Chương 1

Mưa đang rơi, giống như vĩnh viễn không ngừng lại.
ban đêm, ngoại ô thành phố Đài Bắc, trong một căn phòng tan hoang được lợp bằng mái tôn, truyền đến tiếng quát tháo thê lương. Từ cái cửa sổ mục nát nhìn vào, có thể nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xanh xao vàng vọt nằm trên giường.


Người phụ nữ ấy vốn rất xinh đẹp, nhưng bởi vì quanh năm vất vả, bệnh tật hành hạ, vẻ đẹp của bà trở thành chuyện quá khứ. Hai tay mảnh gầy của bà không ngừng khuây loạn giữa không trung, giống như là muốn nắm vạt gì đó.


Gia cảnh nghèo khó, ở trong đêm mưa không có lấy chiếc đèn tử tế, chứ đừng nói là đi mời bác sĩ đến. Trong góc có hai cô gái ôm nhau thật chặt, cô chị trắng trẻo dễ thương, ôm lấy bé em gần 9 tuổi vào trong ngực.


Hai người không dám ngủ, tầm mắt chưa từng rời khỏi người mẹ đang la mắng gào thét trên giường gỗ, hình như cảm giác được, đau khổ của mẹ sau đêm nay sẽ chấm dứt.


“Nước, lấy nước cho mẹ!” Người phụ nữ nằm trên giường nói lên, quay đầu nhìn hai đứa con gái trong góc, mắt trợn to không có tiêu điểm, trong đó tràn đầy tia máu.


Cô chị vội vàng bưng chén nước cho mẹ, đang đến gần giường thì cổ tay bị túm lấy, cô cố gắng không thét lên kinh hãi, cái ly trong tay rơi xuống, nước tung tóe làm ướt sàn nhà.


available on google playdownload on app store


“Con à, con cũng xinh đẹp giống mẹ năm đó, chắc sau này sẽ lắm gã đàn ông theo đuổi con đấy.” Người phụ nữ nằm trên giường nở nụ cười, giống như đang hồi tưởng lại kí ức. Bà hơi gượng thân thể lên, vẫy đứa con gái út, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, toát ra vẻ dịu dàng của một người mẹ. “Các con đều xinh đẹp, nhưng hồng nhan bạc mệnh, mẹ cho các con gương mặt này, không biết là phúc hay là họa nữa?”


Cô chị lắc đầu một cái, hé môi ra nhưng không nói gì. Cô có thể cảm thấy được, bàn tay đang cầm lấy cô lạnh cỡ nào, lạnh như băng. Ngay cả chăn bông cũng không chút ấm áp.


thứ đáng giá trong nhà, đều bị người tình cuối cùng của mẹ lấy sạch, thứ đáng tiền duy nhất chỉ còn lại cô và em gái. Chẳng qua là, mặc dù mẹ của cô không làm tròn nghịa vụ làm mẹ, nhưng cũng có tôn nghiêm cuối cùng, bảo vệ hai chị em cô, không để họ “Bán của cải lấy tiền mặt”.


“Mẹ, xinh đẹp không tốt sao?” bé em nhút nhát hỏi, nháy mắt to xinh đẹp.
Bà cười khổ.”Mẹ không biết, thật sự là mẹ không biết.” Nhớ tới cuộc đời của bà, bởi vì xinh đẹp mà ở đông đảo đàn ông vây quanh, bà muốn thoe đuổi tình yêu đích thực, cuối cùng chẳng có được cái gì.


Bà cầm lấy tay của hai con, bắt đầu ho khan kịch liệt. Bà vội vàng giao phó, trước mắt đã từ từ tối lại.”Nhớ, không nên tin tưởng vào đàn ông, tuyệt đối không được tin tưởng vào đàn ông! Bọn họ chỉ làm thương tâm của các con mà thôi, khi lấy được thân thể xong, bọn họ sẽ vứt bỏ bọn con đấy. Ngàn vạn lần không được yêu bọn họ, nếu không các con cũng sẽ ân hận cả đời như mẹ . . . . . .” Bà ho khan kịch liệt, giống như muốn ho cả linh hồn ra.


Hai đứa con gái cố gắng vuốt lưng mẹ, cho đến trận ho khan kia dừng lại. Chẳng qua là, không chỉ người mẹ đã ngừng ho khan, ngay cả hô hấp cũng ngừng. Người mẹ trên giường từ từ lạnh dần, dưới ánh đèn mờ, hai cô gái run rẩy lui ra, chỉ có thể ôm thật chặt lấy nhau.


“Mẹ?” Cô em thử dò hỏi , nước mắt đã lăn cuồn cuộn.


“Hư, mẹ ngủ, mẹ đã ngủ mãi mãi.” Cô chị cắn môi, nhịn được nước mắt, biết mẹ đã chấm dứt đau khổ kéo dài.”Đừng sợ, còn có chị ở đây.” Ánh mắt của cô lóe ra quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải nuôi nấng em gái lớn lên.
Một năm ấy, Lãnh Mật Nhi mười lăm tuổi.


ban đêm Đài Bắc vẫn hết sức náo nhiệt, đèn nê ông lóe lên, những vở hài kịch khiến người ta vui vẻ, tiếng quát tháo, cùng với tiếng cười làm người ta say mê. Đây là một khu vực nổi tiếng ở Đài Bắc – Tiêu Kim Quật, chung quanh khách sạn Lâm Lập, gái điếm ăn mặc xinh đẹp, tô son trát phấn ngồi chờ khách làng chơi tự chui đầu vào lưới.


“Chỉ túy kim mê” (*) này là một trong những khách sạn nổi danh nhất trong vùng, bởi vì khách đến đều là những nhân vật lợi hại, cho nên tựa như chọn hội viên cho Câu Lạc Bộ VIP vậy, không phải ai cũng có thể bước vào, mà các cô gái trong này tự nhiên phải xinh đẹp hơn người và chuyên nghiệp, có mánh khóe.


(*) chỉ túy kim mê: có nghĩa là chốn ngập trong vàng son, -> nơi khách đi tìm ‘vui vẻ’
Một chiếc xe xa hoa dừng lại trước cửa “Chỉ túy kim mê”, người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng xuống xe, sau đó cung kính xoay người, mở cửa xe sau, trên mặt xuất hiện nụ cười lấy lòng.


“Các vị, đây chính là nơi mà tôi đã nhắc tới, mời các vị xuống xe.” Gã xoa xoa tay, cười nói.


Ba người đàn ông cao lớn với ba khí chất khác nhau bước xuống xe, khuôn mặt điển trai khiến không ít phái nữ hâm mộ. Mấy người này đều xuất sắc cực điểm, có vẻ ngoài anh tuấn, cùng với thân thể khỏe mạnh, cộng với cách ăn mặc đại biểu cho giàu có, cơ hồ có thể khiến tất cả các cô gái mê muội. Mà ánh mắt gái điếm tất nhiên rất chuẩn, liếc mắt đã nhìn ra mấy người này là con mồi thượng đẳng rồi.


Người nhảy ra khỏi xe sau họ là một cô gái nhỏ gần bảy tuổi. Khuôn mặt xinh xắn dễ thương rất khác với ba người đàn ông kia, trong đôi mắt có tò mò, cô trừng lớn mắt nhìn chung quanh, xem ra cô gái nhỏ này thông minh lanh lợi, còn có mấy bướng bỉnh. Sau lưng cô gái có người quản gia tóc đã ngả màu bước xuống, khiến những người phụ nữ trang điểm dày cộm nhìn trân trân.


Gã đàn ông hói đầu nhìn thấy cô gái nhỏ thì trong mắt xuất hiện chán nản, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể lấy khăn tay ra để lau mồ hôi.


Đỗ Phong Thần lười biếng nói: “Con quỷ nhỏ này, đáng lẽ mày không nên đến đây. Ba mày mà biết mày tới những chỗ thế này, không lột da mày mới là lạ á.”


Đường Tâm làm mặt quỷ, không để ý tới người nọ. Từ nhỏ cô đã thông minh, lòng hiếu kỳ cũng mạnh hơn so với người bình thường, đã sớm cực kỳ tò mò từ “Chiêu đãi” trong miệng những người kia nói rốt cuộc là ý gì? “Yên tâm, ba sẽ không biết. Trừ phi có người lắm mồm đi mật báo.” Cô trợn to cắp mắt xinh đẹp nhìn mấy người chú trước mặt, sau đó liếc vị quản gia.


Sơ suất lớn nhất của hành động mạo hiểm tối nay chính là vị quản gia có ch.ết cũng đi theo này. Thậm chí cô lừa quản gia rằng cô muốn tìm hiểu thêm kiến thức xã giao, nhưng quản gia vẫn cố theo tới.


“Chỉ cần tiểu thư trả tiền làm thêm giờ, ông sẽ không đi mật báo, chẳng qua ông phải nhắc nhở cháu trước, lương ca đêm của ông không rẻ, cháu biết đấy, ông chủ ngủ rất muộn.” Mạc quản gia nói rất thực tế, bình tĩnh mà không khách khí chút nào.


“Xin hỏi, ông là xe taxi sao? Lương ca đêm còn tăng được à?” Đường Tâm châm chọc hỏi.


“Ông là quản gia, vị quản gia ưu tú nhất, hôm nay trở thành bà nảo mẫu ban đêm của các cháu đã đủ khiến ông uất ức rồi, ông thu thêm chút tiền là chuyện đương nhiên.” Mạc quản gia mỉm cười như cũ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm thở phì phò.


Ba người đàn ông kia cũng nhìn cô, Thương Trất Phong là gương mặt cưng chiều; Lôi Đình lại hừ lạnh mấy tiếng, không so đo với cô; cũng chỉ có lương tâm Đỗ Phong Thần còn chưa bị chó gặm, đứng về phe Đường Tâm.


tất cả bọn họ đều là cán bộ cao cấp của ” tập đoàn Thái Vĩ “, được người ca ngợi đã lâu, ngày thường rất ít xuất hiện, nếu tổng tài không ra lệnh tới chỗ này xác nhận tin đồn về nhân viên trong công ty ăn hối hộ, cũng sẽ không tụ họp ở chỗ này.


Về phần Đường Tâm, là con gái của tổng tài Đường Bá Tự, gần mười tuổi, lại thông minh hơn người, thông minh đến nổi khiến người ta đau đầu.


Đường Tâm khẽ cắn răng. Từ nhỏ bị huấn luyện, cộng thêm bản thân cơ trí, dĩ nhiên cô không bị quản gia dễ dàng đánh gục, tiền là chuyện nhỏ, mạo hiểm tiến vào khách sạn mới là chuyện lớn. Mắt thấy đã có thể tiến vào khách sạn, cơ hội ngàn năm có một, làm sao cô lại bỏ qua?


“Chẳng qua là cháu nghĩ, nếu ba cháu biết cháu tới chỗ này, người bị lột da không chỉ mình cháu mà. Các người chú và ông cũng biết đấy, ba thích nhất là trừng trị người khác, nếu như bị ông ấy phát hiện, da mọi người phải căng lên đôi chút.” Cô đổi giận thành cười, không để ý tới quản gia nữa, cúi đầu nghịch đầu ngón tay của mình, liếc trộm mọi người trước mắt, phát hiện sắc mặt của tên quản lý Trần dẫn bọn họ tới đây đã tái nhợt, xem ra sắp ngất ra rồi.


“Nếu như bị cảnh sát phát hiện cháu đến đây, bọn chú cũng phải đi ăn cơm tù mà.” Đỗ Phong Thần nói thầm, rõ ràng trong lòng đã không cách nào từ chối cô được.


“Yên tâm, nếu gặp phải cảnh sát, cháu sẽ chạy thật nhanh, tuyệt đối sẽ không bị ‘bồ câu’ tóm được.” Cô thoải mái mà nói, sau đó dẫn đầu bước lên thảm đỏ hào hoa, trước mặtt bao người tiến vào khách sạn xanh vàng rực rỡ.


Mạc quản gia chấp nhận theo sát ở phía sau, trong miệng vẫn còn nói thầm.”Đúng vậy, mỗi lần gặp phải chuyện gì cháu cũng chạy nhanh rồi, chỉ có lão già như ông đây phải chịu trận. Trời ạ, số tôi sao khổ quá vậy! Chỉ vì một chút tiền lương mà bị một cô bé chà đạp.” Ông thở dài một cái.


“Cha nói là ‘chút tiền lương’ ư?” Đỗ Phong Thần nhếch mày, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn cha vợ mình. “Số tiền kia cũng không ít, đủ để cha đến biển Ca-ri-bê mua một hòn đảo nhỏ rồi, sau đó cùng một đống người đẹp mặc bikini sống hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày.”


Mạc quản gia nhìn Đỗ Phong Thần một cái, lần nữa hoài nghi tại sao con gái bảo bối của mình lại gả cho người đàn ông này? “Con đang trách cha tham lam sao?”


Đỗ Phong Thần cười khan “Ha ha” mấy tiếng, vẻ mặt vô tội giải thích: “Dĩ nhiên không phải, tại sao cha vợ của con lại tham lam được chứ?” Anh rất thông minh, lời nói thật nhất định phải giữ trong lòng.
Không để lãng phí thời gian nữa, mọi người nối đuôi nhau đi vào khách sạn.
※※※


Quản lý Trần là khách quen nơi này, nói nay hôm nghe dẫn theo không ít khách tới cửa, khách sạn tự nhiên nào dám chậm trễ, chẳng những đem tất cả các cô gái nơi này gọi đến phòng dành riêng cho khách sộp, ngay cả chủ nhân khách sạn – bà Thẩm Hồng cũng tự mình vào trong phòng mời rượu.


Thật ra chỉ với khuôn mắt đẹp trai của mấy người đàn ông này đủ khiến các cô gái chạy theo như vịt rồi. Khách vô đây phần lớn đã có tuổi, đầu tròn bụng phệ (chỉ người đàn ông mập xấu), ít khi thấy những người độc thân mà lại giàu có, cho nên các cô gái đều cố gắng mời rượu lấy lòng, trên mặt chất đầy nụ cười.


“Mấy vị đều là cán bộ cao cấp của ‘tập đoàn Thiếu Vĩ’ sao? Hôm nay có thể chiêu đãi các vị thật đúng là vinh hạnh.” Bà chủ Thẩm Hồng cười nói, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, không hổ là bông hoa có tiếng một thời trong nghề, uống rượu hết sức hào phóng.


“Không dám, cô Thẩm quá lời rồi.” Thương Trất Phong nhàn nhạt cười, bộ dáng hết sức lễ phép. Một cô gái xinh đẹp vòng tay qua vai anh, mặt mê muội tựa vào bên lỗ tai mà mời rượu, anh lại giống như quen loại trường hợp này, chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.


“Đã sớm nghe nói về người phụ trách gian phòng kinh doanh này của khách sạn là một người sảng khoái, hôm nay vừa thấy quả nhiên tài giỏi.” Đỗ Phong Thần nâng chén, trong mắt lại có mấy phần châm chọc, mắt lạnh không ngừng liếc xéo vào ả đàn bà luôn dựa vo người mình kia. Mặc dù trước kia anh rất dễ dải, nhưng sau khi kết hôn đã bớt đi rất nhiều. dù bà xã đang ở Nhật Bản, nhưng anh cũng không dám làm liều, huống chi cha vợ con đang trợn to hai mắt nhìn chằm chằm, sao anh có thể vọng động được?


Về phần Mạc quản gia ngồi ở góc khuất phía xa, nhếch nhếch lông mày nhìn “Hình ảnh xã giao của người trưởng thành” mà Đường Tâm nói.


“Cái gì mà sảng khoái chứ, còn không phải là dựa vào Đường tổng tài giúp chúng tôi một tay sao?” Thẩm Hồng bày ra nụ cười nghề nghiệp, biết những người đàn ông trước mắt này không thể đắc tội.


từ đầu tới cuối Lôi Đình vẫn ngồi ở góc không nói một câu, khuôn mặt nghiêm nghị không có bất kỳ thay đổi, có mấy cô gái thử tiến lên mời rượu, lại không chiếm được bất kỳ phản ứng nào, dứt khoát buông tha cho anh. Chẳng qua là thân thể anh cao lớn khôi ngô, cùng với khí chất lạnh nhạt, hấp dẫn đông đảo ánh mắt, các cô gái chỉ dám bàn luận xôn xao.


Nếu không vì điều tra, Lôi Đình rất ít khi bước khi bước chân vào nơi gió trăng này, nụ cười giả dối khiến anh cảm thấy không kiên nhẫn. Anh trầm tĩnh mà lạnh lùng, không thích hợp với nơi náo nhiệt, lúc tụ tập thì cũng chỉ ngồi uống rượu ở một bên. Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, quanh năm phụ trách vấn đề an toàn cho ” tập đoàn Thái Vĩ “, khiến anh luôn ở trong tình trạng báo động.


Đường Tâm ngồi trên ghế sa lon hào hoa mà lắc chân, vẻ mặt rất tự đắc. “Thì ra khách sạn này dựa vào đàn ông các người để kiếm chác.” Cô bừng tỉnh hiểu ra, uống nước trái cây trong ly. Mặc dù thành công tiến vào trong quán rượu, nhưng mấy người chú rất nghiêm khắc, không cho cô uống rượu.


“A, cô bé đáng yêu này là?” Thẩm Hồng hỏi, muốn vuốt ve đầu của Đường Tâm, nhưng bị Đường Tâm trừng một cái, lúng túng để tay dừng ở giữa không trung.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Đường Tâm đã có khí chất của Đường gia, cao quý mà ngạo nghễ.


“Nó là con gái của ác ma, là một con ác ma chưa trưởng thành.” Lôi Đình chậm chạp nói, giọng nói trầm thấp vang vọng cả căn phòng.
“Ấy Ấy! Đừng nói lung tung.” Đường Tâm thở phì phò nói, nhìn chằm chằm Lôi Đình mà phản bác.”cháu không phải cái ác ma!”


“Vâng, cháu là con ác ma nhỏ. Đọc sách xong thì không để về đúng chỗ, sau khi về nhà quần áo dơ cũng ném loạn lên, gây họa xong thì chạy mấy tăm mất tích, vĩnh viễn muốn kẻ khác chịu trận thay. Trước mặt người khác thì giả làm bộ dáng thục nữ, sau khi quay đầu lại bắt nạt kẻ già như ông.” Mạc quản gia oán trách, kể lại sự tích mà ông đã trải qua trong thời gian dài bị lấn áp đến đáng thương, giơ tay lên lau chùi khóe mắt, trong hốc mắt còn hàm chứa lượng lớn nước mắt.


“Nói thêm một câu nữa, đừng nói đến tiền làm thêm giờ tối nay, cháu bảo đảm đến tiền nghỉ hưu ông cũng không lấy được.” Đường Tâm cắn răng nghiến lợi nói, chỉ kém không đem ly nước trái cây cắn nát.


“Im lặng, ngoan ngoãn uống nước trái cây của mày đi.” mắt thấy cha vợ bị bắt nạt, mặc dù trong lòng Đỗ Phong Thần âm thầm trầm trồ khen ngợi, nhưng trước mặt cha vợ phải biểu hiện tốt, nên trợn mắt nhìn Đường Tâm một cái, ý tứ muốn ngăn lại cô gái nhỏ làm càn.


“Thật vất vả mới có thể vào đây, chỉ uống nước trái cây thôi sao? Thật nhàm chán, cháu tới đây đâu phải để các chú thanh thủ làm từ thiện đâu chứ.” Cô quay đầu nhìn Thẩm Hồng cùng quản lý Trần, trong thần thái có bộ dáng đặc biệt của người nhà họ Đường gia, tựa như đã có thói quen chỉ huy người khác.”Không phải nói muốn ‘ chiêu đãi ’ chúng tôi thật tốt sao? Những chị gái này xinh đẹp thật, nhưng vẻ quyến rũ quá xoàng xĩnh, bà nghĩ chúng tôi có thể hài lòng sao? Chẳng lẽ không còn ai xinh đẹp hơn? Gian phòng này của khách sạn chỉ có như vậy à?” Đường Tâm nói thẳng ra, khiến mặt quản lý Trần cùng Thẩm Hồng lúc trắng lúc xanh.


Thẩm Hồng khẽ cắn răng, là người đàn bà lăn lộn mấy chục năm trong giới làng chơi, dĩ nhiên không thể để con nhóc Đường Tâm này coi thường. Bà phất tay một cái, nói phục vụ: “Đi gọi Mật Nhi tới gian phòng này.”


“Nhưng ông chủ Mao đã đợi Mật Nhi lâu rồi.” Phục vụ có chút khiếp sợ nói, tầm mắt nhìn về phía một căn phòng khác.


“Mặc kệ ông ta đi, gã chỉ được cái phô trương thanh thế, không cần gấp gáp . Lập tức đi gọi Mật Nhi tới đây.” Thẩm Hồng không thể nhịn được nữa, nụ cười chuyên nghiệp giả dối đã thu lại rất nhiều.


Phục vụ gật đầu một cái, xoay người ra khỏi phòng, sau một hồi lâu mang theo một cô gái tuổi còn trẻ.
cô gái gọi là Mật Nhi mới đi vào phòng, anh mắt của những người phái nữ ở đây bỗng ảm đạm, ngay cả Đường Tâm cũng trợn to hai mắt, nói không ra nửa câu nào.


“Oa, đây mới xứng gọi là người đẹp chứ!” Đường Tâm nhỏ giọng khen, chưa từng nghĩ đến trên đời này lại có người nào đẹp như vậy.


Mật Nhi mặc bộ váy trắng ngà, váng bó sát vào người khiến cô càng yểu điệu hơn, gò ngực nở nang, eo nhỏ, cùng với đôi chân thon dài, bởi vì bộ váy dài này xẻ dài đến tận bắp đùi, hai chân thon dài thấp thoáng đrất là chọc người mơ tưởng. Vẻ đẹp của cô không phải là vẻ đẹp nhân tạo giả dối, lông mày cong cong cùng với đôi mắt sắp, có trầm tĩnh mà khắc sâu, khiến người ta không dời mắt được.


“Ma ma.” Mật Nhi nhẹ giọng chào hỏi, trên mặt trầm tĩnh.
“Mật Nhi, con đã tới rồi thì bồi những thứ vị khách này uống một chén đi!” Thẩm Hồng kiêu ngạo liếc mắt nhìn mọi người trong phòng.


Lãnh Mật Nhi đã làm việc với bà nhiều năm rồi, xinh đẹp mà không kiêu ngạo, cho tới bây giờ đều là ‘thẻ đỏ’ trong quán, mỗi đêm có rất nhiều nhà giàu xếp hàng chờ thấy mặt Mật Nhi một lần. Quanh năm thì cô tiếp không ít đàn ông, nhưng chỉ uống chút rượu với bọn họ, tuyệt đối không làm gì thêm, thân phận cực kì bí ẩn, ngoài thời gian làm việc ra, không ai biết cuộc sống hàng ngày của cô.


Giới ăn chơi không ai không biết đến tên tuổi Mật Nhi, mấy năm qua cô là bông hoa nổi nhất.
“Chị xinh đẹp ơi, ngồi bên cạnh em nè.” Đường Tâm vội vàng chào hỏi, vỗ vỗ chỗ trống giữa mình và Lôi Đình, nhiệt tình mời Mật Nhi.


Mật Nhi nhìn xung quanh trong phòng có không ít khuôn mặt xa lạ, có chút kinh ngạc khi thấy có cô bé nhỏ tuổi mà đến đây được. Cô cất bước tiến lên, thần thái trầm tĩnh mà xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cô ngồi bên người Lôi Đình, mặc dù hai người không nói gì, nhưng anh cao lớn, cùng với sự dịu dàng của cô, cực kì đẹp đôi.


Mật Nhi giơ chén lên mời rượu mọi người, trong lòng suy đoán những người này có thân phận. Là hạng người gì mà có thể khiến mama phá vỡ quy định, muốn cô tới gian phòng này chiêu đãi những người xa lạ?


Ngồi bên người cô, là một người đàn ông cao to mà trầm mặc. Gã lẳng lặng uống rượu, nhưng cặp mắt kia lại sắc bén vô cùng, giống như có thể nhìn thấu tất cả, gã yên lặng nhìn cô, khiến động tác của cô có chút run rẩy. Mật Nhi cúi thấp đầu, tầm mắt không dám tiếp xúc với gã, thói quen rót rượu cho gã, lặp động tác vốn rất quen thuộc, ánh mắt lợi hại của gã ngược lại có chút cứng ngắc.


“Tôi là Mật Nhi, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, kính các vị một chén.” Cô giơ ly rượu lên, giọng nói ngọt ngào, nụ cười trên mặt nhàn nhạt, đem ly rượu lên môi, chẳng qua là hơi hớp một ngụm nhỏ.


thật ra thì cô không uống rượu, lúc mời rượu cũng chỉ ứng phó mà thôi, bởi vì có khuôn mặt mỹ lệ như thế, khách uống rượu sẽ không làm khó cô, chỉ cần cô cùng uống một chén rượu, họ đã hài lòng hết sức rồi. Thanh danh của cô ở làng ăn chơi truyền đi vô cùng xa, không ít thương nhân hay quan to chức lớn muốn mời làm bạn rượu, xếp hàng chờ gần một tháng, chính là vì gặp được cô một lần.


Cô chẳng những xinh đẹp, hơn nữa rất ít khi xuất hiện, không giống những thứ gái điếm khác, dùng tiền là có thể mua được. Từ tiến khi vào quán rượu, cô đã giữ vững nguyên tắc không cùng khách dây dưa, nhiều tiền bạc bao nhiêu cũng không thể bao cô. Thật là nhiều năm qua, cô chỉ cùng họ uống rượu, nhưng không ai có thể chạm vào cô.


Thẩm hồng vì bảo vệ cây tiền này, dĩ nhiên bảo vệ cô rất tốt. Không phải vì bà tốt bụng, mà Thẩm Hồng rất thông minh, sẽ không ngu dốt bắt gà đẻ trứng, bà lẳng lặng đợi, đợi đến khi có người ra giá cao nhất, mới bán Mật Nhi đi.


mắt Lôi Đình lạnh lùng nhìn Mật Nhi, cho dù ánh mắt nghiêm khắc quan sát cô, anh cũng tìm không ra cô có bất kỳ khuyết điểm nào. Gái quán rượu thấy nhiều rồi, nhưng anh chưa từng thấy ai như cô cả; khí chất của cô dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, ngay cả những cô gái bình thường cũng không bằng ngón chân của cô, bên môi cô có nụ cười thản nhiên nhưng không đạt tới trong mắt, hình như không thích hoàn cảnh trước mắt.


Dĩ nhiên, những người làm nghề này thường dùng nước mắt lừa gạt những gã đàn ông thích đẹp.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, không tự chủ được bị cô hấp dẫn, trong lòng không ngừng suy đoán: cô thật sự không kiên nhẫn tiếp rượu, hay đang giải vờ để lừa gạt mọi người?


“Khó trách gian phòng này của khách sạn lại có nhiều người chạy đến, thì ra là bà chủ còn cất giấu một mỹ nhân như vậy.” Đỗ Phong Thần cười nói, xa xa nhìn Mật Nhi. Kể từ sau khi kết hôn, anh đã thu liễm lại rất nhiều, bằng không nhìn thấy loại mỹ nữ khó được thế này, đã sớm tiến đến gần rồi.


“Mật Nhi không thể tùy tiện mời khách lạ, hôm nay các vị lị có lai lịch không nhỏ, tôi mới có thể khiến Mật Nhi uống một chén với các vị. Quản lý Trần cũng là khách quen của chúng tôi nơi này, nhưng ông ta cũng mới gặp qua Mật Nhi hai lần.” Thẩm Hồng nói.


“Thì ra, quản lý Trần thường tới nơi này chơi.” Thương Trất Phong nhìn ngón tay, nói, tầm mắt nhìn chằm chằm gã quản lý Trần đang lau mồ hôi .
“Không có, không có, chỉ khi chiêu đãi khách hàng thì tôi mới đến đây.” trong lòng Quản lý Trần âm thầm kêu khổ, mồ hôi lạnh đã thấm ướt khăn tay.


Bởi vì trong công ty có người tố cáo gã, nói gã dẫn khách hàng đến khách sạn làm bậy, vì vậy, cán bộ cao cấp cũng tự mình tới cửa “Quan tâm” , gã từ chối sao được? Mà lần này gã dẫn theo mấy cán bộ cao cấp, một là vì để bọn họ tới “tìm hiểu”, hai là tìm đường sống cho mình, có thể hối lộ những cán bộ cao cấp này hay không.


Gã đã khiến các cô gái trong khách sạn lợi dụng sắc đẹp, thay gã giữ lại khách hàng, thậm chí còn mang theo bản hợp đồng đến trong khách sạn, muốn kí kết ở đây. Người đàn ông nào chẳng thích người đẹo, gã tin rằng mấy cán bộ cao cấp này cũng không ngoại lệ, nhìn đi, Mật Nhi mới vừa vào phòng, tất cả những cán bộ cao cấp này đều choáng váng.


Đột nhiên, ngoài cửa một hồi ồn ào, tiếng nữ thét chói tai, tiếng rống giận dữ của đàn ông, kèm theo tiếng ly thủy tinh bể tan tành, vang dội cả khách sạn.
“Chuyện gì xảy ra?” Thẩm Hồng hỏi, vội vàng đứng dậy.


Một người phục vụ bị đánh đến sưng mặt sưng mũi đi vào, bộ mặt dính đầy máu tươi, chật vật. “Bà chủ, là ông Mao, ông ta đợi Mật Nhi không được, đang nổi giận, đã đập hai căn phòng rồi.”


Bên trong phòng, các cô gái nghe tình huống như vậy, lập tức thét lên, tông cửa xông ra. Họ thấy loại này trường hợp, cũng đều rõ biết nhất định phải “Bo bo giữ mình”, nếu không lỡ xui xẻo ở nơi hỗn loạn này ‘ăn’ phải một li thủy thinh, về sau kiếm cơm ăn bằng cách gì? Cộng thêm chuyện Mật Nhi xinh đẹp, các phụ nữ ở đây sớm không vừa mắt rồi, thấy cô có chuyện, xem kịch vui cũng không kịp nữa là, làm sao có thể ra tay giúp đỡ?


Rất nhanh, tiếng hét ngoài cửa càng lúc càng to. Chỉ chốc lát sau, một gã đàn ông cao lớn, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, xuất hiện ở cửa phòng. Gã giận đến nỗi cả khuôn mặt đỏ gay, vung quyền đánh bay anh phục vụ tới khuyên can .


“Con bà nó, còn muốn để bọn tao đợi bao lâu? Rõ ràng đã nói muốn qua chỗ tao tiếp rượu, lại chạy tới nơi này. Bởi vì tao ngồi mấy năm tù, lời nói của tao không có trọng lượng nên các người không để tao vào mắt đúng không?” Lão Mao hét lớn.


“Ông chủ Mao, ngài đừng nóng giận, chẳng qua là Mật Nhi tới đây nói một tiếng, lập tức liền đến chỗ ngài.” Thẩm hồng vội vàng nói, bây giờ biết mới gã này mới ra tù, mặc dù ở đây giao thiệp rất rộng rãi, nhưng vẫn không chọc nổi người trên giang hồ.


“Nói một tiếng? Tối nay Mật Nhi phải theo tao, đến lượt người khác sao?” Lão Mao tức giận hét to, đưa tay túm lấy Mật Nhi, lôi cô đến trước mắt thì vẻ mặt vốn tức giận chợt biến, trong mắt tràn đầy ɖâʍ dục.


“Quả nhiên xinh đẹp, ông đây đợi cũng không uổng công. Người đẹp, tối nay em ngoan ngoãn theo anh. Hôm nay dẫn em đi thuê phòng, anh sẽ thương em.” Gã ɭϊếʍƈ môi, cơ hồ không thể chờ đợi.
“Tôi không đi” Mật Nhi mắt lạnh nhìn lão Mao, không sợ nói. Nhưng cô mới vừa nói xong, thình lình bị một cái tát.


Lão Mao là người trong giang hồ, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc, một bàn tay vung xuống đã khiến mặt Mật Nhi sưng đỏ một mảng. Mật Nhi thở gấp một tiếng, nhưng không khóc thút thít, trầm tĩnh như cũ, nhìn lão Mao.


Làm việc ở trong khách sạn mấy năm, tình huống như thế cô gặp nhiều rồi. Tối nay cũng không ngoại lệ, nếu không người nào vì cô ra mặt, nhất định bà chủ sẽ ra mặt chịu tội thay, mà cô cũng nhất định phải mời rượu bồi tội, mặc cho người này dùng câu chữ khóc nghe làm nhục.


“Con bà nó, cho mày mặt mũi, mày còn không biết xấu hổ! Ông ngủ với mày là để mày vào mắt, đã đến khách sạn, còn bày đặt làm vẻ như gái còn trinh? Nhất định mày phải đi với tao, tao chọn đại một phòng để hưởng thụ.” Lão Mao cười lạnh, kéo Mật Nhi đến bên ngoài.


Đột nhiên, một viên đá ( đá ở đây là đá làm từ nước đông lạnh ý nha)đành bốp vào mặt gã. Lão Mao không nghĩ sẽ gặp công kích, gã nổi giận nhìn chằm chằm mọi người bên trong phòng.


Bên trong phòng, không ai có động tĩnh gì, tất cả mọi người đều đứng yên. Đường Tâm trợn to hai mắt, vẫy vẫy bàn tay vì mới vớt viên đá nên có chút ướt, tiếp tục uống nước trái cây, thậm chí đến mắt không nhìn về phía lão Mao.”Nơi này là khách sạn hay là vườn thú?” Cô đột nhiên hỏi.


“Đương nhiên là khách sạn.” Đỗ Phong Thần dù bận vẫn ung dung nói, bưng ly rượu lên miệng.
“Thế tên kia là người à?” gương mặt ra vẻ khó hiểu, thật ra thì trong mắt có ý châm chọc: “Tên kia vừa rống vừa dậm chân, giống con khỉ đực động dục vậy!”


“Con mẹ nó!” lão Mao không thể nhịn được nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay muốn đánh về phía Đường Tâm. Chưa bao giờ gặp qua đứa bé nào không biết sống ch.ết như vậy, gã giận đến nỗi muốn cắt đứt cổ Đường Tâm.


Đường Tâm cười nhạt vài tiếng, cầm trong tay ly nước trái cây đập lên đầu lão Mao, sau đó nhảy ra thật nhanh.”Trời trời, bắt nạt thiếu nhi à? Ông muốn về tù bóc cuốn lịch cũ? Không biết tội ngược đãi trẻ em rất nặng sao?”


Mặt lão Mao đỏ rực, vung quyền muốn đánh Đường Tâm, nhưng quả đấm của gã bị chặn giữa không trung, gã kinh ngạc ngẩng đầu lên, cũng kinh ngạc về cú đấm sắt không người cản nổi của mình lại bị người ta dễ dàng ngăn lại! đến tột cùng những người này có lai lịch gì?


Lôi Đình mắt lạnh nhìn đám đàn em của gã đàn ông kia, khóe miệng chậm chạp nâng lên, khiến người ta sợ hãi. Bình thường anh rất im lặng, giống như núi cao đứng im, khi gặp tình thế nguy cấp thì lại thay đổi thành cực kỳ nguy hiểm. Là người giữ an toàn cho ” tập đoàn Thái Vĩ “, đương nhiên anh không phải đèn đã cạn dầu, quanh năm anh rất ít xuất hiện, tên côn đồ cấp thấp giống như là lão Mao này, dĩ nhiên chưa từng nghe qua danh tiếng của anh.


“Ông không được đánh cô ấy.” Anh lạnh nhạt nói, tầm mắt rơi vào khuôn mặt Mật Nhi bị đánh đỏ, trên tay chậm rãi dùng sức.
“Ả chỉ là một gái quán rượu mà thôi!” lão Mao bị đau, không hiểu tại sao có người muốn vì một gái quán rượumà ra mặt?


“Cô ấy so với ông thì cao thượng hơn nhiều, ít nhất là tự mình kiếm ăn, không ép buộc người khác. Chỉ một điểm này, ông không có tư cách vũ nhục cô ấy, càng không có tư cách đánh cô ấy.” Lôi Đình chậm chạp nói, đột nhiên chuyển tay một cái.


Một tiếng giống như xương gà bị bẻ vang dội khắp phong, lão Mao phát ra tiếng gào thét như giết heo, cầm cổ tay tại nguyên chỗ kêu thảm thiết, nhảy cà tưng.


Mật Nhi khiếp sợ nhìn Lôi Đình, không biết nên phản ứng như thế nào. Bị người làm nhục hoặc là đánh, đối với cô mà nói đã là việc như cơm bữa, mà trước mắt, anh chẳng những không chạy trốn, thậm chí ra mặt giúp cô, ngăn cản lão Mao làm tới.


Quan trọng hơn là, anh tôn trọng cô, không coi cô như gái điếm không có tôn nghiêm bình thường. Không biết đã bao năm qua, không có ai tôn trọng cô, càng không có người bởi vì cô bị thương hại mà tức giận.


Tay Mật Nhi ôm lấy gò má bị đánh, tầm mắt không cách nào rời khỏi thân hình cao lớn của Lôi Đình.
Ngoài cửa, đàn em lão Mao nghe tiếng kêu thảm thiết, vội vàng chen chúc vào, trợn mắt há mồm nhìn anh cả Mao đau đến nổi khóc thút thít trên mặt đất.


“Đáng ch.ết, người nào đụng đến anh cả của chúng tao?” Một người trong số đó lấy dũng khí hô lên.
“Đương nhiên là chúng tôi.” Đường Tâm giơ cao chai rượu, kêu la.”Đánh cho cháu, đánh bẹt những thứ chó này, đánh tới khi cha mẹ bọn nó không nhận ra bọn nó!” Cô khoái trá kêu.


đầu tiên là Đỗ Phong Thần làm khó dễ, mấy tên bị đá bay, đụng lên vách tường, sau đó xụi lơ nằm trong góc, bị đánh đến nổi váng đầu hoa mắt.


Thương Trất Phong nhìn lịch sự, nhưng công phu quyền cước cũng không phải loại xoàng gì, không ai có thể tiến tới gần anh, đông đảo lũ lâu la bị đánh đến nỗi hô cha gọi mẹ.


Mật Nhi có chút kinh hoảng, khuôn mặt xinh đẹp lộ chút hốt hoảng, khi một thằng nào đó cầm chai rượu bể tan tành chuẩn bị đập tới trên mặt cô thì cô khẽ hô một tiếng, chỉ có thể nhắm mắt lại. Sau một hồi lâu, đau đớn không phủ xuống trên người như cô dự tính , cô mở mắt, nhìn thấy Lôi Đình đứng trước người của cô, lấy thân hình cao lớn chặn lại chai thủy tinh.


Một giây kế tiếp, cô bị kéo vào trong ngực của anh, trong khoảnh khắc đó, tầm mắt hai người tiếp xúc, thân thể cũng dán chặt nhau. Nhiệt độ ở khách sạn thấp, nhưng nhiệt độ của người anh có vẻ nóng bỏng như thế, bởi vì nguyên nhân đó mà mặt của cô hơi đỏ lên.


“Cô không sao chứ?” Lôi Đình hỏi thăm, giọng nói hết sức trầm thấp.


Mật Nhi không cách nào nói chuyện, chỉ có thể lắc đầu một cái, đôi tay theo bản năng bám vào người anh, vào lúc nguy cấp nhất chỉ có thể lệ thuộc mà thôi. Qua nhiều năm như vậy, cô chưa từng lệ thuộc vào qua bất cứ người nào, Lôi Đình vì cô chặn lại cú công kích trí mạng kia, tâm nguội lạnh nhiều năm đột nhiên trở nên mềm mại.


trong đó một mảnh hỗn loạn, chỉ thấy Đường Tâm đứng trên bàn, vừa uống rượu, vừa quơ múa chai rượu, gương mặt đỏ ửng.”Đánh đi! Này! dùng sức đánh cho tôi!” Cô xộc xệch nói, vẻ mặt hưng phấn.


“Ai để cho mày uống rượu hả?” Đỗ Phong Thần mắt thấy tình huống không đúng, cau mày hỏi, thuận tay đánh bất tỉnh một tên.


“Là cháu cho uống, chỉ còn lại nửa bình thôi.” Đường Tâm say đến nổi không ngừng bật cười. Có một gã lâu la bổ nhào lên phía trước, vọng tưởng muốn bắt được cô, cô hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ chai rượu đập vô đầu gã, thành công dẹp đi mooitj đối thủ.”Bây giờ, ngay cả nửa bình cũng hết rồi.” Cô cười khanh khách, gật gù đắc ý ngồi trên bàn, sau đó bắt đầu nghiêm túc nói câu ấy.


Trong nháy mắt, phòng nằm đầy người, đàn em của lão Mao không có người nào may mắn thoát nạn, đều bị quật ngã trên mặt đất, hoặc khóc, hoặc rên rỉ. Thẩm Hồng đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt xanh như tàu lá chuối.


Đỗ Phong Thần xốc Đường Tâm say khướt lên, mày rậm nhíu chặt .”Muốn ch.ết! Nếu như bị cha mày biết, chúng ta có chín cái mạng cũng không đủ để ch.ết.”


Mạc quản gia nhận lấy Đường Tâm trong ngực Đỗ Phong Thần.”Để chú mang nó trở về, nấu chút canh giải rượu cho nó uống…, tránh cho sự việc bại lộ. Các cháu cũng mau về nhà đi, tối nay coi như chưa ai tới nơi này, ngàn vạn lần đừng để lòi ra điều gì.” Bằng tốc độ nhanh nhất, chân ông khởi động chạy khỏi.


Lôi Đình cúi đầu nhìn Mật Nhi trong ngực , cho tới giờ khắc này mới phát hiện cô nhỏ bé đến cỡ nào, bộ xương mảnh gầy giống như bị gập lại nhiều đoạn. Khi tầm mắt anh rơi vào trên gò má sưng đỏ của cô thì anh không nhịn được xung động mà vươn tay, khẽ vuốt ve nơi sưng đỏ, nhìn thấy cô sợ đau hơi lùi về sau, một cỗ cảm xúc kỳ dị tràn ngập trong lòng anh. Có lẽ là bởi vì cô mỹ lệ, lòng Lôi Đình luôn luôn lạnh lùng giờ phút này mới có dịu dàng thương tiếc .


“Còn đau không?” Anh hỏi thăm, không biết tại sao mình lại phải quan tâm cô như vậy?
“Có một chút.” Cô hồi đáp, bỗng dưng cảm thấy e lệ.


“Nhớ phải bôi thuốc, sưng đỏ mấy ngày nữa sẽ hết.” Anh giao phó, bỗng thu tay lại. Đây chỉ là một cô gái vốn không quen biết, mặc dù dáng dấp xinh đẹp, nhưng cũng không biến anh thành cái gì được!


Đối với tâm tình cùng hành động của mình cảm thấy không hiểu lắm, anh vội vàng quay người, đi ra khỏi nơi hỗn loạn này.


sau lưng Lôi Đình, có một cặp mắt trong suốt, giống như là thủy tinh thượng hạng, luôn dõi theo bóng lưng cao lớn của anh, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy. Tay Mật Nhi, nhẹ vuốt lên vết sưng đỏ, nhớ lại cái vuốt ve dịu dàng, cùng với ánh mắt khi anh hỏi thăm. Ánh mắt kia, giống như trầm tĩnh, rồi lại bao chứa ngọn lửa nhiệt liệt nhất.


Người đàn ông kia, là lửa, bề ngoài lạnh lùng, mà nội tâm lại ấm áp.






Truyện liên quan