Chương 11
Nhậm Quả Quả nghĩ ra, "Chuyên chế." Cô nói thầm.
Bách Nghiêu Tân híp mắt, khẳng định là càng lúc Nhậm Quả Quả càng không sợ anh, "Nhậm Quả Quả?"
"Xin lỗi, tôi tới muộn."
Giọng nói nhu mì cắt ngang lời Bách Nghiêu Tân đúng lúc. Nhậm Quả Quả nhìn sang thì thấy một mỹ nhân mặc bộ Âu phục nhỏ hở vai màu trắng, tóc vàng đi tới. Khi thấy diện mạo của mỹ nhân thì Nhậm Quả Quả ngây ngẩn cả người.
Mỹ nhân tóc vàng thấy Nhậm Quả Quả cũng dừng bước lại, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc, "Nhậm Tước Nhi, sao cô lại ở đây?" Tước Nhi là tên tiếng Anh của cô.
Ặc...Nhậm Quả Quả cũng bối rối. Sao cô lại quên đối tượng Bách Nghiêu Tân xem mắt là Hoa Sâm Tuyết Lỵ - hoa hậu giảng đường, hơn nữa còn là người mà bạn trai trước của cô mến mộ.
Thấy hai người vậy mà biết nhau, Bách Nghiêu Tân không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nhậm Quả Quả nghèo như thế sao biết thiên kim tiểu thư Hoa Sâm Tuyết Lỵ này?
Hoa Sâm Tuyết Lỵ trừng mắt với Nhậm Quả Quả, lại nhìn người xem mắt - Bách Nghiêu Tân đang đứng bên cạnh. Thù mới cộng với hận cũ khiến cô bất chấp phong độ danh viện, hổn hển hét lên: "Tước Nhi, đồ hồ ly tinh! Cô cướp đi bạn trai của tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn phá hỏng cuộc gặp mặt này của tôi nữa!"
Cướp đi bạn trai?
Bách Nghiêu Tân nhìn về phía Nhậm Quả Quả, lông mày không tự giác được mà nhíu chặt lại. Nhậm Quả Quả có bạn trai?
Thân là thiên kim nhà họ Hoa Sâm, lại có mỹ mạo hơn người, Tuyết Lỵ luôn như vầng trăng sáng được sao bao quanh. Chưa bao giờ thiếu người theo đuổi cô ta mà cô ta cũng quen trở thành người phụ nữ được hâm mộ ghen ghét.
Nhưng trong cánh cửa sắt của Sử Cách Will thì tuy cô ta được đa số phong làm hoa hậu giảng đường, cũng được nam sinh hoan nghênh nhưng người theo đuổi lại không nhiều. Nguyên nhân là nam sinh Sử Cách Will thích người phương Đông hơn, nói gì mà phụ nữ phương Đông có một loại khí chất thần bí, vô cùng hấp dẫn người khác.
Vốn là đám nam sinh phong học tỷ Bối Nhã làm nữ thần nhưng Hoa Sâm Tuyết Lỵ không thể không thừa nhận là quả thật mình kém hơn An Bối Nhã. Không phải kém về khuôn mặt mà là năng lực của An Bối Nhã quá mạnh mẽ, đến cả đàn ông cũng không so được với chị ấy. Ngay cả học sinh nữ trong Sử Cách Will cũng đều tôn sùng chị ấy. Hơn nữa An Bối Nhã đã tốt nghiệp rất lâu, sẽ không cạnh tranh với cô ta.
Sau đó, khoa nước hoa lại có một sinh viên nữ được gọi là búp bê phương Đông khiến không biết bao nhiêu nam sinh điên cuồng. Cô chỉ cười nhạt trước ánh mắt thiển cận của đám nam sinh này. Nhưng cô cũng từng gặp búp bê phương Đông theo lời họ, không thể không công nhận quả thật đối phương lớn lên giống y búp bê, cũng khó trách đám nam sinh thúi kia sẽ say mê.
Bại bởi hai người này, cô nhận. Nhưng vậy mà cô lại bại bởi con vịt xấu xí Nhậm Tước Nhi này! Điều này khiến cô ta bị đả kích nặng nề.
Trong mắt Hoa Sâm Tuyết Lỵ, Nhậm Quả Quả chỉ là sinh viên của hoa bảo vệ trẻ em. Khoa bảo vệ trẻ em là khoa ít được quan tâm nhất trong Sử Cách Will, không hề có chút tiền đồ nào, chỉ có những sinh viên không gia thế, chỉ dựa vào học bổng mới vào khoa bảo vệ trẻ em học.
Tuy Nhậm Quả Quả không phải là một thành viên lấy học bổng nhưng lúc đi học cô đều không quan tâm tới cách ăn mặc, cũng không từng nghe tên cô ở các tiệc xã giao. Đám thiên kim của Sử Cách Will đều cho rằng nhà Nhậm Quả Quả có lẽ chỉ có ít tiền, vào Sử Cách Will là để xem có thể câu một kẻ ngốc, thừa dịp bước vào hào môn hay không.
Các cô vô cùng chướng mắt với loại không tướng mạo không tài năng lại chỉ là người nghèo mà không biết vị trí của mình như Nhậm Quả Quả. Nhưng các cô chướng mắt còn các nam sinh lại vô cùng thích Nhậm Quả Quả.
Trong mắt nam sinh, bộ dáng ngọt ngào của cô thật đáng yêu, tính cách lại vừa thẳng vừa ngốc, bị cặp mắt to đơn thuần kia nhìn khiến các trái tim người ta nhảy loạn như nai con. Cô cười rộ lên nhìn như một miếng bánh ngọt, thấy thế nào cũng đáng yêu. Cho nên nhân duyên của Nhậm Quả Quả ở Sử Cách Will rất cao, không hề bại bởi Hoa Sâm Tuyết Lỵ được xưng là hoa hậu giảng đường.
Tuy Hoa Sâm Tuyết Lỵ chẳng hề để Nhậm Quả Quả vào mắt nhưng một con vịt con xấu xí khiến cô ta khinh thường này vậy mà lại cướp đi người trong lòng của cô ta. Cô ta hận ch.ết Nhậm Quả Quả.
"Nhậm Tước Nhi!" Hoa Sâm Tuyết Lỵ chất vấn: "Cô xuất hiện ở đây làm gì? Rhede đâu? Thật vất vả mới câu được một kẻ ngốc, sao cô không nhanh lôi cậu ta chạy đi?"
Sao Nhậm Quả Quả không nghe ra ý mỉa mai trong lời của Hoa Sâm Tuyết Lỵ. Chỉ có điều cô không hề tức giận mà còn thành thật trả lời: "Tôi đã chia tay Rhede rồi. Còn có, cô đừng động một tí là nói tôi cướp bạn trai của cô. Cô chưa từng có gì với Rhede cả." Bày đặt như cô là phụ nữ xấu không bằng. Bách Nghiêu Tân đang đứng bên cạnh, lỡ anh hiểu lầm thì sao!
Nhậm Quả Quả len lén liếc Bách Nghiêu Tân, anh cũng đang nhìn cô. Thấy ánh mắt nhìn lén của cô, anh lập tức đáp trả bằng cái trừng đầy lạnh lùng.
Nhậm Quả Quả nhịn không được mà rụt rụt vai. Cô cảm thấy rất rõ ràng rằng Bách Nghiêu Tân đang mất hứng. Cô giải thích với anh theo bản năng: "Bách Nghiêu Tân, tôi không cướp bạn trai của cô ta!"
"Bách tiên sinh!" Mặt Hoa Sâm Tuyết Lỵ hơi trắng. Cô ta thấy Nhậm Quả Quả thì giận đến váng đầu, vậy mà quên mất sự tồn tại của Bách Nghiêu Tân.
Có thể xem mắt với Bách Nghiêu Tân là cơ hội khó có được. May mà ba cô và ông Đường có chút giao tình, ba lại thường nhắc tới cô trước mặt ông Đường. Hơn nữa cô đã từng gặp ông Đường, ông cũng khá thích cô nên mới sắp xếp lần xem mắt này. Mà cô lại vừa thất lễ trước mặt Bách Nghiêu Tân! Đáng giận! Đều là Nhậm Tước Nhi này làm hại!
Hoa Sâm Tuyết Lỵ thầm hận trong lòng. Khuôn mặt mỹ lệ lập tức nở nụ cười khéo léo, hơi khom người trước Bách Nghiêu Tân.
"Bách Tiên Sinh, tôi xin lỗi. Bình thường tôi không như thế. Thật sự là do Nhậm tiểu thư đây..." Hoa Sâm Tuyết Lỵ liếc Nhậm Quả Quả một cái, lại bày ra vẻ mặt lo lắng với Bách Nghiêu Tân, nói: "Bách tiên sinh, anh phải cẩn thận với Nhậm tiểu thư đấy. Tôi học chung với cô ta một trường. Lời đồn về cô ta trong trường cực kỳ không tốt. Bạn trai thì mặc bạn trai nhưng cướp bạn trai thì tôi thành người bị hại rồi."
Nhậm Quả Quả trừng lớn mắt. Cô biết Hoa Sâm Tuyết Lỵ ghét mình nhưng cũng không ngờ vậy mà cô ta lại đi nói lung tung, hơn nữa còn là nói lung tung trước mặt cô! Lần đầu tiên trong đời gặp chuyện này nên cô cực kỳ tức giận.
"Hoa Sâm Tuyết Lỵ, cô đang nói bậy gì vậy! Tôi đã nói tôi không cướp bạn trai của cô, sao cô có thể nói lung tung được!" Nhậm Quả Quả tức đến nỗi khuôn mặt đỏ lên, chỉ kém không giơ chân nữa thôi.
"Tôi chỉ nói sự thật." Hoa Sâm Tuyết Lỵ nhìn Nhậm Quả Quả đầy khinh thường, "Loại học sinh nghèo như cô, ai chẳng biết mục đích các cô vào Sử Cách Will. Chính là vì câu một kim chủ mà thôi."
"Ai thèm câu!"
Bách Nghiêu Tân giữ chặt Nhậm Quả Quả đang định nhào lên, "Nhậm Quả Quả, ngậm miệng."
"Nhưng cô ta..." Nhậm Quả Quả nhìn về phía Bách Nghiêu Tân đầy bất mãn, nuốt lời phẫn nộ vào lại dưới ánh mắtd↕đ↕L↕q↕đlạnh lùng không vui của anh. Cô cắn đôi môi cánh hoa, trên mặt tràn đầy uất ức. Cô không ngờ rằng vậy mà Bách Nghiêu Tân lại đứng về phía Hoa Sâm Tuyết Lỵ. Cho nên anh tin lời cô ta hả? Cho nên anh không tin cô...Vành mắt Nhậm Quả Quả đỏ lên.
Thấy Nhậm Quả Quả bị Bách Nghiêu Tân quở mắng, Hoa Sâm Tuyết Lỵ mừng thầm. Cô ta nhìn Nhậm Quả Quả sắp khóc bằng ánh mắt của người chiến thắng, nở nụ cười mềm mại đáng yêu với Bách Nghiêu Tân.
"Bách tiên sinh..."
"Hoa Sâm tiểu thư," Bách Nghiêu Tân hờ hững cắt ngang lời Hoa Sâm Tuyết Lỵ đang nói, đôi mắt sau cặp kính vô cùng lạnh lùng.
"Nhậm tiểu thư là người thế nào, tự tôi sẽ phán đoán được, không cần Hoa Sâm tiểu thư chỉ bảo. Hơn nữa một thục nữ không nên phê bình người khác trước mặt mọi người. Có lẽ Hoa Sâm tiểu thư đã quen làm chuyện này nên thấy không có gì, nhưng ở trong mắt người khác thì thật khiến người ta thất vọng. Hóa ra cái gọi là thục nữ danh viện là như thế này. Còn nữa, hôm nay là ngày tôi và cô xem mắt nhưng Hoa Sâm tiểu thư lại tới muộn. Đúng giờ là lễ nghi cơ bản, chỉ điểm ấy đã không làm được vậy thì không cần thiết phải bắt đầu xem mắt nữa. Thật ngại quá, tôi đi trước đây."
Từ trước tới nay Bách Nghiêu Tân luôn là người bao che khuyết điểm. Cho dù Nhậm Quả Quả chỉ là một bảo mẫu nhưng cũng là người của anh. Mặt của anh không phải để cho người khác chỉ trỏ.
Không thèm nhìn sắc mặt khó coi của Hoa Sâm Tuyết Lỵ, Bách Nghiêu Tân ôm cháu gái, cầm tay Nhậm Quả Quả đang đứng sững một bên, rời khỏi nhà hàng.
Trong xe, Nhậm Quả Quả hít hít mũi, tiếng nức nở vang lên không ngừng. Cô ngồi phía sau xe, cách Bách Nghiêu Tân rất xa. Tiểu Bối Bối ngồi trong ghế an toàn, ngăn cách hai người.
Bách Nghiêu Tân không nói gì, chỉ nhìn vào gương chiếu hậu, liếc tài xế một cái. Mặt tài xế không đổi sắc, bình tĩnh nhấn nút phía bên trái tay lái, cửa phía trước sau chỗ ngồi lập tức nâng lên, ngăn cách thành hai thế giới.
Lúc này Bách Nghiêu Tân mới nói, "Khóc cái gì?" Anh đã giúp cô xả giận mà còn khóc.
Nhậm Quả Quả lau nước mắt chảy xuống. Cô cũng không muốn khóc nhưng nhịn không được! Đây là lần đầu tiên cô bị người ta nói xấu như thế. Cô tức giận đến mức rất muốn mắng người nhưng Bách Nghiêu Tân lại cản cô, hung dữ với cô!
"Anh hung dữ với tôi." Nhậm Quả Quả hít nước mũi, vừa khóc vừa tố cáo, "Anh đứng về phía cô ta!"
Bách Nghiêu Tân không thể tin được vào những gì tai mình nghe thấy! Anh đứng về phía Hoa Sâm Tuyết Lỵ lúc nào? Nếu đứng về phía cô ta thì vừa rồi anh nói những lời đó với cô ta, giúp cô xả giận làm gì?
"Nhậm Quả Quả, tai cô điếc rồi à?" Không nghe những gì anh nói với Hoa Sâm Tuyết Lỵ à?
"Không!" Nhận Quả Quả rưng rừng trừng anh, "Rõ ràng tôi nghe thấy anh rống lên, bảo tôi ngậm miệng!"
Hóa ra cô chỉ nghe tới đó. Bách Nghiêu Tân không nói gì cả.
Nhậm Quả Quả còn chưa nói xong, vừa nức nở vừa nói: "Tôi mới không có hết đàn ông này tới đàn ông khác. Tôi đều chia tay họ rồi mới quen người khác. Hơn nữa tôi cũng không cướp Rhede của cô ta. Rhede chưa từng qua lại với cô ta!"
Rhede là đội trưởng đội bóng rổ, rất được hoan nghênh tại Sử Cách Will. Cô cũng thích anh bởi vì bộ dáng khốc khốc của anh hơi giống người nào đó. Cho nên lúc Rhede tỏ tình với cô thì cô đồng ý ngay.
Ai mà biết sau khi quen Rhede, Hoa Sâm Tuyết Lỵ lại đột nhiên dẫn một đám thiên kim tới đánh cô, nói cô cướp bạn trai của cô ta, muốn cô chia tay với Rhede, nếu không sẽ khiến cô không còn đường sống ở Sử Cách Will.
Cô chẳng hiểu gì cả. Ngay từ đầu cô còn tưởng Rhede bắt cá hai tay. Sau này cô mới biết được Hoa Sâm Tuyết Lỵ rất thích Rhede, nhưng cuối cùng Rhede lại chọn cô.
"Với lại tôi đã chia tay Rhede rồi. Cô ta thích anh ấy như vậy sao không theo đuổi anh ấy đi!" Tới tìm cô làm phiền làm gì, lại còn nói xấu cô trước mặt Bách Nghiêu Tân nữa. Cô để ý việc này nhất.
Hơn nữa Bách Nghiêu Tân lại còn hung dữ với cô. Chắc chắn anh cho rằng cô là loại phụ nữ mà Hoa Sâm Tuyết Lỵ nói.
Nhậm Quả Quả càng nghĩ càng cảm thất khó chịu, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Từ trước tới nay Bách Nghiêu Tân không chịu nổi phụ nữ khóc. Anh cũng chưa bao giờ dỗ phụ nữ. Bình thường nếu thấy nước mắt phụ nữ anh sẽ quay đầu đi ngay. Anh không đủ kiên nhẫn để đối phó với phụ nữ giàu cảm xúc.
Nhưng bây giờ, thấy nước mắt của Nhậm Quả Quả anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Muốn không để ý tới nhưng lại không thể làm như không thấy, cảm thấy khuôn mặt ngọt ngào này thật sự không hợp với nước mắt.
Nghe cô nói chuyện bạn trai, anh nhịn không được mà hỏi: "Sao lại chia tay?" Thạm chí Nhậm Quả Quả có bạn trai? Nhóc con mà nói chuyện yêu đương gì! Anh nhịn không được lại nói thêm một câu, "Rất khó câu được một kim chủ." Nhưng vừa nói ra khỏi miệng thì anh liền thấy hối hận.
Quả nhiên, Nhậm Quả Quả lập tức rống to đầy phẫn nộ, "Kim chủ gì chứ! Tôi mới không thèm câu kim chủ!" Cô không thiếu tiền! Nếu viên cầu nhỏ không ngồi ở giữa thì chắc chắn cô sẽ bổ nhào qua mà đánh Bách Nghiêu Tân. Quá đáng thật! Sao anh lại nói cô như thế!
"Nếu không thích Rhede thì tôi tuyệt sẽ không quen anh ấy! Hơn nữa là tôi đá Rhede!" Cô đá anh ta còn không phải vì anh sao! Đều là anh làm hại!
Bách Nghiêu Tân bị rống đến mức đau cả tai, nhìn Nhậm Quả Quả khóc đến trôi cả lớp trang điểm, anh rút một tờ khăn giấy ra đưa cho cô.
Nhậm Quả Quả mới không hiếm lạ gì, hất tay anh ra, tự rút ra một tờ giấy từ trong hộp.
Thật đúng là tính khí càng lúc càng lớn. Nhưng biết là do mình nói bậy trước nên Bách Nghiêu Tân cũng không tính toán với cô, chỉ hỏi cô: "Sao lại đá?" Chẳng lẽ là chiếm tiện nghi rồi bỏ chạy? Anh biết có vài thiếu gia có tiền thích chơi trò lừa gạt tình cảm của những cô bé như cô.
Nghĩ tới có thể Nhậm Quả Quả bị đối xử như thế, Bách Nghiêu Tân liền nhíu mày chịu đựng, càng không có thiện cảm với Rhede trong lời Nhậm Quả Quả.
Cô rầu rĩ nói: "Rhede nói tôi không thương anh ấy." Mỗi bạn trai mà cô bỏ lại phía sau đều nói như thế, nhưng cô thật không hiểu.
"Vì sao nhất định phải yêu? Chỉ có yêu mến thôi không được sao? Là vì thích anh ấy nên tôi mới có thể ở bên anh ấy! Nhưng bọn họ vẫn nói tình yêu của tôi không đủ. Bọn họ luôn luôn hỏi tôi rằng thật ra tôi yêu ai." Mà cô cũng luôn không trả lời được.
Yêu, Nhậm Quả Quả cảm thấy chữ này cách cô rất xa. Cô vẫn rất lờ mờ với định nghĩa về tình yêu. Cô chỉ biết là thích, cũng chỉ hưởng qua cảm giác thích, còn nhiều hơn nữa thì cô mù tịt.
Bách Nghiêu Tân nghe xong thì buồn cười. Quả đúng là nhóc con. Anh cầm khăn giấy lau dòng nước mắt đã làm nhòe lớp trang điểm của cô, tức giận nói, "Ngốc quá, cô chỉ chưa gặp được người cô muốn yêu thôi."
Động tác của anh khiến Nhậm Quả Quả hơi giật mình, nhất thời quên luôn cơn giận với anh, ngẩng đầu mở to đôi mắt đẫm lệ mà nhìn anh.
Đôi mắt mới khóc nên còn ướt rượt, khóe mắt vẫn còn uất ức sót lại nhưng ánh mắt trong veo. Ánh mắt nhìn anh đầy tín nhiệm, thậm chí còn mang theo tình yêu không biết cách che giấu.