Chương 2

Trên mặt sưng đỏ, chưa đến mấy ngày đã hết, mặt của Mật Nhi khôi phục lại vẻ mỹ lệ vốn có. Cô ngồi ở trong phòng mà Thẩm Hồng đặc biệt phân phối cho cô, trang điểm, đầu ngón tay dùng khăn giấy lau đi phấn màu phía trên, khuôn mặt thanh lệ xuất hiện trong gương, hai mắt thật to nhìn lại cô, nhưng có chút làm như không thấy.


Thật ra thì cô không thích hóa trang, nhưng từ khi bước vào nơi này, cô đã thành thói quen cùng những thứ mỹ phẩm làm bạn. Ngày qua ngày, cô quanh quẩn trong đám đàn ông, trên mặt thoa đầy mỹ phẩm, lấy khuôn mặt giả dối mặt để kiếm tiền, đem tâm tình chân thật nuốt vào trong bụng.


Khách rượu thèm thuồng vẻ đẹp của cô, mama còn tham lam chờ đợi, hi vọng cô sẽ kiếm được một khách sộp nhiều tiền hơn. Không ai coi cô như người chân chính, đàn ông nhìn cô như đồ chơi, mà mama nhìn cô như cây hái tiền.


Có một đoạn thời gian, cô quên mình vốn là một con người, người có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo. Ban đêm cô đến nơi này, mặc dù là thẻ đỏ cao ngạo, được các gã đàn ông thương yêu cưng chiều, nâng trong lòng bàn tay, nhưng cuối cùng chỉ là gái quán rượu. Không bán thể xác, là kiên trì cuối cùng của cô. Những khách rượu kia chẳng qua coi cô như một món đồ chơi tinh xảo, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, sợ cô vỡ sớm, muốn đùa giỡn, chơi cô lâu hơn một chút.


Cho đến đêm ấy, người đàn ông kia giúp cô đánh lùi khách rượu vô lễ, lạnh giọng nói cho những tên kia là cô cũng phải được tôn trọng .
Lòng của cô xúc động, cũng chỉ vì một câu nói, tâm tư của cô vì anh mà đảo loạn. Mấy ngày qua, lòng của cô không yên, tất cả đều do anh.


Mật Nhi nhẹ tay vuốt khuôn mặt, mặc dù đã không còn sưng đỏ, nhớ khi anh chạm tới, nhớ khi anh dùng giọng nói âm trầm thấp hỏi thăm cô. . . . . . Chuyện như vậy chưa từng xảy ra, suy nghĩ của cô thủy chung ở trên người anh.


available on google playdownload on app store


Trong khách sạn, các cô gái cũng trò chuyện ầm ĩ, bởi vì khó được nhìn thấy người đàn ông nào xuất sắc như thế. Mà Mật Nhi cũng từ khi biết được anh là một trong số cán bộ cao cấp “tập đoàn Thái Vĩ”, một đêm ấ, mấy gã đàn ông xuất sắc khác đều là đồng nghiệp của anh. Anh tên là Lôi Đình, toàn quyền phụ trách vấn đề an toàn của “Thái Vĩ” .


Lôi Đình ——
Một cái tên làm người ta rung động, cô lặng lẽ hi vọng, mong đợi có thể gặp lại anh.


Chẳng qua là, gặp lại được anh, có thể nói những gì? Anh là người đàn ông thành công trong sự nghiệp, mà cô lại là gái bán hoa, cho dù anh cho cô một chút tôn trọng mà người khác chưa từng cho, khoảng cách giữa bọn họ vẫn cực lớn.


Lãnh Mật Nhi thở dài, lẳng lặng lau đi phấn son trên mặt. Lăn lộn nhiều năm quanh thân đàn ông như vậy, cô sớm thấy rõ bản chất cuộc sống, mà mình lại vẫn giống như đứa bé thơ dạiôm lấy một ước mơ không thực tế sao?


“A, sao chị lại thở dài?” Lãnh Ngạc Nhi tùy tiện đẩy cửa ra, khuôn mặt xinh đẹp so với chị gái chỉ có hơn chớ không kém. Cô mặc bộ đồ đồng phục sạch sẽ mà mộc mạc, xem ra so với Mật Nhi càng trưởng thành sớm hơn.
“Em tan học?” Mật Nhi phục hồi tinh thần lại, vội vàng che dấu thần thái yếu ớt.


“Khóa học hôm nay rất nhàm chán.” Ngạc Nhi làm mặt quỷ, tránh nặng tìm nhẹ nói, đưa tay bưng rượu trên bàn định uống.
“Em còn chưa trưởng thành, không được uống rượu.” Mật Nhi cau mày, lên tiếng ngăn em gái lại.


Kể từ khi mẹ qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, họ không có phúc phận để có thể sống một cuộc sống bình thường. Vì sống, Mật Nhi tìm một quán rượu, bắt đầu đi làm, với khuôn mặt xinh đẹp khiến cô nhanh chóng trở thành “thẻ đỏ”.


“Không phải chị cũng vô khách sạn khi vị thành niên à?” Ngạc Nhi phản lại.
So với Mật Nhi trầm tĩnh, Ngạc Nhi có vẻ rất tùy hứng, có lẽ là bởi vì sớm đã thấy tình cảm lạnh ấm.


“Tiểu Ngạc, chị đến khách sạn cũng chỉ muốn em yên tâm học tập.” Mật Nhi thở dài nói, không thể làm gì khác hơn nhìn em. Cô cho Ngạc Nhi về nhu cầu vật chất, nhưng lại không cách nào giáo dục nó cho tốt.


Chị em hai người từ nhỏ đã được giáo dục: không nên tin đàn ông, cũng bởi vì vậy, trong tiềm thức hoặc nhiều hoặc ít đối với đàn ông có mấy phần đề phòng. Mà bởi vì tuổi thơ có vô số gã đàn ông không ngừng lừa gạt tiền bạc của mẹ, Ngạc Nhi còn có địch ý, một năm nay, trên tay Ngạc Nhi có số tiền khá lớn không rõ ở đâu, nhìn bộ dáng đắc ý, đại khái là dùng phương pháp nào đó, từ trên thân đàn ông lừa gạt được.


Mật Nhi không biết nên mở miệng hỏi thăm thế nào, nhưng trong lòng cô biết, em gái luôn bốc đồng này, căn bản sẽ không nghe lời của cô. Còn nữa, thân là gái quán rượu, cô có tư cách gì để khiển trách em mình?


“Chị à, em có nghe nói một chút về chuyện của chị.” Ngạc Nhi cầm lấy chiếc đũa bên cạnh, từ trong túi xách lấy ra cơm hộp, bắt đầu ăn. Chuẩn tắc lớn nhất của họ là Tiết kiệm, hai chị em đều sợ nghèo mà.


“Nghe nói, cách đây không lâu có một gã đại ca mới ra tù, quấy rối ở chỗ chị, kết quả bị người ta đánh cho sưng mặt sưng mũi. Em nghe mấy người nói, người nọ vì chị mà ra mặt !”


“Anh ấy chỉ nhìn không vừa mắt, nên mới cứu chị.” Mật Nhi hời hợt nói, nhưng khuôn mặt đã tẩy trang có chút không được tự nhiên.


“Vậy sao? Em chỉ muốn hỏi một chút, gã đàn ông kia có khuôn mặt gì, sẽ vì gái quán rượu mà ra mặt, gã là anh hùng hay kẻ ngốc thôi? Nếu là một gã đầu dê bụng sói, thì để em! Em bảo đảm có thể ép khô đến một xu cuối cùng trong ví gã.” Ngạc Nhi cắn đùi gà, đem chuyện lừa gạt tiền bạc nói như là chuyện bình thường nhất.


“Không.” Mật Nhi vội vàng quay đầu lại, khẩn trương nhìn em.
Không biết tại sao, khi em vừa nhắc đến chuyện xuống tay với Lôi Đình thì cô sẽ không tự chủ được mà khẩn trương. Không phải gã đàn ông nào cũng giống nhau sao? Cô không nên tin tưởng đàn ông, nhưng vì sao cố tình lo lắng cho anh?


“Không?” Ngạc Nhi nheo mắt lại, cầm chiếc đũa dao động trước mặt chị:”Chị vì người đàn ông kia mà khẩn trương thành ra như vậy, sẽ không phải thật tâm với gã chứ? Tốt nhất là chị nên cầu nguyện, đừng gặp lại gã nữa, nếu không, chị khó thoát một kiếp rồi.” Cô giải quyết xong cơm, vỗ vỗ chiếc váy dài, lửng thững đi ra ngoài.”Được rồi! Tối nay em sẽ không về, khi chị về nhà có thể khóa cửa lại.” Cô thuận miệng nói xong, bước ra khỏi quán rượu.


Đây là thói quen của hai chị em, lớp học học chính của Ngạc Nhi là ban đêm, sau khi tan học thì đúng lúc Mật Nhi tan việc. Chị em luôn thế, một người tẩy trang, một người ăn đồ ăn nhanh, trò chuyện đủ loại, sau đó cùng về nhà. Chỉ là gần đây, Ngạc Nhi có hơi nhiều chuyện, bình thường sau khi ăn xong sẽ không thấy bóng người.


Mật Nhi sửa sang lại quần áo, không có mỹ phẩm, cô lại càng xinh đẹp thêm, có vẻ trắng trong thuần khiết.
“Mật Nhi?” Trên cửa truyền đến lễ phép gõ nhẹ, Thẩm Hồng đi vào. Trong tay ả bưng một chén giải rượu, thân mật đi đến bên cạnh Mật Nhi, vỗ vỗ bả vai Mật Nhi, thương tiếc nhìn mặt của Mật Nhi.


“Mama, có chuyện gì sao?” Mật Nhi hỏi thăm, mơ hồ cảm giác được ánh mắt của đối phương có chút không đúng, nhưng bất đồng chỗ nào, thì cô không nói ra được.


“Không có gì, không có gì, chẳng qua là tới thăm em một chút.” Thẩm hồng cẩn thận nhìn mặt của Mật Nhi, sau đó hài lòng gật đầu một cái.”Vết thương trên mặt em đỡ lên chút nào chưa? Chị rất quan tâm, nhưng phấn son che lại, không biết em đã khỏi hẳn chưa để hỏi thăm.”


“Dùng nước đá chờm mấy ngày, đã không sao.” Mật Nhi đơn giản nói, dọn dẹp quần áo, đem cảm giác kỳ dị trong lòng đẩy ra. Cô làm việc ở chỗ này mấy năm, Thẩm Hồng chưa từng hại cô, thậm chí còn khắp nơi bảo vệ cô, cô không nên hoài nghi Thẩm Hồng mới đúng.


Thẩm Hồng nâng mặt của Mật Nhi lên, giống như là xem hàng hóa, cẩn thận chu đáo: “Nhìn gương mặt em kìa, càng lúc càng xinh đẹp. Ban đầu gặp em, tuy vừa gầy lại vừa tiều tụy, nhưng mà chị lại liếc mắt đã nhìn ra, em là người đẹp rồi. Không nghĩ tới, nháy mắt vài cái, đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi.” Ả cảm thán nói, thoáng qua trong mắt một chút thương hại, nhưng nhanh chóng bị vẻ che dấu tham lam.


“Đúng vậy, đã nhiều năm.” Mật Nhi nhỏ nhẹ đáp, nhớ tới những năm qua. Bị bao gã đàn ông xem như đồ chơi, tới khi nào mới có thể kết thúc?


“Này, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chén canh này là chị bảo phòng bếp nấu, biết em không uống được rượu, mà đêm nay lại uống rượu quá nhiều, sợ em đi trên đường nguy hiểm, uống trước chút canh để tỉnh rượu.” Thẩm Hồng đem canh nóng đưa cho Mật Nhi.


Mật Nhi không nghi ngờ gì, bưng canh nóng liền miệng, nuốt xuống vài hớp canh, sau mới từ từ cảm thấy có cái gì đó không đúng.


Cô kinh hoảng ngẩng đầu lên, lại cảm thấy tứ chi như nhũn ra, cả giọng nói cũng không phát ra được. Canh nóng trượt vào trong cổ của cô, khiến thân thể cô trở nên mềm yếu. Cô thở hổn hển, hơi sức trong chớp mắt biến mất, cũng không nâng nổi chén canh, chén canh rơi trên mặt đất, vỡ nát.


Trong súp kia có những thứ khác, khiến người mềm yếu vô lực. Cô mới uống vài hớp, trước mắt đã đen kịt, toàn thân suy yếu.
Tại sao có thể như vậy? Cô đã tin tưởng Thẩm Hồng thế mà. . . . . .


“Em gái, em đừng trách chị!” Thẩm Hồng thương hại nói, đưa tay vuốt mặt của Mật Nhi, thái độ giống như là một người mẹ hiền lành, lại làm ra chuyện đáng sợ nhất.


Thẩm Hồng sớm biết sẽ có một ngày này, sẽ có người hô giá cao làm bà thèm thuồng, đem Mật Nhi bán đi; đã sớm biết sẽ có một ngày này, đem Mật Nhi đẩy vào trong ngực đàn ông. . . . . . Chẳng qua là vào thời khắc này, khi thấy Mật Nhi không nói gì, ánh mắt thống khổ nhìn, bà có chút thương cảm.


Lúc này, ngoài cửa có gã đàn ông hói đầu xông vào, khẩn trương ghé đầu nhìn.
“Như thế nào? Cô ta đã uống thuốc rồi sao?” Quản lý Trần hỏi, nhìn thấy Mật Nhi ngã xuống trên đất, thì lộ ra vẻ mặt hài lòng.


“Thuốc này sẽ không làm cô ấy bị thương chứ?” Thẩm Hồng hỏi, còn có một chút lương tâm. dù sao Mật Nhi cũng trưởng thành dưới mắt bà, những năm gần đây cũng giúp bà kiếm không ít tiền.


“Dĩ nhiên sẽ không làm tổn thương cô ta, tôi còn chờ đưa nó đi mà, sao lại ngốc đến mức thương tổn nó bằng thuốc được? Những thứ thuốc này chỉ làm tứ chi vô lực, hỗn loạn mà thôi.” Quản lý Trần không nhịn được nói. Lại lấy ra một gói thuốc bột từ trong túi, rót vào cốc nước, đưa tay bưng cho Thẩm Hồng.”Đút cho nó một ly này nữa.”


“Đây là cái gì?” Thẩm Hồng nhận lấy chén nước, thấp thỏm hỏi.
“Khiến nó dễ dàng sống qua tối nay.” Quản lý Trần đơn giản giải thích xong, vừa khẩn trương nhìn về phía cửa.”Nhanh lên, chúng ta nhất định phải lập tức đem nó ra ngoài.”


“Mama, đừng. . . . . .” Mật Nhi giùng giằng, nhưng bóng tối lại vẫn vô tình từ từ bao phủ cô, cô mềm yếu mà không chút sức lực nào, chỉ có thể thở hổn hển, dùng hơi sức còn lại cầu khẩn.


“Mật Nhi, ngoan, uống vào, thuốc này sẽ giúp em.” Thẩm Hồng hung ác nâng lòng dạ nói, đem chén nước để bên môi Mật Nhi, buộc cô uống vào.
Mật Nhi vô lực giãy giụa, cô mềm yếu huy động tay chân, trước khi lâm vào tình trạng mê man, mơ hồ biết được nghênh đón mình, là số mạng đáng sợ.


Làm viễn trong khách sạn nhiều năm, cô cũng từng nghe qua lời đồn đãi về chuyện này, nghe nói khách rượu thông đồng, bỏ thuốc mê vào những cô gái không hợp tác. Nhưng đã nhiều năm như vậy, cô thủy chung vẫn tin tưởng Thẩm Hồng, cho rằng sẽ không xảy ra loại chuyện như vậy. . . . . .


Chẳng qua là, Mật Nhi quá mức đơn thuần, tín nhiệm của cô khiến cô khinh dịch, không có phát hiện người này tính quá tham lam, mới có thể ngây ngốc uống chén canh kia.
Thẩm hồng than thở, sờ sờ đã Mật Nhi ngủ mê man, trong lòng rốt cuộc có chút không đành lòng.


“Bà than thở cái gì? Trước không nhìn đến, vẻ mặt Mật Nhi cùng người nọ nhìn nhau, chứng minh bọn họ đã lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương rồi. Người kia ưu tú như vậy, nói không chừng sẽ chúng ta, vừa giúp Mật Nhi.” Quản lý Trần lừa mình dối người nói, liền ôm lấy Mật Nhi đã được quấn lại bằng cái chăn, đi ra ngoài.


Cửa sau của khách sạn, đã có xe đang đợi, quản lý Trần rất nhanh lên xe, mang theo Mật Nhi hôn mê bất tỉnh đi mất.
Thẩm Hồng đứng ở cửa sau khách sạn, trong lòng không đành, nhìn một hồi lâu, bà mới nhanh chóng xoay người trở về bên trong khách sạn.


Hiện tại lương tâm của bà đang trách móc nặng nề, hoặc giả là đi đếm số tiền lớn mà quản lý Trần cho bà, đau lòng trong lòng có thể tốt hơn chút ít.
※※※
Tổng công ty”Tập đoàn Thái Vĩ”, đêm khuya rất yên tĩnh .


Tiếng bước chân trầm ổn chậm chạp từ tầng một, đi đến tầng cao nhất, sau đó đi vào phòng làm việc dành riêng cho cán bộ cao cấp.
Ánh đèn sáng lên, phòng lớn như thế lại có đủ tiện nghi, Lôi Đình tùy ý cởi áo, đem súng đặt trên mặt bàn, xoay người, bắt đầu tập bài võ từ quân đội.


Sau một hồi lâu, thân thể tráng kiện đã dính đầy mồ hôi, anh ngừng luyện tập, bắp thịt ngăm đen tích chứa lực lượng làm người ta chắc lưỡi hít hà.
Đột nhiên, thân thể của anh căng thẳng, tầm mắt sắc bén dời về phía cánh cửa dầy cộm nặng nề được đặc chế từ thủy tinh.


“Là ai?” Anh cáu kỉnh hỏi.


Vào lúc tan việc, bên trong đại lâu không nên có bất kỳ người nào mới đúng. Trong nháy mắt, thân ảnh của anh chợt lóe, đã nắm lấy súng trên bàn, thận trọng nhắm ngay ngoài cửa, thân hình cao lớn căng thẳng, biểu hiện của anh tùy thời có thể nổ súng, tư thế kia giống như đang săn dã thú.


Cánh cửa mở ra, quản lý Trần sắc mặt tái nhợt ôm một cái chăn bông đứng ở nơi đó.
“Lôi…Lôi Đình tiên sinh!” Quản lý Trần ấp a ấp úng nói, lấy dũng khí chậm chạp tiến lên mấy bước, đem chăn bông đặt trên ghế sofa.


Lôi Đình nhếch mày rậm, xem một chút chăn bông trên ghế sa lon.”ông sợ tôi cảm lạnh, đặc biệt giúp tôi lấy thêm một cái chăn bông tới sao?” Anh nhạo báng hỏi, thả súng trong tay.


Ở khách sạn đấm đá một hồi, anh cũng chưa từng nhìn quản lý Trần. Cán bộ cao cấp đã nắm giữ đầy đủ chứng cớ, chứng minh quản lý Trần lợi dụng chức vụ, đòi tiền hoa hồng của nhà máy hiệu buôn bên trong khách sạn. Tổng tài của”Tập đoàn Thái Vĩ”- Đường Bá Vũ không chịu được loại ăn chặn người ta, đã hạ lệnh cho một trong số cán bộ cao cấp bắt đầu điều tra. Cho tới bây giờ, chuyện đã không liên quan tới Lôi Đình.


“Đúng vậy, là sợ Lôi Đình tiên sinh cảm lạnh, mới đem chăn bông giúp ngài giữ ấm.” Quản lý Trần nói, đuôi lông mày đáy mắt đều là thần sắc mập mờ.


Gã tự biết mình khó thoát điều tra, chỉ có thể xuất tuyệt chiêu cuối cùng, tốn một món tiền lớn mua chuộc Thẩm Hồng, đem Lãnh Mật Nhi làm quà tặng đưa cho Lôi Đình.


Quản lý Trần biết mấy cán bộ cao cấp đối với tổng tài Đường Bá Vũ cực kì trung thành, nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi lúc trước Lôi Đình cùng Lãnh Mật Nhi gặp mặt, tựa hồ có mấy phần ý tứ đối với đối phương. Vì vậy, gã tự cho là thông minh, đem Lãnh Mật Nhi đưa tới chỗ ở của Lôi Đình, hi vọng Lôi Đình có thể để ý tới gã, thay gã che dấu những chứng cứ phạm tội kia.


Mặc dù mua Lãnh Mật Nhi tốn một số tiền lớn, nhưng nếu có thể tránh thoát đại họa lần này, tiếp tục làm ở trong”tập đoàn Thái Vĩ”, tốn nhiều hơn nữa đều đáng giá.
“Tập đoàn Thái Vĩ” không ngừng phát triển kinh doanh, ông chỉ muốn bảo vệ chỗ ngồi này.


“Vậy thì mời Lôi Đình tiên sinh ‘ hưởng dụng ’, tôi đi trước một bước.” Quản lý Trần nói xong, liền lau mồ hôi lạnh, chạy thật nhanh ra khỏi phòng làm việc dành riêng cho cán bộ cao cấp.
Hưởng dụng?


Lôi Đình bởi vì quản lý Trần dùng từ mà cau mày. Anh đi đến bên sofa, vén lên chiếc chăn bông dầy cộm, nhìn thấy Lãnh Mật Nhi trong chăn bông.


Mồ hôi thấm ướt tóc và quần áo của cô, khiến cô giống như chìm trong nước; bởi vì thiếu không khí, hô hấp của cô có chút gấp gấp, khuôn mặt trắng trong thuần khiết đỏ ửng.
“Đáng ch.ết!” Lôi Đình thấp giọng mắng, cuối cùng hiểu quản lý Trần đang giở trò quỷ gì.


Anh tự tay vỗ nhẹ mặt của Mật Nhi, cẩn thận phát hiện sưng đỏ trên mặt cô đã giảm bớt. Không có phấn son che khuất, mặt trắng trong thuần khiết xinh đẹp động lòng, cơ hồ làm anh nhìn đến nổi mắt choáng váng.


Cô nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài giống như hai chiếc quạt. Mồ hôi thấm ướt y phục, khiến tư thái càng thêm bắt mắt. áo sơ mi mộc mạc bằng tơ mỏng trở nên mờ nhạt, dán chặt lấy da thịt của cô, có thể nhìn thấy được đẫy đà bị áo ngực che khuất. Mà váy, được vén đến trên đùi của cô, một đôi chân thon dài đủ khiến người ta mất đi lý trí, không hề phòng bị mà bại lộ dưới ánh mắt anh.


Anh hít sâu mấy cái, nhiều năm qua, cẩn thận khiến anh miễn cưỡng duy trì lý trí, nhìn kỹ cô một hồi lâu, anh thử gọi cô. Tay của anh rơi vào trên mặt cô, dùng lực nhẹ nhàng, làm cô từ từ tỉnh lại, lông mi nhẹ nhàng quất.


Mật Nhi chậm rãi mở mắt, một đôi mắt xinh đẹp mông lung mà khốn hoặc. Cô không biết gì đến chuyện bị chăn bông gói lại, càng không biết tại sao lại nhìn thấy anh? Chẳng qua là, khi nhìn thấy anh, khuôn mặt trắng trong thuần khiết nở nụ cười, đó là nụ cười chân thành từ sâu trong nội tâm phát ra.


Mật Nhi cười đến mềm mại, đáng yêu, đa tình, cô lười biếng vươn tay, vong quanh cổ anh, nụ cười càng sâu hơn.
“Ưm!” Cô nhỏ giọng nói, đôi tay lướt qua cổ Lôi Đình.


Cảm giác chạm vào anh rất tốt, da thịt trơn nhẵn mà ấm áp, khiến tay cô không nhịn được mà lưu luyến trên người anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động muốn chạm đàn ông, trong khách sạn mấy năm, những gã đàn ông kia làm cho cô cảm thấy nôn mửa, ngay khi gặp anh, cô chỉ cảm thấy mình trở nên thật kỳ quái.


Anh cùng với những gã đàn ông kia bất đồng, ít nhất anh còn coi cô như là một con người, mà không phải là một món đồ chơi xinh đẹp.
“Lôi Đình, em rất nhớ anh.” Cô gọi tên của anh, trung thực thừa nhận, không chút nào biết thẹn thùng nói.


Lãnh Mật Nhi cho rằng mình đang nằm mộng, mơ một cơn mơ đẹp. Thân thể của cô cùng thần trí đều lơ lửng, bởi vì nhìn thấy anh mà vui sướng. Trong máu cô chảy qua khát vọng nóng rực, cô chưa từng cảm nhận được loại nhu cầu này, chỉ cảm thấy nóng, cảm thấy trống không, đôi tay không thể rời bỏ thân thể của anh, giống như là chỉ cần chạm tới anh, sẽ cảm giác khá hơn một chút.


Dược hiệu trong cơ thể cô phát tác, khiến thần trí cô mơ hồ, cho đây là một giấc mộng, vốn là căng thẳng cùng kháng cự của phái nữ đều biến mất, cô chỉ biết mình không muốn rời xa anh.
Thuận theo bản năng, Mật Nhi ôm lấy cổ Lôi Đình, trực giác mà nghĩ gần gũi anh.


Thân thể của cô nóng quá, mà da thịt của anh có thể mang cho cô chút mát mẻ, cô càng không ngừng lấy gương mặt ma sát vào lồng ngực của anh, giống như mèo nhỏ đang chờ đợi được người chủ thương yêu. Mái tóc dài của cô lướt qua da thịt anh, nhìn như vô tình nhưng lại hấp dẫn vạn phần.


“Cô uống say à?” thân thể Lôi Đình cứng ngắc, cố gắng kìm nén. Cẩn thận nghe, không có ngửi thấy bất kỳ mùi rượu nào trên người cô, trên thân thể cô mềm mại, chỉ có nhàn nhạt mùi thơm đặc biệt.


Anh mặc cho cô dùng cử chỉ thân mật mạo phạm mình, thân hình cao lớn cứng ngắc bất động. Khi cô đến gần, một đôi bàn tay nóng bỏng chạy trên người anh, thì bản năng, anh cũng cảm nhận được máu đói khát.


Cô là cô gái xinh đẹp, mà anh chỉ là một gã đàn ông bình thường; khi cô cam tâm tình nguyện ôm ấp yêu thương và chạm vào anh thì anh nhất định cắn răng, mới có thể khắc chế xúc động muốn đè cô dưới thân thể. Cho tới giờ khắc này, anh mới biết từ khi gặp cô tại khách sạn, hình ảnh của cô liền lạc in lại trong lòng anh; anh mới biết anh cũng muốn cô, nghĩ đến thân thể lại đau đớn!


Từ khi có trí nhớ tới nay, anh chưa từng khát vọng qua một người con gái nào như vậy, mà giờ khắc này, cô đang trong ngực của anh, mềm mại đáng yêu mà cam tâm tình nguyện, người đàn ông nào có thể chống cự loại hấp dẫn này được?


“Em không uống rượu.” Mật Nhi mỉm cười, tựa vào lỗ tai anh mà nói ra hơi thở thơm như lan, nếm thử da thịt của anh, bị da thịt anh làm mê hoặc. Đôi tay ôm lấy cổ của anh, thân hình nhỏ bé chui ra khỏi chăn bông, nhào vào trong lòng anh.


Nóng quá, sao lại nóng như vậy? Lấy thân thể dán chặt trên người của anh, nghĩ tìm kiếm một chút mát lạnh cảm giác, hai tay của cô ma sát lấy da thịt anh, tham luyến thân thể cao lớn, cơ hồ nghĩ muốn dán anh vào xương mình. Cô không biết mình bị sao nữa, ngay cả trí óc cũng trở nên mơ hồ, trong thân thể giống như có lửa, khiến cô bị một cỗ đau đớn xa lạ. Cái loại đau đớn này, tương tự như đói bụng, Nhưng mà so với đói bụng lại làm người ta khó có thể chịu được hơn.


Mật Nhi bản năng biết, những cảm giác đói kia, chỉ anh có thể lấp đầy.


Cô hôn da thịt của anh, động tác có chút vụng về, không có bất kỳ kỷ xảo nào, chỉ là muốn thân mật nhiều một chút, nhưng cử chỉ không lưu loát ngược lại mang đến kích thích lớn hơn. Khi cô lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ qua vành tai Lôi Đình thì thân thể của anh đột nhiên kịch liệt run rẩy, hai tay Lôi Đình bỗng chốc nắm lấy eo thon của cô, ngăn cản cô tiến thêm một bước.


“Lôi Đình? Anh không thích em sao?” Cô khốn hoặc mà không hiểu, mở cặp mắt mông lung mà xinh đẹp nhìn anh, không hiểu tại sao anh muốn ngăn cản cô?
“Anh thích em.” Anh cứng đờ nói, còn đang đè nén.


Mặc dù cô là quà tặng mà quản lý Trần đưa tới cửa, nhiệt tình ôn thuần đến khiến người vui mừng, nhưng Lôi Đình mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng. Quanh năm lý trí không ngừng nhắc anh, phản ứng của cô thật sự chênh lệch quá nhiều, khó có thể tưởng tượng được đêm đó cô trầm tĩnh, nhưng lại trở nên nhiệt tình mà vội vàng như tối nay? Nhìn kỹ, bộ dáng kia lại không giống uống rượu say.


Hay. . . . . bộ mặt trầm tĩnh lúc anh mới thấy chẳng qua là diễn trò, thật ra thì cô giỏi lường gạt đàn ông?
“Như vậy, hôn em.” khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ mỉm cười rực rỡ, chủ động hôn lên môi của anh, mềm mại ʍút̼ khẽ, cái lưỡi thơm thử quét tới quét lui trên môi anh.


Làm trong khách sạn nhiều năm, mặc dù chưa từng đụng chạm vào thân thể đàn ông nào, mặc dù biết giữa nam nữ thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà động tác của cô vẫn có vẻ ngây thơ. Mềm mại đáng yêu hấp dẫn, cùng với cử chỉ ngây thơ, lại tạo thành mị lực trí mạng nhất.


Lôi Đình nắm lấy eo thon của cô, nâng cô đến độ cao thích hợp, khiến hai chân thon dài của cô gạt sang hai bên. Cô trêu đùa đã quá phận, không có người đàn ông nào có thể nhịn được hành hạ, anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó đổi động thành chủ động, đói khát bắt đầu “Hưởng dụng”.


Lưỡi của anh khẽ ɭϊếʍƈ lấy cánh môi mềm mại đỏ tươi, thừa dịp cô thở dốc thì thăm dò vào trong miệng ấm áp ngọt ngào. Tay của anh chạy khắp thân thể mềm mại run run, cảm thụ dưới lớp quần áo là chiếc eo thon, cùng với bộ ngực nở nang.


Mật Nhi có chút kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, đảo mắt đã bị anh kiềm chế trong ngực, hai tay vòng quanh ở trên eo cô giống như kìm sắt, khiến cô căn bản không cách nào tránh thoát. Người kia cường tráng, mà cô lại nhu nhược, nhưng hai người phối hợp lại không chê vào đâu được, thân thể cao lớn thể cùng nhỏ bé không có bất kỳ khe hở.


Nụ hôn của anh kéo dài xâm nhập, làm cô chỉ có thể phát ra tiếng rên mơ hồ, hai tay của cô miễn cưỡng bấu víu lấy bờ vai anh, cảm nhận được bàn tay chậm chạp chen vào trong quần áo ướt mồ hôi, dễ dàng đẩy chiếc áo ngực lên, cầm lấy đẫy đà trước ngực cô, ngón tay cái thô tháo vuốt vê Bội Lôi trước ngực. Đột nhiên lóe lên kịch liệt khoái cảm, do anh ngón tay chui vào cơ thể cô, làm cô phát ra tiếng rên yêu kiều.


Bởi vì anh chạm vào mà trợn to hai mắt, bởi vì thở gấp mà môi son khẽ mở, mà lưỡi của anh xông lên, quấy lên vị ngọt trong miệng cô, ám chỉ ý đồ của anh.


Mật Nhi có thể cảm giác được, cách áo, dục vọng cứng rắn của anh chống đỡ giữa hai chân, chẳng những ma sát nhẹ nhàng, thậm chí lặp lại đụng chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm phản ứng của cô, mà cô chỉ có thể mềm mại thở hổn hển.


Anh rất ít khi vọng động mà thiếu hụt lý trí như vậy, một loại xung động tương tự như hủy diệt, đem lý trí ném đến chín tầng mây, anh căn bản không cách nào suy nghĩ, chẳng qua là điên cuồng nghĩ muốn đoạt lấy cô gái xinh đẹp này, cùng cô trắng đêm triền miên.


Lôi Đình không phải là loại quân tử gì, anh là đàn ông chính hiệu, sao có thể từ chối người đẹp trong ngực? Cô là “Quà tặng” mà quản lý Trần đưa lên, đại khái trước đó cũng nhận không ít tiền bạc, mới có thể “Biểu diễn” như thế, cô đã tình thi tôi xin nguyện, như vậy anh cũng không cần khách khí nữa.


Khóe miệng nở nụ cười thuộc về phái mạnh, Lôi Đình một tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của Mật Nhi, đi đến phòng làm việc riêng của mình.
Thân ảnh cao lớn ôm lấy Mật Nhi, dưới ánh đèn âm u, thân ảnh của hai người kết làm một thể, ám chỉ tương lai đầy dây dưa.






Truyện liên quan