Chương 34: Mất trí nhớ
*Edit: Đông Thần Thần*
*Beta: Lâm Mạn*
Dưới màn trời âm u, gió thu hào với tiếng nước chảy róc rách, làm người khác rùng mình.
Trên đường mòn hẹp mà quanh co, một nữ pháp sư mặc trang phục pháp sư Nam Kinh mà hồng không nhanh không chậm bước về phía trước.
Một thôn dân đeo ống trúc trên lưng vội vã lướt qua người nàng, thổi đến một cơn gió lạnh, ống tay áo rộng rãi lập tức lay động.
Bước chân chầm chậm lặng lẽ dừng lại, nàng nâng tay trái mảnh khảnh lên, vén mái tóc bị gió thổi tung. Gò má trắng hồng, đôi mắt đen láy như mực nhìn theo phía thôn dân kia chạy.
Phía trước có thôn sao?
Cũng tốt, như vậy có thể tránh mưa…
Nhắc mới nhớ hai chân đã bị nước mưa làm ướt, nàng cúi đầu, không nhanh không chậm bước về phái thôn nhỏ cuối đường.
Đó là một thôn trang hẻo lánh, dường như vừa mới gặp đại nạn, phòng ốc bị phá nát vẫn chưa sửa xong, đa số đều ghép mấy thứ đồ linh tinh lại sống qua ngày. May mà kí ức đau thương đều theo thời gian dần dần nhạt đi trong tiềm thức mỗi người, mọi người đều vì thế mà cố gắng sống thật tốt.
Con người chính là sinh vật yếu ớt nhung lại rất kiên cường như vậy…
Tuỳ ý đứng dưới mái hiên của một nhà nào đó, nàng phủi phủi nước mưa trên quần áo.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời thu âm u mưa liên miên, nước mua lạnh lẽo theo gió hắt trên da thịt nhẵn nhụi của nàng, nổi lên một vẻ thê lương.
A, nhanh như vậy đã đến mùa thu rồi?
Nhạy cảm cảm giác được có người đến gần, nàng cúi đầu, nhìn màn trúc buông xuống phía sau lưng.
Ngay sau đó, một bàn tay chai sần vén màn trúc lên, đột nhiên nhìn thấy có người đứng ngoài cửa, người hầu đang định đổ nước có chút kinh ngạc. Mãi đến khi nhìn rõ người trước mặt, người hầu kia càng không dám tin, trợn to hai mắt.
“Lăng Nguyệt sama..?”
Cô gái đang suy nghĩ xem bản thân từ khi nào trở nên sâu sắc như vậy hồi phuc tinh thần, đôi mắt đen nghi hoặc nhìn người kia.
“Ngươi… biết ta?”
“Đúng là Lăng Nguyệt sama rồi!” Người phụ nữ đối diện khẳng định, nở nụ cười, tuỳ tiện ném cái chậu trong tay đi, nhiệt tình kéo cô gái nọ vào trong phòng.
“Lăng Nguyệt sama, không ngờ ngài đi chu du khắp nơi mà vẫn nhớ trở về thăm thôn trang nhỏ này của chúng tôi, thật sự là không ngờ! Ngài đợi một chút, ta phải nói cho lão gia biết tin này!”
“…” Còn chưa kịp làm rõ mọi việc thì người phụ nữ quần áo mộc mạc kia đã biến mất ở cửa.
Rõ ràng là không có chút ấn tượng nào, sao người kia lại nói nàng đã từng tới đây? Hơn nữa nàng vừa mới được sư phụ cho phép xuống núi, từ trước đến nay đâu có cơ hội đi xa như thế này? Nhưng mà kết giới ở nơi này nàng cảm thấy rất quen thuộc…
Đôi mắt đen láy lộ ra chút khó hiểu. Nhưng mà ngay lập tức, một đám người lớn nhỏ không đồng đều, dáng người khác nhau xông vào trong văn phòng nhỏ hẹp này, Tiêu Lăng Nguyệt theo thói quen nở nụ cười, ánh mắt mang theo chút vẻ xa cách nhẹ nhàng.
“Lăng Nguyệt sama, Lăng Nguyệt sama, sao lâu như vậy mới tới thăm chúng tôi?”
“Đúng vậy, Lăng Nguyệt sama, mỗi ngày chúng tôi đều rất nhớ ngài!”
Bất đồng cho đại nhân nhóm cận quản kích động lại nhân kính sợ cho nàng thân phận mà do dự không dám tiến lên, một đám hồn nhiên đứa nhỏ sớm liền xông tới, lôi kéo tay áo của nàng hỏi đông hỏi tây.
“A?” Đối nhân hướng đến xa cách nàng nhất thời không biết thế nào ứng đối bọn nhỏ nhiệt tình, thanh tú trên mặt thoáng nổi lên một tia quẫn bách, nhưng cũng tiêu trừ thôn dân nhóm nhất thời do dự.
“Đúng vậy, Lăng Nguyệt sama, ngài khả là của chúng ta đại ân nhân a…”
…
Đối mặt với một đống khuôn mặt tươi cười giản dị tràn ngập vẻ cảm kích và vui sướng, Tiêu Lăng Nguyệt có chút bất ngờ.
Là nàng nhớ lầm, hay là do thời gian ở thế giới này lệch lạc? Bất kể là như thế nào thì nàng vẫn cảm thấy không nắm giữ được vận mệnh mình.
Lòng cảm thấy có chút phiền chán khó hiểu, cảm thấy dường như mình đã đánh mất thứ gì đó.
Mặt trời từ từ nhô lên, chim chóc hót ríu rít, lọt vào trong tai vài tiếng nước chảy tí tách, dường như mưa chỉ vừa mới ngớt.
Lại một đêm nữa hỗn loạn trong mơ, Tiêu Lăng nguyệt mở mắt ra, chỉ mơ hồ nhớ được một bóng dáng trắng như tuyết, bất luận thế nào cũng không thể nhớ nổi khuôn mặt của hắn.
Hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, cơn ngái ngủ cũng dần dần hết, con mắt sáng trở nên tỉnh táo. Nàng thu dọn chỗ ngủ lại, mặc bộ trang phục nữ pháp sư được gấp ngay ngắn trên đầu giường vào, mái tóc đen nhánh mềm mại tuỳ ý xoã ra, chỉnh trang quần áo đầu tóc một chút rồi mới đi từ trong phòng ra.
Trời vẫn còn sớm, trong phòng im ắng, mơ hồ có thể nghe được tiếng ngáy rất nhỏ. Mất đi chồng mình, một mình vất vả chăm sóc con nhỏ mà còn có thể ngủ một giấc bình yên như vậy cũng là một loại hạnh phúc.
Mỉm cười, nàng nhẹ nhàng cầm khăn lông lên, đi ra dòng suối nhỏ ở cửa thôn rửa mặt một chút.
Vừa vén màn trúc lên, nàng liền thấy một con tuấn mã màu đen cúi đầu nhàm chán dậm dậm vó ngựa, nửa cắn nửa không cỏ dại dưới chân. Thấy nàng đi ra, con tuấn mã kia vui vẻ hí lên với nàng.
“Tiểu Bạch!” Tiêu Lăng Nguyệt theo bản năng gọi cái tên hoàn toàn đối lập với con ngựa đen này. Lát sau, nàng lập tức ngẩn cả người, đôi mi thanh tú nhăn lại.
Vì sao nàng lại biết cái tên này?
Nghe thấy chủ nhân gọi, tuấn mã bị bỏ rơi lâu ngày hưng phấn chạy về phía nàng, cái đầu vô cùng thân mật cọ cọ vào người nàng.
Nàng bừng tỉnh, nhẹ nhàng cười cười, đôi mắt thâm thuý lại bình tĩnh đến cực điểm.
Bất kêt sự tình kì quái đến cỡ nào, cuối cùng cũng sẽ có ngày tr.a ra manh mối, không phải sao?
“Hổn hển, hổn hển ——”
Trên đỉnh núi cạnh sơn trang, một tiểu yêu màu xanh giơ một cây gậy đầu người rõ ràng cao hơn mình rất nhiều, thở hổn hển chạy về phía thân hình trắng như tuyết kia.
“Sesshoumaru sama~ Sesshoumaru sama~” Giọng nói the thé từ xa truyền đến, làm lũ chim đang vui đùa ấm ĩ bên đường hoảng sợ.
Tuyết y nam yêu đang nhìn thôn trang phía dưới không thể không nghe thấy, nhíu mày một cái. Một viên đá không biết từ đâu bắn ra từ trong tay hắn. “Cốp” một tiếng, tiểu yêu kia hét lên một tiếng rồi ngã gục, tiếng nói the thé cũng biến mất theo.
“Ầm ĩ ch.ết, Jaken.” Đôi mắt màu vàng nhàn nhạt liếc qua, khiến tiểu yêu vốn đang nóng ch.ết, mồ hôi đầm đìa nháy mắt có cảm giác rơi vào hầm băng.
“Híc, Sesshoumaru sama, tiểu nhân đã đưa Tiểu Bạch… Đưa Tiểu Bạch cho Lăng Nguyệt…” Nhìn ánh mắt lạnh như băng của đối phương, giọng nói của tiểu yêu ngày càng bé đi, khoảng cách giữa trán và mặt đất cũng thu hẹp lại.
Ô, quả nhiên là hiện tại tâm trạng của Sesshoumaru sama đang cực kì không tốt. Đều do con nhỏ Tiêu Lăng Nguyệt kia, quên ai không quên, lại dám quên Sesshoumaru sama. Nhìn đi, bây giờ người chịu trận lại là nó.
“Sesshoumaru sama, chúng ta không đi theo sau sao?” Cô bé ngồi trên yêu thú hai đầu nghiêng đầu, khó hiểu hỏi tuyết y nam yêu phía trước.
“…”
Không trả lời, khuôn mặt Sesshoumaru chỉ lặng lẽ nhìn bòng hình xinh đẹp dần dần đi xa kia. Gió gào thét, thổi tung mái tóc bạc của hắn, như từng sợi tơ bạc xẹt qua chân trời, tan vào hư vô.
Bởi vì, trời sinh khuyển tộc rất cố chấp, một khi đã nhận định điều gì thì sẽ cố chấp không buông. Dù cho hắn không thể lí giải thứ tình cảm phức tạp của con người, nhưng hắn lại cũng cố chấp giống như vậy.
Nguyệt…
Nữ pháp sư dắt con ngựa trong tay dường như cảm nhân thấy cái gì đó, kinh ngạc quay đầu, mờ mịt nhìn quanh bốn phía cũng không phát hiện ra có gì bất thường.
Là nhầm rồi sao? Sao đột nhiên lại cảm thấy có người đứng ở một nơi không ai thấy chăm chú nhìn nàng?
Nhưng mà nàng không hề cảm thấy có chút ác ý tồn tại.
Gió thanh lương thổi qua, mang theo một cỗ hơi thở nhàn nhạt như hàn mài quanh quẩn ở chóp mũi nàng, rỗi lại lặng lẽ tan biến theo gió.
Lại là mùi hương này…
Xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc…
* Lời tác giả: Được rồi, Đông Hoàng bệ hạ của chúng ta trừng phạt Sess sama bằng cách lấy đi 20 năm trí nhớ của Lăng Nguyệt. Nói cách khác, hiện tại nữ 9 của chúng ta đã hoàn toàn quên Sess sama….....
Về phần vì sao đột nhiên Lăng Nguyệt lại trở nên sâu sắc, tất nhiên là có liên quan đến yêu đan.
Còn cả việc vì sao Sess sama không đi gặp Lăng Nguyệt. Chuyện này… Chỉ có thể nói là Sess sama tương đối rối loạn đi, không biết nên đối mặt với một Tiêu Lăng Nguyệt đac mất trí nhớ như thế nào, cho nên… Hắc hắc, mọi người đều thấy rồi đó!