Chương 14: Đề nghị của Ngô Du
Edit: ღDuღ
“Các em học sinh, yên lặng một chút, cô có hai chuyện muốn nói. Chuyện thứ nhất, Đồ thư quán ở Thượng Hải đã bắt đầu, mọi người đi về nhà nói với ba mẹ, lần này trường học Tân Lạc Thành cũng sẽ tham gia lễ khánh thành Đồ Thư Quán, mục đích đúng là để cho các bạn nhỏ thích đi học được học. Sau đó, cô phát một tờ giấy cho mọi người, mọi người lấy tờ giấy danh sách hồng này về, nhờ ba mẹ điền đầy đủ tin tức, rồi giao cho cô 100 khối tiền, mọi người chỉ có thể đọc sách miễn phí ở Đồ Thư Quán một năm. Đương nhiên đây là tự nguyện, nếu như không muốn, cứ nộp lại tờ giấy trống đó cho cô, ghi tên mình trên thẻ nhé.”
Diệp Mộng Thần cầm một chồng danh sách màu hồng, lần lượt phát một vòng, sau đó lại dặn dò mấy lần, đảm bảo mỗi đứa bé đều nghe hiểu rồi, lúc này mới yên tâm, “Còn có một chuyện, sữa bò của quý này đã đến lúc đặt hàng lại rồi, bạn nhỏ muốn đăng ký mua sữa bò thì nhấc tay, cô muốn xác định lại danh sách một chút.”
Triệu Tiểu Chiêu không có nhấc tay, bởi vì cô biết rõ điều kiện nhà của mình, là không thể mua được sữa bò, nếu cô đem sữa bò về nhà, La Kiến Lan cũng sẽ cầm đi trả lại nguyên vẹn, một chút mặt mũi cũng sẽ không giữ lại cho cô.
“Này, sao cậu cũng không ký?” Triệu Tiểu Chiêu kỳ quái hỏi Ngô Du, nhà anh ta có điều kiện sao không mua sữa bò.
“Tớ có mở một trại bò ở vùng ngoại thành Thượng Hải” Ngô Du khép quyển mâng Long Châu lại, chậm rãi nói, “Chủ nhật có thể dẫn cậu đi nhìn một chút.”
Trong nháy mắt Triệu Tiểu Chiêu không nói chuyện rồi, ha ha, nhìn đi, đều là người trùng sinh, nhưng không giống nhau a, người ta cũng đã kiếm tiền phát triển đến đỉnh luôn rồi.
“Cuối tuần này không được, tớ hẹn với bọ Vệ Giai đến nhà của mình xem phim hoạt hình.”
Ngô Du nhìn cô một cái: “Vậy cuối tuần, tranh thủ thời gian rảnh, chỉ hai người cậu với tớ.”
Triệu Tiểu Chiêu gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Gần tối, Triệu Tiểu Chiêu bởi vì không cần tập luyện diễn xuất nữa, sớm tranh thủ đi ra ngoài trường học với Ngô Du, đi ngang qua cửa lớp 1(1), thấy được Phùng Tinh Tinh rốt cuộc cũng quay về trường học.
Cô ta nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu cười cười, trong tiếng cười lộ ra chút đắc ý cùng kiêu ngạo.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn dáng vẻ đó của Phùng Tinh Tinh, cũng buồn cười, con nhỏ này chẳng lẽ lại tưởng rằng đã đuổi cô ra khỏi lớp 1(1) rồi!
Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu cười đến ngọt ngào như vậy, hỏi: “Sao vậy?”
Triệu Tiểu Chiêu thật vất vả ngưng cười nói: “Chỉ là thấy một khổng tước nhỏ tự cho là đúng thôi.”
Ngô Du nhìn theo ánh mắt Triệu Tiểu Chiêu, cũng nhìn thoáng qua Phùng Tinh Tinh, khóe miệng của anh cũng cong lên nở nụ cừoi: “Qủa thật cậu đánh giá rất đúng, chúc mừng cậu hơn hẳn một điểm!”
Triệu Tiểu Chiêu tiếp nhận chúc mừng của Ngô Du, hắt mái tóc ngang trán, ngạo nghễ nói: “Đó là do tớ xuất sắc!”
Ngô Du bị giọng điệu của Triệu Tiểu Chiêu chọc cho cười không ngừng.
Ánh mắt Phùng Tinh Tinh nhìn qua hai người đang vui cười đi trên hàng lang, hai người vai kề vai cùng nhau đi chung một chỗ, lòng của cô ta vì sự náo nhiệt đó mà lộ ra chút buồn tẻ, nụ cười của cô ta cũng cứng lại ở bên môi.
Lại là dáng vẻ này.
Lại là dáng vẻ này.
Lúc này là cô ta gặp anh trước, vì sao, lại để cho người phụ nữ máu lạnh kia vượt lên trước một bước?
Cô ta nhớ rõ lần đầu tiên chính thức gặp mặt anh, một thân âu phục bao lấy dáng người thon dài cao ngất, anh nghiêng người dựa vào lan can màu bạc trước cửa sổ sát đất, một tay đốt một điếu thuốc, tay kia cầm một tấm hình, có lẽ anh nghe được động tĩnh, chậm rãi quay đầu.
Trong nháy mắt anh quay đầu, cô ta thấy được ánh mắt trong suốt mà đau đớn của anh làm cho rung động thật sâu.
Cô ta có thị lực rất tốt, nên cô thấy rõ trong tấm hình kia.
Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, còn có một bé trai 3, 4 tuổi, cười sáng lạn nhìn qua người..đàn ông đối diện. Có điều cô ta nhìn bóng lưng, có thể khẳng định, không phải là người đàn ông ở trước mắt.
Có lẽ là tầm mắt của cô làm anh chú ý, anh đứng thẳng người, bóp tắt thuốc lá dụi vào trong cái gạt tàn, tiện tay bỏ ảnh chụp vào trong ngăn kéo, nhẹ nhàng đẩy, ngăn trở tầm mắt của cô ở bên ngoài ngăn kéo.
“Chúc mừng Ngô tổng mới mở một công ty ở Thượng Hải, có lẽ Tạ Đổng cũng đã nói về tôi với ngài, Phùng Tinh Tinh, tôi tốt nghiệp từ Thượng Hải, người mẫu mới, đã quảng cáo cho 11 chi nhánh công ty Tạ Đổng, lần này là người phát ngôn sửa chua của công ty Ngô đổng, tôi có lòng tin có thể làm xuất sắc hơn.”
Phùng Tinh Tinh có chút tự tin mà giới thiệu bản thân, tóc buộc đuôi ngựa phía sau đầu cô theo động tác nói của cô mà lắc lư, mái tóc ngang trán thoáng che khuất lông mi của cô, một đôi mắt to tròn mà đen bóng, lông mi thật dài như là cánh bướm.
“Cô, tới đây.” Ngồi ở trên ghế, anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô, cánh môi nhạc màu hơi mở ra, phun ra ba chữ không mang theo chút ấm áp.
Cô lại giống như gặp ma đi đến bên cạnh anh
“Quỳ xuống.” Trong giọng nói của anh ẩn chứa một loại ma lực đặc biệt, khiến cô quên mất tự tôn, mà không chút do dự quỳ xuống. Cô ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt đầy lạnh nhạt của anh.
Anh chậm rãi cúi đầu, cách mặt cô càng ngày càng gần.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô nghĩ thầm, có lẽ anh muốn hôn cô.
Trong lúc đó, anh “ọe” một tiếng, ô vật dơ bẩn từ đỉnh đầu của cô chảy xuống theo làn tóc, dính đầy mặt và đầy cả người cô.
Cô ngẩng đầu, liền thấy sắc mặt tái nhợt của anh, hai tay đang che cái bụng đang đau đớn của mình.
Viêm dạ dày cấp tính!
Cô chịu đừng mùi tanh tưởi trên người, đưa anh vào bệnh viện, hai tay của anh vẫn nắm chặt cánh tay của cô, khi đó ý thức của anh đã mơ hồ, yếu ớt đáng thương nắm chặt tay cô, nói: “Đừng rời khỏi tôi, không được vứt bỏ tôi... Đừng rời khỏi tôi, không được vứt bỏ tôi..”
Nghe anh lặp đi lặp lại một câu nói, thẳng đến khi trời sáng, anh cũng tỉnh lại, nhìn vào cả người cô dơ bẩn thật lâu, sau đó nói: “Làm người phụ nữ của tôi đi!”
Phùng Tinh Tinh đang trong hồi ức không thể kiềm chế được, bên kia Ngô Du và Triệu Tiểu Chiêu đang cười cười nói nói đi tới cửa, nhưng bị một giọng nói quen thuộc kêu lại.
“Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu, bên này ——!”
Triệu Tiểu Chiêu và Ngô Du dừng bước lại, cũng nhìn về phía cửa trường học.
Người tới chính là bạn từ nhỏ của Triệu Tiểu Chiêu, Bạch Minh Lam.
Triệu Tiểu Chiêu thấy rõ người tới liền vui sướng mà chạy tới: “Anh Minh Lam, sao anh lại tới đây?”
“Mẹ anh nghe nói ba mẹ em không ở nhà, muốn anh đưa em đến nhà anh ở vài ngày, em cũng biết nhà của anh chỉ có mình anh là con trai, Mẹ anh cũng rất thích bé gái đáng yêu như em rồi.” Bạch Minh Lam cười nói.
Triệu Tiểu Chiêu vừa định nói tiếp, Ngô Du ở bên cạnh lại mở miệng trước: “Thật xin lỗi, anh! Mẹ anh thích con gái, vậy anh nên mặc đồ con gái để làm trò vui cho mẹ anh đi, mà không phải ở ven đường bắt cóc con gái nhà người khác!”
Bạch Minh Lam nghe Ngô Du nói đến khuôn mặt đỏ bừng, rất tức giận: “Cậu mở miệng nói chuyện sạch sẽ một chút, cẩn thận tôi đánh cậu!”
Ngô Du cười nhạo: “Chỉ số thông minh không đủ dùng vũ lực giá trị đến xử lý, thật có năng lực a!”
“Lời này của cậu ý nói chỉ số thông minh của tôi rất thấp?” Ha tay của Bạch Minh Lam đã nắm chặt kêu răng rắc rung động, hai mắt tức giận đỏ ngầu.
“, Anh quả thật đánh giá thấp chính mình.” Ngô Du duỗi một ngón tay ra quơ quơ ở trước mặt Bạch Minh Lam, “Tôi nói anh không chỉ có chỉ số thông minh thấp, mà còn không có văn hoá, động một chút liền muốn đánh nhau, anh nghĩ mình còn là khỉ đầu chó chưa tiến hóa sao?”
Dù là ai bị nói như vậy, đều bị tức nổ phổi, lời nói của Ngô Du thật độc, thật làm cho người chống đỡ không được.
Rốt cuộc Bạch Minh Lam cũng tức điên rồi, giơ tay đánh một quyền về phía Ngô Du.
Ngô Du nhẹ nhàng nhoáng một cái, tránh được.
Bạch Minh Lam nhìn một kích không trúng, lại liên tiếp đánh ra mấy quyền, nhưng đều bị Ngô Du thoải mái tránh đi.
Hai tay Ngô Du đút ở trong túi quần, vẻ mặt đùa cợt nhìn lại Triệu Tiểu Chiêu.
Em chỉ thích loại người yếu ớt như vậy sao? Khẩu vị thật nặng a!
Triệu Tiểu Chiêu chăm chú nhìn Bạch Minh Lam: Anh, anh có thể đừng để người ta khinh bỉ em hay khong? Nhanh anh hùng lên a!
Bạch Minh Lam thấy ánh mắt đen nhánh của Triệu Tiểu Chiêu nhìn anh như vậy, trong lòng vô cùng xấu hổ và giận dữ, nhớ tới anh chưa bao giờ gặp tình huống xấu hổ như vậy, bây giờ lại bị một đứa bé đùa bỡn như thế.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn sắc mặt Bạch Minh Lam bắt đầu khác thường, cũng không dám quạt gió châm lửa, vội vàng chạy lên giảng hòa.
“Anh Minh Lam, đây là bạn học của em, Ngô Du, tính tình không tốt lắm, anh bỏ qua cho. Buôi sáng em đưa đồ qua nhà chú Vĩ Bình rồi, cũng không muốn phiền anh và dì Phạm đâu, mấy ngày nữa em lại đến nhà của anh, tìm anh chơi.” Nói xong, Triệu Tiểu Chiêu lôi kéo tay Ngô Du, chạy nhanh rời đi.
Hai người đi xa, Triệu Tiểu Chiêu mới oán trách Ngô Du.
“Vừa rồi cậu nói chuyện thật không có lễ phép với anh Minh Lam rồi, người ta cũng có ý tốt, tuy nói tớ cũng không muốn ở chỗ đó, nhưng cậu cũng đừng nói lời ác độc cự tuyệt người ta như vậy a!”
Ngô Du nghe Triệu Tiểu Chiêu nói cô vốn không muốn ở đó, tâm tình lập tức trở nên đặc biệt tốt, cũng không để ý Triệu Tiểu Chiêu lải nhải, đưa tay giúp Triệu Tiểu Chiêu để túi sách trên lưng mình.
“Triệu Tiểu Chiêu, tớ dẫn cậu tới một nơi.”
“Ở đâu?” Triệu Tiểu Chiêu rất dễ dàng bị lừa nói chủ đề khác.
“Cậu sẽ thích chỗ đó.” Ngô Du từ trong ba lô lấy ra mấy trái mận đỏ au đưa cho Triệu Tiểu Chiêu.
“Vậy cậu nói cho tớ biết đi.” Triệu Tiểu Chiêu cắn trái mận một miếng, chất lỏng ngọt của miếng mận đỏ theo họng chảy xuống dạ dày, ngọt ngọt mang theo hương vị chua chua, ăn ngon thật, “Cậu đang cố ý phá hư khẩu vị của tớ.”
Triệu Tiểu Chiêu nói xong, thuận tay đưa trái mận tới bên miệng Ngô Du: “Ăn thật ngon, cậu cũng cắn một miếng đi.”
Ngô Du ngơ ngác nhìn chằm chằm trái mận trước mặt mình.
“Đừng xấu hổ, dù sao cũng là mận của cậu.” Bởi vì Ngô Du thành công giúp mình đối phó Vương Tuệ Hoa, trong lòng cô cũng buông xuống một ít thành kiến với Ngô Du, nhiều thêm chút thân cận.
Ngô Du há mồm, liền cắn trái mận trên tay Triệu Tiểu Chiêu, trong lúc lơ đãng, môi của anh lướt qua đầu ngón tay của Triệu Tiểu Chiêu, dư vị còn xót lại, cười nói: “Mùi vị quả thật không tệ.”
Triệu Tiểu Chiêu tiếp tục ăn trái cây, vẫn chưa thỏa mãn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ ngón tay, Ngô Du nhìn động tác này của cô, khóe miệng cong lên.
“Đến rồi.” Ngô Du đứng đứng trước một cửa hàng bán hoa, nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu vẫy vẫy tay, “Không phải cậu muốn ở nhà chú Vĩ Bình sao? Buổi sáng tớ thấy phòng ở của cậu, sạch sẽ thì sạch sẽ, nhưng thiếu một chút sức sống, bồn hoa nhà này không tệ, tớ mua cho cậu mấy chậy đem về, treo lên cho đẹp.”
“Không cần.” Triệu Tiểu Chiêu cự tuyệt.
“Sao? Không thích tớ tiêu tiền vì cậu?” Ngô Du nhướng mày, rất bất mãn.
“Ừ.” Triệu Tiểu Chiêu không muốn quanh co lòng vòng, trực tiếp nói, “Không phải tiền của mình, dù hoa có đẹp cỡ nào cũng không an lòng.”
Ngô Du duỗi hai tay thon dài ra, đẩy Triệu Tiểu Chiêu tới dưới bóng cây nhãn thơm mát, đôi mắt anh nhàn nhạt nhìn thẳng vào chỗ sâu trong đôi mắt đen nhanh của Triệu Tiểu Chiêu, “Triệu Tiểu Chiêu, cậu làm người mẫu quảng cáo cho công ty mình đi.”
“A?” Triệu Tiểu Chiêu nhìn khuôn mặt trong gang tấc, cho là mình đã nghe nhầm rồi.
“Triệu Tiểu Chiêu, ngày đó, tớ cũng nghe được rồi, lời của cậu nói với Vương Tuệ Hoa.” Lúc Ngô Du nói lên lời này, hai tay không khỏi nắm chặc hai vai Triệu Tiểu Chiêu, anh cẩn thận dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt của Triệu Tiểu Chiêu.
Ánh mắt của Triệu Tiểu Chiêu trong sáng giống như ánh sao sáng chói trên bầu trời, lông mày của Triệu Tiểu Chiêu thanh tú như cô gái giang nam, môi của Triệu Tiểu Chiêu hồng giống như cánh hoa đào, mái tóc đen nhánh của Triệu Tiểu Chiêu giống như tơ lụa mềm mại nhất, mà lông mi của Triệu Tiểu Chiêu lúc cô chớp chớp giống như cánh bướm đang bay múa trêu chọc trái tim của anh.
Trong mắt anh, không ai có thể so sánh với Triệu Tiểu Chiêu, cho nên khi Vương Tuệ Hoa nói Triệu Tiểu Chiêu của anh lại không ằng một con nhóc, anh xì mũi coi thường, buồn cười khi bà nhìn minh châu mà nghĩ gần mắt cá, lại lấy mắt cá xem thành bảo bối trân qúy. Bà ta lại dám tùy ý vũ nhục Triệu Tiểu Chiêu, còn chất vấn ánh mắt của anh, chà đạp chấp niệm hai đời trong trái tim anh.
“ Triệu Tiểu Chiêu của tớ, nên có được một sân khấu lộng lẫy sáng chói nhất.”