ ràng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp vào thời khắc cuối cùng, vậy mà lại khóc?
Qủa nhiên, chỉ cần ở trước mặt hắn, cho dù nàng muốn kiên cường cũng không làm được, phải không?
Sesshoumaru, nàng chưa từng nói ra, thật ra, nàng rất thích ngươi… Thích kẻ cao cao tại thượng như hắn một cách hèn mọn.
Bởi vì sợ bị từ chối, cho nên luôn cố gắng phớt lờ nó. Bởi vì chỉ có thể im lặng ngưỡng mộ, cho nên nàng lựa chọn rời đi.
Phật nói: kiếp trước phải ngoái đầu nhìn nhau năm trăm lần mới đôi lại một lần đi qua nhau. Như vậy, kiếp trước rốt cuộc nàng đã nhìn hắn bao nhiêu lần mới có thể đổi lại một lần vượt thời gian để gặp nhau?
Ngươi sẽ nhớ ta chứ, Sesshoumaru? Trong dòng thời gian dài đằng đẵng, ngươi liệu có nhớ nổi từng có một con người nhỏ bé như ta xuất hiện trong cuộc đời ngươi?
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, có thể để nàng ích kỉ một chút được không?
Không muốn, không muốn bị ngươi quên đi, cho nên…
Nàng giơ tay phải lên, thong thả, vô lực lại tràn ngập cố chấp. Đầu ngón tay dính máu chạm vào lồng ngực của hắn, nàng dùng chút linh lực cuối cùng còn sót lại để hạ chú.
Sesshoumaru, bất kể ngươi gặp bao nhiêu người, yêu bất cứ ai cũng không thể quên ta, cho dù chỉ là một chút…
Ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua sương mù, mang một vẻ đẹp mất hồn khó diễn tả thành lời.
Trời sáng.
Đêm đen cuối cùng đến đây là kết thúc.
Nhưng mà, hình như có ai đó từng nói, cái ch.ết cũng là một sự bắt đầu thì phải? (Thần: “Nhớ không nhầm thì là lão Imhotep trong The mummy”:v)
Đứng đón gió từ trên cao, một chàng trai tuyệt thế mặc hồng bào xuất thần nhìn mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên phía xa xa, mái tóc trắng như tuyết dài đến mắt cá chân hơi đu đưa theo gió, xinh đẹp đến cực điểm.
Tuy hắn chỉ lẳng lặng đứng nhưng lại mang một vẻ đẹp chói mắt của thần tiên giáng trần. Một vẻ đẹp cho dù thể nào cũng không thể đem ra so sánh, dường như giữa trời đất lúc đó, chỉ còn một bóng người ấy thôi.
Đột nhiên, hắn tao nhã vươn tay phải đẹp như ngọc ra, dường như chỉ là vô tình phất tay, nhưng cũng giống như đang xé rách một sức mạnh vô hình.
Xoay tay, hắn chậm rãi cử động ngón tay ngọc, một ánh sáng trắng noãn liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tinh khiết như đóa sen trắng của Phật.
Đôi môi mỏng hoàn mỹ hơi hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười khuynh thành, trong đôi mắt màu tím lộ rõ vẻ quý tộc cao ngạo.
“Hừ!”
Hừ nhẹ một tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng cũng không giấu được khí thế vương giả của người đứng đầu.
“Sứ giả địa ngục nhỏ bé mà cũng dám cùng ta tranh đoạt người. Thật không biết tự lượng sức mình!”
… … … … … … … … … … …...
Gió tây hiu quạnh, trường kiếm cổ xưa ở trước ngực chủ nhân thương nhớ nức nở ra tiếng, tựa như đang xướng lên một bài ca phúng điếu, mãi chưa dừng lại.
“Sesshoumaru?” Thiếu niên có đôi tai cẩu mặc hồng y vội vàng chạy tới, nhìn tình cảnh trước mắt có chút khó hiểu. Nhưng mà, người hắn quan tâm chính là sống ch.ết của nữ pháp sư có khúc mắc với hắn.
“Kikyou đâu?” Rõ ràng ở đây có hơi thở của nàng.
“A, cái tên bán yêu ti tiện này, ngươi không thấy Lăng Nguyệt đã ch.ết sao?” Tiểu yêu sớm lệ nóng tung hoành, vung vẩy gậy đầu người, cái miệng nhọn hoắt vẩu lên, nhảy ra căm giận chỉ trích.
“55555555 * ngươi thật tuyệt tình! Nữ pháp sư kia đã bị Naraku giết rồi, ngươi quên ả ta đi! Hừ! 55555555″ Ống tay áo rộng xoa xoa hai hàng nước mắt như suối nhỏ nhưng cũng không hiệu quả mấy.
* 555555: Hu hu hu hu… (đại khái là diễn tả tiếng khóc)
Tuy rằng, tuy rằng Lăng nguyệt kia luôn thích làm khó nó, nhưng đều là tuỳ tùng của Sesshoumaru sama, sao có thể bỏ chủ nhân mà đi trước!
Đáng giận, lúc nào cũng tuỳ hứng như vậy!
… …
“Kikyou…” Ngây ngốc nhìn xuống vực sâu phía dưới, bán yêu cũng như lúc trước không thể cứu mạng nữ pháp sư kia thì trở nên thất hồn lạc phách, mãi sau mới xoay người nhìn tuyết y nam yêu đang ngồi quỳ ôm cô gái dưới đất.
“Sesshoumaru, Sesshoumaru! Ngươi, vì sao không cứu nàng?!”
Nhìn đứa em trai bán yêu giận chó đánh mèo chỉ trích, tuyết y nam yêu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng, thản nhiên nói.
“Kẻ giết ch.ết Kikyou là Naraku, còn kẻ không thể cứu được ả ta chính là ngươi… Inuyasha!”
Một giây gặp thoáng qua, cũng là chia ly vĩnh viễn.
Hừ, thật sự là giống nhau đến châm chọc!
Hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh không lộ ra cảm xúc. Chỉ là cánh tay kia nắm chặt lại trở nên trắng bệch, vài giọt máu tí tách nhỏ xuống từ ống tay áo dài mang hoa văn anh đào màu đỏ, rơi xuống đất rồi biến mất,
Nhớ lại năm đó đứng trước biển lớn mênh mông, nghe sóng biển vỗ rì rào, phụ thân uy nghiêm mạnh mẽ đứng quay lưng, hướng mặt về phía mặt trăng hỏi hắn lúc còn nhỏ.
“Sesshoumaru, con có thứ gì cần phải bảo vệ không?”
“Thứ cần phải bảo vệ?” Mắt vàng hắn khẽ nhíu, phất tay áo, dường như muốn hất bay thứ tình cảm đáng khinh đó.
“Đối với Sesshoumaru con mà nói, không có!”
Bởi vì, khi đó con người này chưa xuất hiện.
Nhưng mà hiện tại..
Không để ý đến em trai bán yêu buồn cười của mình, hắn cúi đầu, nhìn cô gái đang hôn mê trong lòng.
“Ta sẽ không nhớ được ngươi…”
Hắn trời sinh lạnh lùng, không biết nên biểu đạt nỗi đau như thế nào, chỉ có thể lạnh nhạt nói vậy.
“Cho nên, ngươi chỉ có thể xuất hiện ở nơi Sesshoumaru ta không thể nhìn thấy!”
Cô gái thanh nhã như đóa sen trắng kia vẫn yên lặng chìm trong hôn mê. Đôi mắt vàng vẫn không di chuyển nhìn nàng chằm chằm, tựa như hai hồ nước tĩnh lặng, bề ngoài có vẻ yên ả, nhưng thực chất dưới đáy lại cuộn trào từng làn sóng ngầm dữ dội.
Có thứ gì dó cứ lặng lẽ nổi lên, ngay cả mặt trời đang mọc lên từ phía Đông cũng có chút khiếp đảm đối với nam yêu tao nhã khuynh thành này.
Tỉnh lại, Nguyệt…
Đao phụ thân trao cho bên hông bắt đầu phát ra tiếng động chao đảo, một tiếng lại một tiếng, chưa từng mãnh liệt như vậy.
Đôi mắt vàng lạnh léo liếc xuống phía dưới, trong vẻ lạnh như băng cũng ẩn chứa sự khẩn thiết.
Thiên Sinh Nha, ngươi có thể cứu nàng hay không?
Như thể đáp lại hắn, Thiên Sinh Nha lại rung động mãnh liệt hơn, ngay cả gió cũng bắt đầu nổi lên.
Phải vậy không? Người cũng muốn cứu nàng.
Tuyết y nam yêu buông cô gái đã sớm thoi thóp ra, đứng thẳng dậy, ngạo nghễ đứng giữa trời đất mịt mù, áo trắng như tuyết bay lên, trên gương mặt tuyệt mỹ là một vẻ kiên nghị.
Thứ cần phải bảo vệ…
Phụ thân đại nhân, tuy rằng không thể hoàn toàn tán thành với người, nhưng quả thật hắn không muốn mất nàng, cho nên hắn muốn trở nên thật sự mạnh mẽ, khiến cho bất cứ kẻ nào cũng không dám có ý đồ với vật thuộc quyền sở hữu của hắn.
Cho dù là thần, cũng không thể!
Thân đao thon nhỏ vung lên một đường cong duyên dáng, ánh sáng trắng noãn loé lên, vết thương vốn đáng sợ kia bắt đầu khép lại.
“Cạch” một tiếng, trường kiếm phong cách cổ xưa trên người cô gái rơi xuống, không nhúc nhích.
Thu đao vào vỏ, chàng quý tộc cao ngạo lại đứng thẳng lưng, đứng lặng. Dường như chờ rất lâu, nhưng cũng giống như chỉ trong nháy mắt, trái tim kề sát bên tay bắt đầu đập. Một chút, lại một chút, tuy rằng rất chậm chạp, rất nhẹ nhưng lại đập vô cùng chân thực.
Đôi mắt vàng loé ra chút lo lắng, cố gắng ép mình phải bình tĩnh lại, có một niềm vui sướng khó nói ra lời từ từ dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn càng siết chặt cô gái trong lòng hơn.
Thì ra khi mất đi mà giành lại được, có thể khiến người ta sung sướng như vậy. Cho nên… Tỉnh lại đi…
Ngày đầu tiên, không tỉnh lại.
Ngày thứ hai, không tỉnh lại.
Ngày thứ ba…
“Bokuseno (Phác Tiên Ông Bokuseno) * , nói cho ta biết, ai mới có thể cứu nàng?” Tuyết y nam yêu nói, mang theo khí thế quý tộc uy nghi.
* Phác Tiên Ông Bokuseno:
Totosai sợ ch.ết khiếp Sesshomaru nên lão ta phải tìm cách đưa Thiên Sinh Nha bằng cách treo lên Phác Tiên Ông Bokuseno: “Dành cho Sesshomaru ❤ ” mà không hề xin phép, làm Lão mộc lan rất bực mình
Một chút về Phác Tiên Ông Bokuseno: Là một cây mộc Lan thọ trên 2000 năm, là cá thể đặc biệt to lớn nhất trong chủng loài.
Chiều rộng của Thân cây Phác Tiên Ông khoảng độ dài đứng vai kề vai của 3 đến 4 người đàn ông to lớn, khoảng 8 feet tức 2 mét rưỡi.
Chiều cao của Phác Tiên Ông khoảng 100 feet tức 30 mét.
Chu vi vòng quanh thân cây khoảng 24 feet tức 7 mét.
Tổng thể Lão cây mộc lan này nặng 2400 tấn.
Một gương mặt già nua hiện ra từ trên thân cây mộc lan cổ thụ, nhìn cô gái được tuyết y nam yêu quý trọng ôm trong lòng.
“A, đây không phải là Tiêu Lăng Nguyệt sao? Sesshoumaru, ngươi dùng Thiên Sinh Nha xong vẫn không được sao? Ha ha, Sesshoumaru, sư phụ nàng ta là Đông Hoàng bệ hạ đã sống vạn năm rồi, nếu như hắn chịu giúp…”
Không đợi Phác Tiên Ông nói hết câu, hai người trước mặt đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Thật là, quả nhiên là những người trẻ tuổi… Cả cái tên kia nữa, cả trăm ngàn năm qua cũng chỉ coi trọng mỗi mình nữ đệ tử này, nếu không còn lâu mới tự mình đến nhờ ta nói mấy lời này với Sesshoumaru…”
“Đông Hoàng… Sao?”
* Lời tác giả: Lạnh quá a, lạnh đến nỗi đánh máy mà tay sắp đống băng luôn! Thật đáng thương cho ta a…
*Editor: Chuẩn cơm mẹ nấu! Mùa đông mà đánh máy cứ gọi là… phê phải biết ;_; Nhất là mấy chương dài dài á, kinh hoàng luôn, oánh xong tay tím bầm, cứng như cục gạch! Bợn đã từng huy hoàng như vậy á ;_; Cơ mà bên Tàu còn lạnh hơn bên mềnh, tội nghiệp má Sương:3*