Chương 15: Thích hay không thích

Edit: ღDuღ
“Được!” Triệu Tiểu Chiêu cười híp mắt nói, “Chỉ cần cậu không chê tớ còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm trên sân khấu, tính tình lại không tốt thì tớ cũng không có lý do gì đi cự tuyệt công việc tốt như vậy.”


Tình hình kinh tế của Triệu Tiểu Chiêu căng thẳng lắm, ba mẹ cô cũng đang phấn đấu cho tương lại, mấy năm này có lẽ cũng không có dư dã gì mà cho tiền cô sài, cô chỉ có thể tay làm hàm nhai kiếm ít tiền lẻ để tiêu xài thôi.


Ngô Du thật sự là phúc tinh của cô! Đây không phải là đang ngủ gật mà có người đưa gối tới sao.


“Vừa rồi tớ mua cho mấy chậu hoa cậu cũng không chịu, bây giờ sao lại sảng khoái đáp ứng như vậy?” Lúc đầu Ngô Du cho là anh sẽ tốn nhiều nước miếng thuyết phục, mới có thể để cho cô bé cứng đầu này ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không nghĩ tới cô bé kia cứ đáp ứng như vậy.


“Thụ chi lấy cá không bằng thụ chi lấy cá, cậu cho tớ tiền, còn không bằng cho tớ một công việc, tự mình kiếm tiền mới an tâm.” Triệu Tiểu Chiêu thật vui vẻ, cô vừa nghĩ tới mình cũng có một ngày có thể chụp hình quảng cáo, không khỏi vô cùng vui vẻ, “Khi nào tớ mới có thể đi làm, nếu không thì cuối tuần này đi.”


“Không phải cậu hẹn bọn Vệ Giai xem hoạt hình cuối tuần này sao?” Ngô Du cười xấu xa hỏi lại.
“Được rồi, vậy cuối tuần sau đi.” Trong nháy mắt Triệu Tiểu Chiêu không vui rồi.


available on google playdownload on app store


Ngô Du nhìn vẻ mặt đó của Triệu Tiểu Chiêu, tâm tình rất vui vẻ, nếu như lúc này trên tai cô là hai tai thỏ, có lẽ sẽ rũ xuống rất đáng yêu.


“Không đùa cậu nữa, công ty sản xuất sữa là của chú Tạ, bây giờ đang cần một bạn nhỏ làm nhân vật chính để chụp quảng cáo đồ uống, tớ sẽ đề cử cậu với chú ấy, quảng cáo người này chỉ có 20 giây, đến phiên cậu chắc cũng không lâu lắm, cậu bỏ ra chút thời gian là đủ rồi.”


Một luồng gió mùa thu thổi tới, vài miếng lá khô của cây nhãn thơm ngát rụng xuống, trong đó có một chiếc lá trên không trung bay lượn vài vòng, đúng lúc rơi vào trên đầu Triệu Tiểu Chiêu, Ngô Du mỉm cười giúp Triệu Tiểu Chiêu lấy lá cây xuống, anh thuận tay xoa đầu cô đầu nói: “Đi, đi vào chọn mấy chậu hoa, coi như là đưa tiền công trước.”


Trong lòng Triệu Tiểu Chiêu có một nghi vấn: “Ngô Du, cậu nói công ty là chú Tạ, không phải lần trước cậu tới nhà tớ nói chú ấy làm nghề kiến trúc sao? Sao bây giờ là công ty sản xuất sữa?”


Ngô Du lôi kéo Triệu Tiểu Chiêu đi vào cửa hàng bán hoa, vừa nhìn hoa trong cửa hàng, vừa giải thích với Triệu Tiểu Chiêu: “Mấy năm trước vì kiếm tiền, chú ấy mở rất nhiều công ty. Công ty sản xuất sữa ở thị trường Thượng Hải cũng rất được, hiện tại cũng xem như công ty đã đứng vững rồi, những công ty khác đều không có danh tiếng gì. Nhưng mà sản phẩm tươi mới, tớ cùng chú Tạ cảm thấy khai thác nhiều sản phẩm mới, ở thị trường Thượng Hải cũng rất lớn, đều quy mô đi lên, sau đó giảm bớt trong nội thành, lợi nhuận coi như cũng ổn định.”


“Nhiều công ty như vậy, hai người có thể coi quản lý được sao?” Triệu Tiểu Chiêu với Ngô Du ngồi chồm hổm xuống trước mấy chậu hoa lan.


“Vì vậy cần tìm người hợp tác có thể tin cậy, ví dụ như ba mẹ cậu.” Ngô Du nhẹ nhàng đụng những cánh hoa lan, nghiêng đầu nhìn Triệu Tiểu Chiêu nói, “Cậu chọ mấy chậu hoa mình thích đi, cứ chọn đi dù tiền lương lần này không đủ, tớ cũng sẽ trừ vào tiền lương đợt sau.”


“Thật là lạnh nhạt quá đi, sao lại tính toán chi li với nhân viên của mình chứ?” Triệu Tiểu Chiêu trừng mắt liếc Ngô Du, đứng dậy vẫn đá vào bắp chân Ngô Du một cái.
“A....” Ngô Du bị đau, nhìn Triệu Tiểu Chiêu đang cố ý xoay lưng về phía anh, cười nói: “Bà chủ, giúp tôi lấy mấy chậu hoa lan này.”


“Aizzz, hoa lan này cũng vô cùng yếu ớt, khi nuôi dưỡng cần phải cẩn thận, phải giữ độ nóng ở 15-30 độ, nếu không đúng sẽ tạo thành lá vàng; bây giờ là mùa thu, mỗi đêm phải tưới nước cho nó, lúc thời tiết nắng ráo, thỉnh thoáng mang nó đi phơi nắng, mặc dù nó thích lạnh, nhưng mà dù sao cũng là thực vật...”


Ngô Du lắng nghe bà chủ nói, mà Triệu Tiểu Chiêu ở bên cạnh nói thầm, trồng một chậu hoa còn phiền phức hơn nuôi động vật cưng nữa, cô lướt qua một cây gốc hoa lệ bồn, thẳng đến đứng trước một chậu cây tiên nhân, mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.


“Cậu chọn xong rồi hả?” Ngô Du nhìn chậu cây tiên nhân trước mặt Triệu Tiểu Chiêu, nhíu mày, “Không phải cậu thích hoa gì đó đẹp đẹp sao? Sao lại chọn cây tiên nhân xấu như vậy.”


“Ai nói cho cậu biết tớ thích mấy loại hoa đó hả, mấy loại đó còn bị côn trùng ghé thăm chỉ tốn thời gian và tinh lực của tớ đến chăm sóc nó, quan trọng nhất là tớ bỏ tiền mua mà nó không được sống lâu, thì tớ chọn nó làm gì, cây tiên nhân này mới hợp ý tớ.” Triệu Tiểu Chiêu liếc mắt nhìn về phía Ngô Du, “Cậu đừng thấy nó xấu xí, tác dụng còn nhiều hơn chậu hoa lan kia. Đặt ở sân thượng, nó có thể phòng ăn trộm; đặt ở đầu giường, nó có thể phòng sắc lang; để gần máy vi tính, còn có thể phòng phóng xạ! Còn chậu hoa lan kia có tác dụng gì, ngoại trừ trêu hoa ghẹo nguyệt thì lớn lên xinh đẹp chút thôi!”


“Ha..ha… ——!” Bà chủ nghe Triệu Tiểu Chiêu nói cười ra tiếng, “Đứa nhỏ này nói chuyện thật buồn cười, sao cháu hiểu biết nhiều như vậy, quả thật là một tiểu đại nhân.”
Triệu Tiểu Chiêu nhìn về phía bà chủ nghiêm túc nói: “Không được sùng bái cháu, cháu chỉ là truyền thuyết.”


“Ha ha ha, đứa nhỏ này thật biết nói chuyện!” Bà chủ ôm bụng cười đến không thở nổi.
Ngô Du yên lặng nhìn chăm chú vẻ mặt không chịu nổi của Triệu Tiểu Chiêu, trí nhớ cũng từ từ hiện lên.
Rõ ràng cô rất thích hoa!


Lúc anh ở nhà, dù cô vẫn hay giày bò những chậu hoa kia, nhưng vẫn cẩn thận chăm sóc, hoa gì thích mặt trời, hoa gì thích lạnh, hoa gì thích ẩm ướt, cô cũng biết hết.
Ngô Du xoa trán của mình, trong đầu hiện ra một hình ảnh.


Đó là một ngày khoảng sáu bảy giờ tối, cô vốn dẫn Ngô Ái đến côn viên gần trung cư chơi, anh khó được một ngày không có đi làm, ngồi ở trên ghế cách đó không xa, yên lặng nhìn chăm chú bọn nhỏ ở đó vui đùa chơi bóng, nhưng ánh mặt trời vốn nắng lại chuyển mây, đột nhiên mưa to trút xuống.


Cô vội vàng ôm Ngô Ái nhét vào trong ngực anh, nói với anh: “Hoa còn để ở sân thượng trong nhà, em đi lấy vào đã.”
Anh chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng lưng vội vàng của cô chạy vào nhà.
Anh dẫn Ngô Ái đến một tiệm KFC gần đó tránh mưa, thuận tiện mua một ly coca cho Ngô Ái.


Ngô Ái ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, lại nghiêm túc nói với anh: “Con không uống Cocacola, mẹ nói, cola sẽ làm hư răng, con muốn uống sữa tươi.”
Thật sự là phiền toái!
Anh không kiên nhẫn mà đổi một ly khác cho bé, bản thân thì bưng một ly cà phê lên uống.


Anh nhìn Ngô Ái được một ly sữa bò, không nháo không làm khó, yên tĩnh chậm rãi thổi sữa bò, đột nhiên mở miệng: “Ở trong lòng mẹ con, con cũng không bằng mấy chậu hoa kia, con không ghen tị sao?”


Khi đó Ngô Ái cũng đã 4 tuổi, mặc dù khi một tuổi, nhà bọn họ tương đối vất vả, cũng qua một năm này, anh làm việc ở chỗ của dượng, lại có chút kỳ ngộ, vì vậy ngắn ngủn thời gian một năm, trong nhà sớm được cải thiện, Ngô Ái được nuôi dưỡng đến trắng trắng mập mập, dáng vẻ giống như mẹ bé, đặc biệt thanh tú động lòng người, hơn nữa rất thông minh.


“Không ghen tị, bởi vì những chậu hoa kia là do ba mua, mẹ nói, ba thích những chậu hoa này, nhưng không có thời gian, vì vậy mẹ phải chăm sóc nó thật tốt, bằng không thì hoa lớn lên không tốt, ba sẽ thương tâm, nhưng mà Tiểu Ái có mẹ bà nôi, ông ngoại bà ngoại chăm sóc, có nhiều người yêu thương tiểu Ái như vậy, vì vậy con không ghen tị.”


Lúc đó anh chỉ cười cười cho qua, cảm thấy Triệu Tiểu Chiêu thật biết cách dỗ con nít, lại không có nghĩ tới, kỳ thật cô căn bản không phải vì thích những chậu hoa kia mới cẩn thận chăm sóc như vậy, thuộc như lòng bàn tay, mà là bởi vì anh thích, cho nên cô mới đặc biệt chăm sóc chúng.
Cô gái ngu ngốc!


Kiếp trước rốt cuộc anh đã làm cái gì?
Trong lúc khó khăn nhất cô đều yên lặng quan tâm anh, mà anh lại chưa từng quay lại nhìn cô một cái.
Rốt cuộc anh đã bỏ lỡ cái gì? Bỡ lỡ bao nhiêu lần?
Có lẽ, cô cũng không phải như anh nghĩ, không phải cô không đặt anh trong lòng phải không?


“Ngô Du, Ngô Du, Ngô Du, cậu đang suy nghĩ gì vậy? Trả tiền đi, trên người tớ không có đem theo nhiều tiền như vậy.” Triệu Tiểu Chiêu gọi hồn anh về, anh cố gắng liều mạng đè xuống đau đớn giống như tim bị dao cắt, sắc mặt tái nhợt mà chăm chú nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu.


Triệu Tiểu Chiêu bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ, liền vội vươn tay vỗ vỗ mặt của anh: “Ngô Du, cậu làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?”
Ngô Du chậm rãi lắc đầu, gắt gao cắn môi, anh sợ, khi mở miệng anh liền không nhịn được muốn kêu ra tiếng.


Triệu Tiểu Chiêu, vốn nghĩ rằng kiếp trước em thiếu anh rất nhiều, nhưng không nghĩ rằng, anh cũng là một tên khốn kiếp!!


“Nếu không, hôm nay đừng mua,, cậu đi về nghĩ ngơi sớm chút đi, gọi Tiểu Lý tới đón cậu nhé.” Triệu Tiểu Chiêu đỡ Ngô Du ngồi xuống ghế nhỏ, bà chủ cũng có chút bận tâm, “Chắc là bị dị ứng với phấn hoa rồi?”


Triệu Tiểu Chiêu nghe dị ứng phấn hoa, trong lòng càng thêm lo lắng, chuyện này cũng không phải đùa đâu, rất nghiêm trọng đấy, có khi nguy hiểm tới tính mạng.


“Ngô Du, tớ nhớ cậu có một cái điện thoại phải không, để tớ gọi cho Tiểu Lý.” Triệu Tiểu Chiêu nhìn theo ánh mắt của Ngô Du, từ trong cặp sách của anh lấy ra một cái điện thoại nokia, có chút không quen bấm số điện thoại của Tiểu Lý, đè xuống nút gọi.


“Alo, Tiểu Lý phải không? Tôi là Triệu Tiểu Chiêu, đột nhiên Ngô Du có chút không thoải mái, anh mau chạy tới đây đưa cậu ấy đi bệnh viện, tôi sợ cậu ấy bị dị ứng phấn hoa, anh chạy nhanh một chút, chúng tôi ở đường số 319 trong một cửa hàng bán hoa, khi nào anh mới chạy tới? Được, được, chúng tôi chờ anh.”


Bà chủ nhìn cái điện thoại nokia trong tay Triệu Tiểu Chiêu mà hít một hơi lạnh.


Cái điện thoại này cũng phải hơn một vạn đó, trong nhà hai đứa nhỏ này thật có nhiều tiền! Phải biết rằng, bây giờ tiền lương bình quân của một người chỉ có 300 khối tiền một tháng, thị trường Thượng Hải tốt hơn một chút, việc buôn bán có thể có hơn một nghìn một tháng, nhưng mà để có thể mua điện thoại xa xỉ như vậy để cho đứa nhỏ sử dụng, sao có thể là gia đình bình thường cơ chứ. Vừa rồi trong lòng bà còn có chút khó chịu khi Triệu Tiểu Chiêu nói không mua, bây giờ bà thầm nghĩ phải có quan hệ tốt với bọn họ.


“Để cho cậu ấy nằm trên ghế mây bên ngoài thử xem, không khí bên ngoài tốt hơ, phấn hoa cũng ít, bà lấy cho cậu ấy một chút nước ấm, uống vào cho ấm cơ thể.” Bà chủ lấy ra một cái thảm, đầu tiên trải thảm lên ghế mây, mới nói với Triệu Tiểu Chiêu.


Triệu Tiểu Chiêu vội vàng nói “Được”, đỡ Ngô Du dựa trên ghế mây, rồi đỡ anh chậm rãi nằm xuống, nhận lấy ly nước trong tay bà chủ đút cho anh uống vài ngụm.


Làm xong những chuyện này, mắt thấy sắc mặt Ngô Du tốt lên rất nhiều, trong lòng họ mới thoáng thả lỏng, mà lúc này, xa của Tiểu Lý cũng vội vàng chạy đến.
Tiểu Lý ôm Ngô Du vào xe, nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu nói một tiếng, liền chạy xe về phía bệnh viện.


Triệu Tiểu Chiêu nhìn xe chạy đi, mới nhìn về phía bà chủ nói tiếng cám ơn, bọn họ không có mua đồ, ngược lại còn làm phiền bà như vậy, bà chủ cười cười nói không có việc gì, đợi khi nào rãnh rỗi lại đến. Lúc này Triệu Tiểu Chiêu mới tạm biệt bà, đi về phía nhà của chú Vĩ Bình.


Ngô Du ở trong xe, tâm tình thật lâu không thể bình phục.
Anh nhớ tới dáng vẻ bận rộn vì anh của Triệu Tiểu Chiêu lúc nãy, cùng với bóng dáng của người vợ kiếp trước chậm rãi chồng lên nhau, hòa làm một, trong lòng của anh càng áy náy.


“Tiểu Lý, nếu như tôi muốn xin lỗi một người, nhưng mà tôi lại không muốn người kia chán ghét tôi? Anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ?”
“Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm.”
“Nếu như anh, anh sẽ làm thế nào?”


“Nếu như là tôi, tôi sẽ... Cầu xin người đó tha thứ cho tôi, sau đó đối xử tốt với người đó hơn.”
Triệu Tiểu Chiêu ——! Dưới đáy lòng Ngô Du im lặng kêu.






Truyện liên quan