Chương 135: Ngoại truyện 3: CON LÀ TRẺ LÊN BA SAO?
Sân luyện tập của Death cách Hàn thị nửa tiếng đi xe.
Khi Mạc Phi Nhi vừa bước vào trong, đám thuộc hạ đứng canh chừng cúi đầu chào rất nghiêm chỉnh.
Cô vào đến khu vực tập bắn...
Lửa giận trong người cô không hẹn mà bùng lên dữ dội.
Trước mặt cô hiện giờ là một hình ảnh khó tin nổi.
Tất cả đang cùng đua những chiếc xe chuyên dụng tự chế tạo, còn bắn đạn thật lên những tấm bia trước mặt hoặc bắn nhau bằng đạn bột màu.... Tiếng cười sảng khoái của đám đàn ông và tiếng cười khúc khít của lũ trẻ làm náo nhiệt cả sân tập....
Mạc Phi Nhi không chút do dự mà lấy một thanh gỗ bên cạnh ném thẳng về phía chiếc xe mà Hàn Tuấn Thiên đang ngồi...
Kết quả như cô mong đợi.
Chiếc xe mà Hàn Tuấn Thiên đang ngồi đã bị hư động cơ.
Tất cả bọn họ đều dừng trò chơi của mình lại.
Đám thuộc hạ không thể tin vào mắt mình nữa.
Hàn Tuấn Thiên bước ra khỏi xe, phủi phủi quần aó và nói lớn
- Phi Nhi, em định mưu sát chồng sao?
Nhưng hắn biết mình đã hoàn toàn chọc giận cô.
Quả nhiên!
Mạc Phi Nhi vừa bước tới vừa hét ầm lên
- Hàn Tuấn Thiên! Con trâu già nhà anh, anh chưa dẫn con đi ném bom thì chưa chịu ngồi yên đúng không?
Ai cũng há hốc mồm kinh ngạc nhìn Hàn Tuấn Thiên.
Trâu già?
Phải rồi, Hàn Tuấn Thiên là trâu già gặm cỏ non kia mà!
Hàn Tuấn Thiên ra hiệu cho tất cả cùng ra khỏi xe và đứng thành một hàng ở phía sau. Hắn cười cười nhìn Mạc Phi Nhi, tay thì đưa ra phía trước, nói bằng giọng dè chừng
- Phi Nhi, em đừng tức giận, cục cưng sẽ hoảng sợ đấy!
Mạc Phi Nhi lắc đầu tiếc nuối, cô chỉ vào đóng súng chế tạo trên bàn, nghiêm mặt nhìn Hàn Tuấn Thiên
- Anh muốn con lên làm lão đại ngay luôn à?
Seven sợ đến dựng tóc gáy, từ trước đến nay, cậu chưa từng phủ nhận độ đáng sợ của Mạc Phi Nhi khi nổi giận cả.
Cậu đứng trước mặt Hàn Tuấn Thiên rồi quay đầu nói nhỏ
- Lão đại, ngài mà không chuồn nhanh thì sẽ ăn đòn ngay tại đây đấy!
Mạc Phi Nhi đưa tay gãi gãi sau cổ, cô nghiêng đầu nhìn Hàn Tuấn đang chống cùi chỏ lên cánh tay kia, sờ sờ môi và cười gian xảo
- Phi Nhi, anh đang dạy con kỹ năng nền đấy, tiểu An rất có hứng thú với các loại vũ khí, vì vậy người ta gọi đây là hổ phụ sanh hổ tử đấy!
Mạc Phi Nhi gật nhẹ đầu, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi và bước lại gần Hàn Tuấn Thiên, vòng tay lên cổ hắn và cười nhìn hắn
- Thiên, chúng ta về nhà thôi!
Hàn Tuấn Thiên phấn khởi ôm lấy cô, không chút do dự mà hôn lên gò má trắng hồng trước mặt.
Mạc Phi Nhi cũng cười mà không nói gì với hắn nữa, cô nhìn Hàn An Huy và Hàn Thiên Ân rồi cất giọng nhẹ nhàng
- Mau về nhà thôi nào!
Hình ảnh này thật sự khiến cho tất cả những người ở đây đều phải ngưỡng mộ.
..................
Về đến biệt thự Hàn gia đã là lúc tối rồi, Mạc Phi Nhi chỉ dắt tay hai đứa con vào nhà, Hàn Tuấn Thiên đành im lặng bước theo sau...
Ái Mỹ và Hàn lão gia đang ngồi ở phòng khách dùng trà, nhìn thấy con trai và hai đứa cháu của mình về nhà như một chú hề đầy màu sắc thì không khỏi giật mình.
- Tiểu An, tiểu Ân, hai đứa lại chơi trò gì nữa vậy?
Hàn lão gia nhìn Hàn Tuấn Thiên từ trên xuống dưới, không vui hắt giọng
- Con là trẻ lên ba sao?
Mạc Phi Nhi cúi chào ba mẹ chồng rồi định dắt hai đứa con lên lầu tắm rửa thì Ái Mỹ nói chen vào
- Hôm nay để mẹ tắm cho chúng, con đi nghỉ ngơi đi!
Mạc Phi Nhi gật đầu nhẹ rồi dặn con vài câu mới đi lên phòng.
Hàn Tuấn Thiên cũng nhanh chóng theo sau.
Vào phòng ngủ, Mạc Phi Nhi lấy quần aó đi vào phòng tắm, cô không nói một lời nào.
Hàn Tuấn Thiên biết cô đang rất giận, lúc nãy ở sân tập cô hành xử như vậy chẳng qua là muốn giữa lại thể diện cho hắn mà thôi!
Đợi Mạc Phi Nhi tắm xong, Hàn Tuấn Thiên cũng lặng lẽ đi vào tắm rửa. Sau khi hắn đi ra, nhìn thấy cô ngồi trên giường đọc sách, hắn bước đến ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt xám hối nhìn cô
- Bà xã, ngày mai anh sẽ lau dọn hết các phòng, đừng bắt anh ngủ ở phòng sách được không?
Vừa nói, hắn vừa kéo tay cô bao bọc trong tay hắn, tiếp tục xin xỏ
- Bà xã, em nói gì đi được không?
Mạc Phi Nhi đặt quyển sách sang một bên, nằm xuống giường và kéo chăn đắp lên người
- Anh mang chăn gối đến phòng sách đi!
Hàn Tuấn Thiên ôm gối đứng dậy, làu bàu
- Phi Nhi, sao em lại không chịu hiểu cho anh chứ? Dù thế nào thì sau này chúng ta cũng sẽ phải để con đi huấn luyện