Chương 136: Ngoại truyện 4: ĐỪNG CÓ MÀ TRANH GIÀNH EM GÁI NHỎ VỚI ANH!
Lại một tháng nữa trôi qua....
Hạnh phúc mỗi ngày đều ở bên cạnh Mạc Phi Nhi và Hàn Tuấn Thiên; niềm vui lúc nào cũng tràn ngập khắp gia đình của đôi vợ chồng cùng hai đứa con trai; nụ cười luôn là bản nhạc sôi nổi nhất trong biệt thự Hàn gia.....
Hôm nay mọi người trong nhà đã được một phen kinh hoảng khi Mạc Phi Nhi kêu la vì đau bụng.
Ái Mỹ đã đưa cô vào bệnh viện.
Nhận được điện thoại từ nhà, Hàn Tuấn Thiên đã hủy bỏ một cuộc họp quan trọng và nhanh chóng đón hai đứa con chạy vào bệnh viện.
Hàn lão gia đang đánh golf cùng đám bạn già cũng vội chạy về bệnh viện.
Trước phòng sanh của bệnh viện, Hàn Tuấn Thiên đi đi lại lại không yên, lúc thì vò đầu bứt tai, lúc lại đứng ngay trước cửa phòng sanh mà đợi
Ái Mỹ thì ngồi trên ghế chờ dù có bình tĩnh lắm cũng bị Hàn Tuấn Thiên làm cho sốt theo.
- Con ngồi yên đi có được không? Đây đâu phải lần đầu con bé sanh.
Bà nhớ lúc Mạc Phi Nhi hạ sinh Hàn Thiên Ân, Hàn Tuấn Thiên đã sốt ruột đến mức chạy cả vào phòng sanh để ở bên cạnh cô lúc đau đớn nhất, lúc ấy, hắn đã rơi lệ vì xúc động.
Bây giờ tuy mức độ lo lắng đã giảm bớt nhưng vẫn còn hơn nhiều người chồng khác. Không biết chừng lát nữa hắn sẽ đập cửa mà xông vào.
Hàn An Huy cũng đang đứng bên cạnh Hàn Tuấn Thiên, nó nhìn em mình đầy thách thức
- Đừng có mà tranh giành em gái nhỏ với anh!
Hàn Thiên Ân tuyệt đối không chịu nhường nhịn, nó cáu lên
- Cả mẹ và em gái nhỏ đều là của em!
Ái Mỹ và Hàn lão gia thở dài kéo hai đứa về trước mặt mình mà ôm chúng lên ghế ngồi.
- Tiểu Ân, đừng làm ồn nữa!
Hàn lão gia cũng nhẹ giọng bảo Hàn An Huy
- Tiểu Ân, còn quậy nữa là ông nội sẽ cho con về nhà đấy!
Vừa ngay lúc này, Mạc lão gia và Mạc phu nhân cũng chạy đến.
Hai bên thông gia chào hỏi nhau có vẻ vội vã...
- Oa oa....!!!!
Cả hành lang trong phút chốc im lặng vì xúc động. Sau đó là tiếng nói trong niềm hạnh phúc vỡ òa của nhiều người.
Hàn Tuấn Thiên cảm giác hai chân run rẩy vì vui sướng, hắn thật sự rất biết ơn, rất quý trọng giây phút này, khi đứa con mang trong mình giọt máu của hắn cất tiếng khóc đầu tiên, dù đây đã là lần thứ hai nhưng cảm xúc ấy vẫn như lúc đầu.
..................
Bước vào phòng sanh, Hàn Tuấn Thiên từng bước tiến lại gần chiếc giường bằng kim loại lạnh lẽo mà Mạc Phi Nhi đang nằm, đứa bé vừa mới sinh đang được bọc trong tấm chăn mềm và cô đang âu yếm nhìn nó, cẩn thận sờ lên khuôn mặt nhỏ xíu của nó như sợ làm nó đau,từng giọt nước mắt hạnh phúc của cô cứ liên tục rơi xuống; Hàn Tuấn Thiên nắm lấy bàn tay đã đầy mồ hôi của cô, giúp cô lau đi tầng tầng lớp lớp mồ hôi trên trán rồi cúi đầu xuống hôn lên gò má cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương
- Phi Nhi, cảm ơn em!
Mạc Phi Nhi lim dim mắt nhìn hắn, cô nở nụ cười hạnh phúc, làn môi khô khốc vì thiếu nước khẽ hé mở
- Thiên....! Em làm được rồi...!
Hàn Tuấn Thiên dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên gò má cô, hắn cười trong nước mắt của riêng mình
- Đau lắm phải không?
Mạc Phi Nhi nhẹ lắc đầu, cô lại cười
- Không đau chút nào...
Nói đoạn, cô lại quay sang nhìn con trong chăn, nó đã bớt khóc đi nhiều, cô cười và nhìn Hàn Tuấn Thiên
- Anh xem con của chúng ta này...
Hai tay Hàn Tuấn Thiên run run, hắn nhìn con rất lâu, chỉ cười trong nước mắt mà chưa thể bế nó lên.
- Phi Nhi, con gái chúng ta rất giống em....
Mạc Phi Nhi vừa xúc động vừa buồn cười nhìn Hàn Tuấn Thiên.
- Anh sao vậy? Vẫn không thể bế con lên được sao? Anh mà chậm như vậy thì mẹ đến là không kịp nữa đâu!
Nghe vậy, Hàn Tuấn Thiên mới choàng tỉnh, hắn cẩn thận bế tiểu công chúa của mình lên, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của con, nụ cười lan rộng trên gương mặt tuấn tú
- Phi Nhi, tiểu An Nhiên thật sự rất xinh, rất giống em, mũi, miệng, mắt, chân mày... tất cả đều rất giống em!.
Mạc Phi Nhi nhìn hắn đang cười đùa với con, cô cảm thấy lúc này rất hạnh phúc.
- Ba, cho con xem em gái nhỏ!
Hàn An Huy và Hàn Thiên Ân chạy ào vào trong, hai đứa kéo hai góc aó của Hàn Tuấn Thiên và ngước mắt lên nhìn hắn.
Hàn Tuấn Thiên đang bế con trong tay nhất quyết không chịu cho hai anh trai nhìn mặt em gái.
Hai đứa nhóc lại bắt đầu tranh cãi
- Anh đi ra đi, nhiều người như vậy em gái nhỏ sẽ sợ đấy!
- Em mới là người phải đi ra đấy, em gái nhỏ không thích một người anh lúc nào cũng khóc nhè đâu!