Chương 53: Kế hoạch, nghĩ cách cứu viện

Cả một ngày đều không có tin tức của Trạch Ninh, Ngô Hạo biết kết quả mà hắn không nguyện ý nhìn đến lại có khả năng xảy ra nhất xuất hiện.
Mặc kệ thế nào hắn đều phải cứu Trạch Ninh ra, hắn là chủ nhân của y, hắn có nghĩa vụ bảo hộ y.


“Phái ra tất cả anh em đi tìm Ninh, tận khả năng làm cho lớn một chút.” Hắn nhất định phải làm cho Lạc Dục Đan biết Trạch Ninh đối với mình có bao nhiêu quan trọng, như vậy Lạc Dục Đan mới có thể đem Trạch Ninh làm như lợi thế đến cùng hắn đàm phán, sự mình mới có đường cứu vãn.


Ngô Hạo biết chính mình phải trả giá cái gì, bất luận là muốn Bố Già tán thành đoạn quan hệ này hoặc là muốn cứu Trạch Ninh ra. Mà hắn đã làm tốt chuẩn bị.


Có chút thoát lực dựa vào trên lưng ghế dựa, Ngô Hạo có chút phiền chán. Nhưng hiện tại có thể làm chỉ có đợi, đợi Lạc Dục đan đến cùng hắn đưa ra điều kiện.
“Ngô Hạo, cậu đang làm gì?”
Chat webcam bị cưỡng chế chuyển được, người có quyền lợi này chỉ có Ivano.


“Bố Già, tôi đang vì người yêu mất tích mà thương tâm.” Ngô Hạo ngay cả đứng lên đều lười, cứ như vậy mà dựa vào trên ghế nói với Ivano, trong giọng nói có chứa rõ ràng châm chọc.


Ivano hiển nhiên không nghĩ tới một Trạch Ninh nho nhỏ, có thể làm cho Ngô Hạo trở nên vô lễ như vậy, hắn hơi hơi nhíu mày: “Ngô Hạo, lệ thường của tổ chức cậu cũng biết. Chúng ta sẽ không vì một cá nhân mà hi sinh đại cục, huống chi là một sát thủ.”


available on google playdownload on app store


Sát thủ, chính là được bồi dưỡng đến xử lý những thứ dơ bẩn, đơn giản là vật tiêu hao. Sát thủ Kim Tinh chẳng qua cũng chỉ là vật tiêu hao hơi sang quý mà thôi.


“Bố Già, Ninh vốn không cần đi chấp hành cái nhiệm vụ ngu xuẩn kia. Nhưng y vẫn đi, đơn giản là ngài muốn chứng minh. Y muốn hướng ngài chứng minh y không phải là trói buộc của tôi. Bố Già, nếu y thực sự hy sinh vì tổ chức tôi cũng sẽ không nói gì, nhưng y lại là vì tôi mà đi, muốn mặc kệ y tôi làm không được.”


“Cho nên cậu sẽ hy sinh lợi ích của tổ chức để đổi y về?” Ngữ khí của Ivano đã trở nên có chút nguy hiểm, giống như chỉ cần Ngô Hạo đáp sai một câu, hắn sẽ lập tức đối Ngô Hạo hạ lệnh truy sát.


“Tôi hi vọng không, cũng sẽ hết sức không làm như vậy. Nhưng, đến lúc bất đắc dĩ tôi cũng không có lựa chọn khác. Dù sao y bị bắt là vì mệnh lệnh của ngài.” Ngô Hạo đã nhận ra cảm xúc của Ivano, nhưng hắn vẫn đem ý tưởng trong lòng nói ra, không né tránh. Mặc dù hắn ở hắc đạo, nhưng có qui tắc của mình, tuyệt không đối Boss mà mình nguyện trung thành nói dối.


“Như thế là do ta làm sai?” Ngữ khí của Ivano càng thêm lạnh thấu xương, giống như một thanh đao sắc bén.
“Bố Già, ngài để tay lên ngực tự hỏi, nếu người bị bắt là Tô Li ngài sẽ làm thế nào?”


Những lời này của Ngô Hạo bắn vào giữa hồng tâm, Ivano bị những lời này đam vào khiến cho đồng tử hơi co rút lại, ánh mắt không tự chủ hướng một bên liếc liếc.
“Ngô Hạo, cậu không cần quá cuồng vọng.”
“Tôi nói chính là sự thật, Bố Già, tôi tin tưởng ngài có thể lý giải tôi.”


Ivano yên lặng nửa ngày, cuối cùng nói: “Được rồi, ta cũng chỉ là muốn trắc nghiệm xem cảm tình của các ngươi có bao nhiêu sâu đậm. Ta cho cậu đi cứu Trạch Ninh, nhưng đồng thời cậu phải cam đoan chuyện ở khu Trung Quốc phải thành công. Chế định ra một kế hoạch, này sẽ tiêu phí của cậu vài ngày, hi vọng trong lúc đó tiểu nô lệ của cậu sẽ không cô phụ hi vọng của cậu, ở chỗ của Lạc Dục Đan không nhịn được hình phạt mà đầu hàng. Ta khuyên cậu không nên hành động lệch lạc, nếu không cho dù cậu cứu y ra, ta cũng sẽ đem y trở thành phản đồ mà giải quyết. Cậu cũng biết rõ kết cục đó là thế nào.” Ivano thỏa hiệp, này cũng đồng thời thuyết minh Ngô Hạo chỉ có thể ấn hắn nói mà làm.


Sau khi chat webcam gián đoạn thật lâu, nắm đấm siết chặt của Ngô Hạo đều không có buông ra. Hắn đang nói phục chính mình, thuyết phục chính mình không cần xúc động, thuyết phục chính mình tỉnh táo lại chế định kế hoạch. Bố Già, nói là làm. Hắn vẫn chưa đủ thực lực để đối kháng Bố Già.


Cố gắng làm cho chính mình không cần suy nghĩ Trạch Ninh đang trải qua khổ hình gì, Ngô Hạo ấn máy liên lạc, “Đem tình huống của các phân đà Hồng Minh kể lại cho tôi.”
*************


Xuân dược, xuân dược cực kỳ mạnh ở trong cơ thể Trạch Ninh kêu gào. Phân thân không biết đã đứng thẳng bao lâu, đầu óc bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ thiêu đốt có chút mơ hồ, mồ hôi đã ướt đẫm chăn nệm, nhưng y vẫn không hề phóng thích.


“Ninh, không cần nhịn nữa. Loại chuyện này là không nhịn được. Đây là loại thuốc mới được Phù Quang khai phá, không giải quyết sẽ ch.ết người.” Vệ Thanh Phong muốn đánh nát cái vòng bảo hộ do Ngô Hạo dựng nên, làm cho Trạch Ninh vi phạm mệnh lệnh của Ngô Hạo ở dưới thao túng của hắn mà giải phóng dục vọng. Hắn muốn cho Trạch Ninh biết không ai có thể vì một người khác mà trả giá tất cả mọi thứ, ở dưới tình huống cực đoan mọi người chỉ có thể lo lắng cho chính bản thân mình. Trạch Ninh cho rằng bản thân có thể vì Ngô Hạo trả giả hết thảy chỉ là biểu hiện giả dối.


Người là có thể bị cải tạo, Ngô Hạo có thể cải tạo Trạch Ninh, hắn Vệ Thanh Phong cũng có thể.
Sẽ ch.ết sao? Bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ đốt cháy sạch thần trí, Trạch Ninh chỉ có thể bắt được vài chữ trong lời nói của Vệ Thanh Phong. Thật ra y không sợ ch.ết, nhưng chủ nhân của y từng hạ mệnh lệnh không cho phép y ch.ết.


Tựa hồ không có cách nào a. Chủ nhân, đợi Ninh sau này lại hướng ngài thỉnh tội đi.
Không hề áp lực dục vọng đang mãnh liệt dâng lên trong thân thể, bạch trọc tích tụ lâu ngày từng chút phun ra.


Vệ Thanh Phong vui vẻ cong cong khóe miệng, hắn nghĩ đến chính mình cuối cùng cũng suy yếu được một bức tường đề phòng trong lòng của Trạch Ninh. Lại không biết Trạch Ninh làm như vậy, vẫn như cũ là vì gìn giữ mệnh lệnh của Ngô Hạo.






Truyện liên quan