Chương 29: Gặp lại tư đồ luật

Edit: Skye
Tiểu hoàng thượng Phong Chỉ Tước muốn tới vương phủ vấn an Nguyên Sơ Hàn, sáng sớm, Hương Phụ cùng Văn Thuật liền bắt đầu lo sợ. Tuy hai người không ra khỏi tiểu viện, nhưng, giống như lập tức muốn diện thánh, liền khẩn trương nguy cấp.


“Được rồi, hai người các ngươi liền thành thành thật thật, đừng đi loạn, sau khi tiểu hoàng thượng quan tâm xong, ta trở lại ngay thôi.” Trên mặt đã được ‘hóa trang’ xong, mụn hồng gồ ghề tầng tầng lớp lớp, xem trong mắt một lần là không muốn nhìn thêm lần thứ hai.


Váy dài màu xanh nhạt tôn lên da thịt, nhưng mụn hồng gồ ghề trên mặt nàng với chiếc váy dài kia lại tôn nhau đến sáng chói, xem ra không được mỹ quan cho lắm.


Văn Thuật vẫn cảm thấy ngân châm của Nguyên Sơ Hàn là thiên hạ vô địch, hắn từng thử nghiệm trên thân mình, sau cùng chỉ khiến bản thân hơi có chút thở hổn hển, nhưng không được nghiêm trọng.


“Nhìn ta làm cái gì? Có phải cảm thấy tiểu thư nhà ngươi xinh đẹp vô song hay không?” Tư thế tùy tiện không biết sợ tựa trên nhuyễn tháp, Nguyên Sơ Hàn cười híp mắt, nhưng khuôn mặt kia xem ra lại khiến người ta sợ hãi, làm người ta căn bản không có tâm tư thưởng thức đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết của nàng.


Ánh mắt Văn Thuật đờ đẫn, sau đó ha ha cười, “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư cực kỳ ‘xinh đẹp’!”
“Hừ, nghĩ một đằng nói một lẻo, vả miệng!” Hừ hừ, bộ dáng của mình thế nào, Nguyên Sơ Hàn đương nhiên biết.
Văn Thuật cười hì hì giơ tay vỗ nhẹ lên hai má, tự trừng phạt.


available on google playdownload on app store


“Quận chúa, ngài đã chuẩn bị tốt chưa? Vương gia mời ngài di giá tới thủy ta.” Bỗng dưng, bên ngoài truyền đến tiếng nói của hộ vệ vương phủ, khách khí hơn nhiều so với trước kia.


“Chuẩn bị tốt rồi.” Đứng lên, Nguyên Sơ Hàn chỉ chỉ Văn Thuật cùng Hương Phụ, muốn hai người bọn họ thành thành thật thật ở chỗ này.
Ra khỏi phòng, hộ vệ đã chờ ở trong điện, nhìn mặt hộ vệ quen thuộc, Nguyên Sơ Hàn nhận ra hắn.


“Quận chúa, mặt của ngài….” Nhìn mặt Nguyên Sơ Hàn, dưới ánh mặt trời, mụn gồ ghề tầng tầng lớp lớp thực dọa người.
“Như thế nào, cảm thấy rất đẹp à?” Nguyên Sơ Hàn hai tay ôm ngực, nện bước tràn đầy sức sống, tương phản mãnh liệt với khuôn mặt kia.


Đỗ Tuấn nghẹn cứng không nói gì, đẹp? Là dọa người mới đúng!
“Tiểu hoàng thượng tới chưa?” Đi ra tiểu viện, Nguyên Sơ Hàn đi trước, đi lại thoải mái, một bên hỏi.


“Lập tức sẽ tới, Vương gia muốn quận chúa chờ trước ở thủy tạ.” Đỗ Tuấn đi theo phía sau, vừa nói, ngôn từ nói ra cẩn thận tỉ mỉ.


Gật gật đầu, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy thằng nhãi Phong Ly này tâm tư kín đáo, nàng tự mình đi đến thủy tạ, lại đâm thêm một châm. Nàng cũng sợ bị người mang qua, nhìn chẳng khác nào một cục thịt nhão.


Thủy tạ u nhã, được xây dựng trên hồ, gió thổi nhẹ, trong không khi đều mang theo mùi vị của nước.
Chỗ ngồi đã được sắp đặt tốt, ghế chủ vị rõ ràng là của Phong Chỉ Tước. Còn có mấy ghế dựa khác, Nguyên Sơ Hàn nhìn một vòng, sau đó ngồi xuống ghế phía cuối.


Dựa vào nơi đó, lấy ra ngân châm, qua tấm áo vải mỏng nhạt đâm tại ngực một châm, vài giây qua đi, hô hấp của nàng liền biến đổi, bắt đầu thở dốc khó khăn.


Đỗ Tuấn lui ra bên ngoài thủy tạ, nhìn thấy sự thay đổi của Nguyên Sơ Hàn, cũng cảm thấy thật thần kỳ. Xem ra, danh hiệu tiểu thần tiên của nàng không phải nói suông, khi đó vương gia còn nói nàng vẫn chưa hết tính trẻ con, không thể tin. Đôi khi, không thể nhìn thấu một người chỉ qua vẻ bên ngoài.


Tựa vào trên ghế, lông mi Nguyên Sơ Hàn khẽ rung, dùng hết sức lực để hô hấp, thầm suy nghĩ một lát nữa nàng sẽ làm tốt, không giương mắt.


Ước chừng sau một phút đồng hồ, nghe được tiếng nói chuyện, ngay sau đó hộ vệ bên ngoài thủy tạ chắp tay khom người, “Tham kiến hoàng thượng.” Tất cả cùng chỉnh tề hô, lỗ tay nàng rung động run nhẹ.
“Bình thân.” Giọng nói thiếu niên tiến vào lỗ tai, là Phong Chỉ Tước.


Nguyên Sơ Hàn giả ch.ết, bộ dáng ngồi phịch nơi đó, xem qua là đã biết mệnh không còn kéo dài bao lâu nữa.
Đoàn người đi vào thủy tạ, thiếu niên nho nhỏ đi trước, trường bào màu vàng sáng, tinh thần no đủ, xem ra thật khỏe mạnh.


Phía sau, Phong Ly ung dung, trường bào ám sắc, hoa lệ mà lại khiến tốn. Khuôn mặt tuấn mỹ không hề gợn sóng, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không khỏi đè thấp hơi thở.


Người còn lại đi song song bên cạnh hắn, trường bào đen, toàn thân rét lạnh. Mày kiếm mắt sáng, lại lộ ra lạnh cứng. Hơi thở đến từ sa trường lan tràn ra ngoài theo từng hành động của hắn, không khí tựa hồ như bị nhiễm lên vẻ xơ xác tiêu điều.


Đi vào thủy tạ liền thấy Nguyên Sơ Hàn, Phong Chỉ Tước trực tiếp đi tới, tựa hồ cậu không quá để ý vết hồng lở loét sẽ nổ bung trên mặt nàng lây bệnh cho cậu.
“Nguyên quận chủ.” Gọi Nguyên Sơ Hàn một tiếng, hai má nhỏ của Phong Chỉ Tước treo một nụ cười trong sáng.


Gọi nàng như vậy, Nguyên Sơ Hàn cũng không thể không gương mắt nhìn, may mà người Phong Chỉ Tước thấp, nàng cũng không cần mở to hai mắt.
“Hoàng thượng…khụ khụ khụ.” Nói một câu, nàng bắt đầu ho khan, ngực phát ra tiếng vang trống rỗng.


“Được rồi, không cần đa lễ. Gần đây ngươi cảm thấy thế nào? Hoàng thúc nói thái y trong Thái Y Viện cũng trị không hết bệnh của người, chỉ có thể dùng dược áp chế. Bất quá ngươi yên tâm đi, trẫm đã bắt đầu cho người tìm kiếm danh y dân gian, kỳ nhân trong dân gian nhiều, có lẽ sẽ có người có thể trị hết bệnh của ngươi.” Nói xong, cậu đi đến một bên ngồi xuống, xem ra cậu thật sự không phải quá sợ ‘mụn hồng lở loét’ sẽ nổ bung trên mặt nàng.


Rủ lông mi, Nguyên Sơ Hàn thập phần ngạc nhiên, tiểu hoàng thượng này thật sự tốt nha, cư nhiên còn muốn trị bệnh cho nàng.
“Đa tạ… hoàng thượng.” Ngoài miệng nói cảm ơn, kỳ thật trong đáy lòng còn đang tán thưởng, tiểu hoàng thượng này là một người có lòng nhiệt tình.


“Tư Đồ tướng quân, mời.” Tầm mắt Phong Ly dời khỏi trên người Phong Chỉ Tước cùng Nguyên Sơ Hàn, đưa tay mời Tư Đồ Luật ngồi xuống.


Hai người ngồi xuống phía đối diện, Nguyên Sơ Hàn rủ lông mi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đang đánh giá nàng. Hơn nữa tầm mắt kia như mang theo đao phong, khiến người ta rất không thoải mái.


Nguyên Sơ Hàn biết là Tư Đồ Luật, không khỏi âm thầm nhíu mày, tầm mắt người này quả thực không thể khinh thường mà bỏ qua, không phải không có nguyên nhân mà Phong Ly lại báo trước cho nàng.
“Cậu, đây là Nguyên quận chủ.” Bên người, Phong Chỉ Tước giới thiệu.


Ánh mắt Tư Đồ Luật mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, không thể phủ nhận, lực chú ý của hắn đa phần đều đặt vào mụn hồng gồ ghề trên mặt Nguyên Sơ Hàn.


“Nguyên quận chủ, đây là cậu của trẫm, cũng là Nguyên soái Hổ Báo quân Đại Tề. Trấn thủ biên quan, bảo vệ an bình của Đại Tề.” Phong Chỉ Tước hơi nghiêng đầu nhìn Nguyên Sơ Hàn, cảm thấy trạng thái hôm nay của nàng không được tốt, dù sao nàng tiến cung khi đó, vẫn luôn luôn giương mắt ngắm nhìn chung quanh. Trong mắt cậu càng hiện thêm đồng tình cùng thương tiếc, bây giờ trong thủy tạ này, nàng cùng với cậu đều là đồng mệnh tương liên.


“Tư Đồ tướng quân.” Mắt không nâng, Nguyên Sơ Hàn nhỏ giọng nói, không khỏi nhớ lại chuyện ngày đó trong cung. Nàng không dám phát ra giọng nói giống ngày đó, nếu như bị nhìn ra sơ hở, vậy thì việc lớn không tốt rồi.
“Ừm.” Nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Tư Đồ Luật chuyển tầm mắt.


“Tư Đồ tướng quân, Tây phiên hiện nay có thể thành thật sao? Nghe nói liên tiếp giở trò, thái tử Tây phiên đã nắm trong tay Phi Ưng kỵ.” Phong Ly thản nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo dứt khoát, dễ nghe vô cùng.


Lực chú ý của Tư Đồ Luật bị dời đi, Nguyên Sơ Hàn phía đối diện không khỏi thở dài nhẹ nhõm, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, thật sự khó khăn.






Truyện liên quan