Chương 90: Dịch bệnh

Edit: SCR0811
Vừa nhận được tin, Diệp quản gia liền báo cho Mễ Uyển rồi liền lái xe đến phòng khám thú y.
"Chú Diệp, chú đừng gấp." Chim sẻ tinh rót cho Diệp quản gia một ly nước để ông hạ hỏa.


"Cảm ơn" Uống xong, cảm xúc của Diệp quản gia mới dần dịu lại. Ông bắt đầu giải thích cặn kẽ cho Mễ Uyển: "Theo tôi được biết thì người bệnh là quản lý nhân sự trong công ty của cậu chủ. Trước đó cô ấy đã bị cảm, lúc đang họp thì bỗng nhiên té xỉu. Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán xác định cô ấy bị nhiễm một loại viruss đặc biệt, khả năng lây lan cực cao, do đó, tạm thời tập đoàn Mễ gia sẽ bị phong tỏa. Tất cả những nhân viên từng tiếp xúc với cô quản lý đó đều bị cách ly, bao gồm cả cậu chủ và những quản lý cấp cao trong tập đoàn."


"Nghiêm trọng vậy sao?" Mễ Uyển nhíu mày.


"Quản lý nhân sự có một người con đang học ở nhà trẻ Bắp Rang. Giờ đến cả nhà trẻ cũng bị cách ly rồi, rất nhiều cha mẹ đang đứng ngoài cổng trường khóc lóc thảm thiết, trường học cũng đành bó tay hết cách." Diệp quản gia thở dài thườn thượt: "Giờ chỉ có thể hy vọng đám người cậu chủ không bị lây bệnh."


Hy vọng là thế, nhưng dịch bệch nghiêm trọng đến mức bệnh viện yêu cầu lập tức cách ly, tình hình chắc chắn không lạc quan.


"Chú Diệp yên tâm đi, anh tôi chắc không sao đâu." Mễ Uyển không hề lo lắng cho sự an toàn của Mễ Viêm. Anh ta từng uống trà có bản thể của Hoa yêu, không thể đến chút đề kháng cũng không có. Còn những nhân viên khác trong tập đoàn, Mễ Uyển không quá hiểu biết về loại bệnh này, không dám khẳng định.


available on google playdownload on app store


Bên phía nhà trẻ, yêu tộc tự thân đã có khả năng chống lại dịch bệnh, mấy yêu con trong nhà trẻ hẳn sẽ không có việc gì. Người bắt yêu lại có linh lực hộ thể, mấy đứa trẻ từ Huyền Vụ Sơn chuyển đến chỉ cần tu được linh lực thì chắn cũng không sao. Tóm lại, vấn đề chỉ còn là mấy đứa nhỏ bình thường, mà người thường, lại là chủ thể đông nhất trên thế giới.


"Bà chủ, có tin mới." Hứa Trang nhận được thông báo nhắc nhở có bản tin liền lấy điều khiển mở TV trong phòng khám.


Trên TV, biên tập viên đang thông báo tin tức khẩn cấp: "Tin mới, ba giờ trước, bệnh viện thành phố vừa tiếp nhận một ca bệnh nữ bị sốt, sau khi xét nghiệm, bệnh viện xác nhận bệnh nhân đã nhiễm một loại viruss đặc biệt, hiện đang tiến hành cách ly để chữa bệnh. Chuyên gia cho biết, loại viruss này có cấu trúc tương tự với viruss H6N6 ở thành phố Đông Hải ba mươi năm trước, khả năng lây lan cực cao, người bị nhiễm sẽ có các biểu hiện giống với cảm cúm như sốt, đau đầu, đau họng."


Phóng viên ngừng lại một chút, có vẻ là vừa nhận được thông báo mới. Cô nói tiếp: "Tôi vừa nhận được tin tức mới nhất. Thành phố Nam Hải vừa xuất hiện rất nhiều trường hợp bị sốt, đa phần là ngư dân và tiểu thương của chợ hải sản. Bước đầu, chuyên gia phỏng đoán nơi bắt nguồn của loại viruss này là từ bầy cá ven khu vực Nam Hải. Chính phủ hiện đang tăng cường kiểm tra. Thời gian tới mọi người nên hạn chế tiếp xúc với các chế phẩm từ hải sản. Những người từng đi tới thành phố Nam Hải nếu xuất hiện các triệu chứng như sốt, ho nên tự cách ly tại nhà và gọi 120..."


Sau đó, phóng viên nói đến những kiến thức và phương pháp dự phòng, nhưng Mễ Uyển không còn tâm trạng để nghe tiếp.


"Thành phố Nam Hải là một thành phố du lịch." Tuy Hứa Trang là bác sĩ thú y nhưng vì học y nên anh hiểu rất rõ sự nguy hại của dịch bệnh. Nguồn lây lại đến từ thành phố Nam Hải, một trong những thành phố du lịch quan trọng của Hoa Quốc, mỗi năm đều tiếp nhận mấy chục triệu lượt du khách đến từ khắp nơi trên thế giới. Tuy tin tức không nói hết nhưng anh đã mường tượng được hậu quả, có lẽ, dịch bệnh đã lan ra các nước khác.


"Không phải tin tức nói viruss lần này tương tự với dịch bệnh cách đây ba mươi năm sao? Có lẽ chẳng mấy chốc sẽ tìm được cách chữa trị thôi." Mễ Uyển nói đầy lạc quan.


"Bà chủ, viruss có khả năng đột biến, đặc biệt là trong giai đoạn đầu. Hơn nữa, cấu trúc tương tự không có nghĩa là sẽ có đáp ứng với cùng loại thuốc." Hứa Trang lại không lạc quan được như thế.


"Chẳng lẽ chuyện đó lại tái diễn? Dịch H6N6 năm đó, tỉ lệ tử vong lên đến 10%." Diệp quản gia là người duy nhất ở đây từng chứng kiến dịch bệch ba mươi năm về trước. Cảnh tượng lúc đó, đến giờ ông vẫn còn sợ hãi.
"Dịch H6N6 năm đó bắt nguồn từ đâu?" Chim sẻ tinh tò mò hỏi.


"Từ cá dưa xám. Một ngư dân bắt được một loại cá dưa xám biến dị cực kỳ ngon, sau đó bị nhiễm viruss." Vì chuyện này, suốt ba chục năm qua, Diệp quản gia cạch luôn cá dưa xám.
Đông Hải, Nam Hải, hải sản, cá dưa xám, ngư dân, chợ hải sản?


Liên hệ những thứ này lại, Mễ Uyển bỗng nghĩ đến một việc, cô lấy di động gọi cho Phàn Thần.
"Alo..." Đầu kia điện thoại có hơi ồn.
"Phàn Thần, Cá Mập yêu có ở cạnh anh không?" Mễ Uyển đi tới một bên, nhỏ giọng hỏi.
"Có" Phàn Thần trả lời.


"Vậy anh hỏi xem viruss bỗng nhiên xuất hiện này có liên quan tới mấy con cá mắc bệnh mà cô ta nói không?" Mễ Uyển vội hỏi.
"Có." Phàn Thần thở dài, nói tiếp: "Anh vừa hỏi cô ấy rồi, là cùng một loại viruss."
"Nghĩa là, dịch bệnh lần này do cô ta gây ra?" Mễ Uyển tức giận hỏi.


"Không phải." Phàn Thần giải thích: "Mấy chục năm nay cô ấy luôn sống ở Đông Hải, chưa từng bơi sang Nam Hải. Đàn cá nhiễm viruss mà cô ấy phát hiện cũng đã được lão Rùa dùng thuật pháp tinh lọc."
"Vậy sao... lại trùng hợp như vậy?"


"Uyển Uyển, đại dương vô cùng bao la, cá bị nhiễm viruss không chỉ có một hai đàn. Thuật tinh lọc của lão Rùa chỉ tinh lọc được một phần biển Đông, không thể lọc sạch cả đại dương." Phàn Thần nói.


Mễ Uyển im lặng. Cô biết Phàn Thần nói đúng, biển rộng bao la, dù là đại yêu cấp chín cũng không thể lọc sạch cả đại dương. Phàn Thần thân là Yêu vương nhưng chỉ một buổi hiến tế hồi lập xuân cũng đủ khiến anh hao hết yêu lực.


"Thế... thế anh có thể hỏi lão Rùa, có cách nào tinh lọc được viruss lần này không?" Mễ Uyển chờ mong: "Em nghe Lão Hứa nói, Nam Hải là thành phố du lịch, mỗi ngày đều tiếp nhận du khách đến từ khắp nơi trên thế giới, nếu dịch bệnh lây lan, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng."


"Được, để anh hỏi ông ấy xem." Phàn Thần có chút ngập ngừng, nhưng vẫn nhận lời.
"Em chờ tin của anh." Mễ Uyển cúp điện thoại.


Sau khi cúp điện thoại, Mễ Uyển và Diệp quản gia cùng tới tập đoàn Mễ gia. Mễ Viêm và một vài nhân viên từng tiếp xúc với Hạ Nịnh đang bị cách ly trong phòng hội nghị của công ty. Chắc do Mễ Viêm cũng bị cách ly chung nên tâm trạng của mọi người vẫn khá ổn, không bị hoảng loạn mà rất tích cực hợp tác với công việc của nhân viên y tế.


Thấy Diệp quản gia và Mễ Uyển đến, cách lớp kích phòng họp, Mễ Viêm lấy di động gọi cho Mễ Uyển, chủ động trấn an: "Anh không sao, hai người khỏi phải lo."
"Em biết, em chỉ muốn tới xem thử." Mễ Uyển trả lời.


"Cảm ơn." Mễ Viêm im lặng một lát, lại hỏi: "Bên nhà trẻ sao rồi? Em giới thiệu nhiều đứa trẻ đến trường như thế, họ có gây khó dễ cho em không?"


Mễ Viêm không ngờ công ty mình lại xảy ra dịch bệnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến nhà trẻ. Không biết chuyện này có liên lụy đến Mễ Uyển hay không. Anh đồng ý để Mễ Uyển chuyển mấy đứa nhỏ vào nhà trẻ là vì muốn giúp cô, không ngờ lòng tốt lại thành chuyện xấu.


"Yên tâm đi, tụi nó không sao đâu." Đám nhóc cô giới thiệu mới là đám không cần phải lo nhất.


Mễ Viêm lúc này đang bị cách ly, không giúp gì được, anh không rõ điều Mễ Uyển nói là thật hay giả nhưng vẫn dặn dò: "Em không cần lo cho anh, tự chăm sóc tốt cho mình là được. Gặp phải khó khăn gì thì cứ hỏi chú Diệp."
Mễ Uyển gật đầu, lại hỏi: "Anh phải cách ly trong bao lâu?"


"Sau khi kiểm tra, xác nhận không bị nhiễm bệnh sẽ được thả ra. Hiện giờ mọi người đang xếp hàng chờ lấy mẫu xét nghiệm, chắc đến tối sẽ có kết quả." Mễ Viêm bình tĩnh trả lời.
"Vậy anh yên lòng chờ làm kiểm tr.a đi, em đến nhà trẻ một chuyến xem sao." Mễ Uyển nói.


"À... anh có gửi một đứa nhỏ ở nhà trẻ, nếu nó không sao, em đưa có về trước được không?" Mễ Viêm bỗng mở miệng.
"Đứa nhỏ?" Mễ Uyển ngẩn ra, hình như Mễ Viêm chưa kết hôn, đứa nhỏ ở đâu ra.


"Đúng, là một cô bé chừng bốn năm tuổi, không thích nói chuyện cho lắm, em cứ hỏi hiệu trưởng là biết. Anh nhặt được cô nhóc ấy trên đường, sau khi ra ngoài anh sẽ kể với em sau." Nhắc đến bé Rùa, Mễ Viêm lại thấy hối hận, biết thế anh nên kiên quyết đưa cô bé cho cảnh sát thì hơn.


"Được, chừng nào anh ra thì đến chỗ em đón người." Mễ Uyển không hỏi nhiều.


Ra khỏi tập đoàn Mễ thị, Mễ Uyển và Diệp quản gia đi tiếp đến nhà trẻ Bắp Rang. Những tưởng khi đến nơi, họ sẽ thấy cảnh vô số cha mẹ hoảng loạn sợ hãi và nhân viên y tế sẵn sàng đón địch. Ai ngờ, tới rồi mới biết, nhà trẻ Bắp Rang vô cùng yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.


"Không phải nói trường học bị cách ly sao?" Mễ Uyển nhìn sang Diệp quản gia.
"Tin tôi nhận được là như thế." Diệp quản gia cũng ngỡ ngàng: "Chúng ta vào trong xem sao."


Mễ Uyển ngẫm nghĩ, vừa lấy di động gọi điện cho hiệu trưởng, vừa bước vào nhà trẻ. Ngay khi cô bước vào, một con quạ đang nép mình trên cây vội che giấu hơi thở của chính mình.
Bồng Ngôn: Bạn gái của Phàn Thần sao lại mò tới đây?


Hiệu trưởng nhận được tin của Mễ Uyển liền chạy ra đón: "Cô chủ Mễ Uyển, cô tới rồi, bên phía tập đoàn không sao chứ?"
"Tình hình vẫn đang ổn định, hiệu trưởng, bên này sao rồi? Không phải cũng bị cách ly rồi sao?" Mễ Uyển hỏi.


"Vốn dĩ là thế, vừa nãy bác sĩ đã tới làm xét nghiệm cho Bưởi Nhỏ, kết quả xét nghiệm là âm tính nên họ đã tháo dỡ cách ly." Hiệu trưởng hớn hở nói: "Tôi tưởng lần này nhà trẻ xảy ra đại loạn rồi chứ, ai ngờ sức khỏe của Bưởi Nhỏ tốt, không bị mẹ cô bé lây bệnh. Không ai bị nhiễm bệnh, nhà trẻ hiển nhiên là không sao."


"Bưởi Nhỏ là cô bé có mẹ bị bệnh?" Mễ Uyển đoán.


"Đúng, là con của Hạ Ninh, hình như cả nhà họ đều bị nhiễm bệnh, chỉ có cô bé là không sao. Vừa nãy một người bạn của mẹ cô bé đã tới đón cô bé về, nghe nói cả cha mẹ và ông bà nội của cô bé đều bị cách ly cả rồi." Hiệu trưởng đến giờ vẫn còn bất ngờ: "Đến bác sĩ còn nói đó là kỳ tích. Trẻ em sức đề kháng yếu, Bưởi Nhỏ lại còn ngủ chung với mẹ, cứ tưởng 100% sẽ bị nhiễm bệnh, ai ngờ lại không sao."


Vận may của đứa nhỏ này tốt thật.
Mễ Uyển hỏi tiếp: "Mấy đứa trẻ khác đều được ba mẹ đón về rồi sao?"
"Phần lớn đều được đón về cả rồi, có mấy đứa ba mẹ đang trên đường tới. Đúng rồi, còn một cô bé, sáng nay chủ tịch vừa đưa tới." Hiệu trưởng nhớ tới bé Rùa.


"Tôi đón cô bé, cô bé ở đâu?" Mễ Uyển hỏi.
"Ở lớp mẫu giáo, để tôi dẫn cô qua đó." Hiệu trưởng dẫn hai người tới lớp học. Từ xa họ đã nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của mấy đứa nhóc, tụi nó không hề bị ảnh hưởng bởi vụ cách ly.
May quá.


Mặt Mễ Uyển và Diệp quản gia lộ vẻ tươi cười.
"Két"
Cửa phòng học bị đẩy ra, Mễ Uyển ló đầu vào trong, còn chưa nhìn rõ trong đó có bao nhiêu người, bên tai đã vang lên tiếng hét vui sướng.
"Chị, chị..."
"Ông, ông..."


Năm con cá nhỏ thấy là Mễ Uyển và Diệp quản gia, chạy tới như ong vỡ tổ. Diệp quản gia ôm con cá nhỏ chạy tới trước nhất rồi vui vẻ nhìn những đứa khác. Ông vẫn còn nhớ tụi nhỏ, ông là người đề nghị chuyển tụi nó tới nhà trẻ Bắp Rang, may là không có việc gì, bằng không ông sẽ áy náy ch.ết mất.


Mễ Uyển lia mắt qua đám cá nhỏ, dừng lại trên người cô nhóc đang đứng ở góc phòng. Trên người cô nhóc tản ra yêu lực, lưng đeo một cái mai rùa to tướng.
Trùng hợp vậy sao?!
Đây là Rùa con mà Cá Mập yêu muốn tìm?
Mà khoan! Rùa con, lão Rùa, bầy cá, viruss, tinh lọc?


Mễ Uyển nghĩ tới một khả năng khác, cô quay đầu nhìn hiệu trưởng, hỏi: "Hiệu trưởng, lúc ông tới, cô bé Bưởi Nhỏ kia không hề có một triệu chứng cảm cúm nào sao?"


"Không có, bác sĩ nói Bưởi Nhỏ hoàn toàn khỏe mạnh." Hiệu trưởng nhìn Mễ Uyển với vẻ kỳ quái, không biết cô hỏi thế là có ý gì.
"Có, lúc sáng Bưởi Nhỏ có bị cảm." Lúc này, Đóa Đóa đang được Diệp quản gia ôm trong ngực lên tiếng.


Quả nhiên, Mễ Uyển mở to mắt, nhìn Rùa con đang ngẩn người trong góc.
"Bị cảm?" Hiệu trưởng tái mặt, chẳng lẽ vừa nãy bác sĩ khám sai. Bà vội nhìn sang giáo viên đang đứng một bên.


Giáo viên nói giọng ngập ngừng: "Lúc sáng Bưởi Nhỏ có ho mấy tiếng, nhưng lúc đó tôi đã đo nhiệt độ, không có sốt. Sau đó, bác sĩ cũng đã kiểm tr.a lại nhiệt độ, làm xét nghiệm, Bưởi Nhỏ hoàn toàn khỏe mạnh."


"Đúng đúng, Rùa con sờ đầu Bưởi Nhỏ, Bưởi Nhỏ liền khỏe lại." Nhã Nhã nhìn lướt qua Rùa con, thấy cô bé đang đứng trong góc, lập tức ý thức được vừa nãy mình hưng phấn quá, đã quên mất bạn mới. Cô bé vội chạy trở về, kéo Rùa con qua, còn giới thiệu cho Mễ Uyển: "Chị, đây là bạn mới của tụi em, Rùa con."


"Cô chủ Mễ Uyển, đây là đứa nhỏ chủ tịch gửi ở nhà trẻ." Hiệu trưởng cũng giới thiệu.
Mễ Uyển cười cười, ngồi xổm xuống trước mặt Rùa con, đưa tay gõ nhẹ lên cái mai sau lưng cô bé.
Ừ, độ cứng này, trừ Rùa đen ra, không thể là loại yêu khác.


Mễ Uyển thử độ cứng của mai xong, định tiến thêm một bước xác nhận thân phận của cô bé. Nhưng linh lực cô tỏa ra khi thử mai đã khiến cô nhóc hoảng sợ.
Rùa con lùi dần về sau, tiếp đó, cô bé nằm sấp xuống, co cụm hết tay chân. Một loạt động tác liền mạch lưu loát.
"..." Mễ Uyển.






Truyện liên quan