Chương 91: Kiến Mộc

Edit: SCR0811
Rùa con rút chặt vào trong mai không chịu ra, có nói thế nào cũng không nghe.
Lúc này, hiệu trưởng chợt nhớ lời dặn của chủ tịch Mễ, vội nhắc nhở: "Cô Mễ Uyển, có thể để chủ tịch gọi điện thoại cho bé rùa, trên tay cô bé có đồng hồ thông minh."


Mễ Uyển không biết sao Rùa con lại quen biết anh trai nhà mình, nghe hiệu trưởng nói cô bé nhát gan này còn rất tin tưởng anh trai. Quái thật, chẳng lẽ trên người Mễ Viêm có cảm giác an toàn lớn đến thế?


"Bỏ đi, anh tôi còn đang cách ly, đừng gây thêm phiền phức cho anh ấy, để ttự tôi đem đi." Cá Mập yêu còn đang tìm bé Rùa, chỉ cần mình đưa cô bé qua đó, gặp được Cá Mập yêu rồi, tự khắc cô bé sẽ chui ra.


Trùng hợp cô cũng có chuyện muốn hỏi Phàn Thần về dịch bệnh. Trong lúc cô và Diệp quản gia chạy qua chạy lại, trên mạng bắt đầu rò rỉ thông tin về số ca nhiễm tại hơn mười thành phố. Mọi người như đã nhá trước với nhau, đồng loạt tung ra cùng một lúc.


Dứt lời, Mễ Uyển xoay người, xách cả cái mai của bé Rùa lên, đầu trên mông dưới, dáng vẻ hết sức tùy tiện.


Hiệu trưởng, giáo viên mẫu giáo và Diệp quản gia đều trừng to mắt nhìn cái mai rùa to ụ không chút sức mẻ kia, nói thầm trong lòng: Khiếp, cái mai này chắc vậy sao, đến vậy rồi mà người vẫn không rớt ra.
"Chú Diệp, chúng ta đi thôi." Mễ Uyển ôm mai rùa, vẫy tai chào đám cá con rồi đi nhanh ra ngoài.


available on google playdownload on app store


Diệp quản gia vội đuổi theo, đi được vài bước, ông nói: "Cô chủ, để tôi ôm cho."
"Không sao, không nặng." Mễ Uyển từ chối.
"Sao lại không nặng, đứa nhỏ lớn vậy mà." Diệp quản gia vẫn quyết tâm muốn giúp cô chủ ôm mai rùa.


Mễ Uyển không biết làm cách nào để từ chối Diệp quản gia. Chẳng lẽ lại nói hiện giờ bé rùa đã hóa lại nguyên hình, trong mai chỉ là một con rùa nặng chưa đến ba cân? Vì thế, cô quyết định biểu diễn cho Diệp quản gia xem. Cô giơ mai rùa lên ngang người, sau đó, trước ánh mắt không thể tin của ông, ném mạnh mai rùa lên không trung, chờ nó rơi xuống thì nhẹ nhàng đón lấy.


"..." Diệp quản gia đứng hình nửa ngày, yên lặng giơ ngón cái lên: "Khỏe thiệt."
Sau đó, không bao giờ... nhắc đến chuyện bê giúp nữa.


Ra khỏi nhà trẻ, Mễ Uyển dặn dò Diệp quản gia tới trường của em trai để xem xét tình hình bên đó, nếu không ổn phải mau chóng đón nó về. Còn cô thì ôm rùa con, bắt xe tới tập đoàn Vạn Vật.


Từ nhà trẻ đến tập đoàn Vạn Vật mất khoảng năm mươi phút đi xe, tài xế vừa lái xe vừa nghe tin tức mới nhất trên đài. Đài phát thanh lúc này đang cập nhật tên những thành phố bị nhiễm loại bệnh mới. Thành phố Nam Hải không hổ danh là thành phố du lịch, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cả nước đã có hơn hai mươi thành phố đồng thời phát hiện có ca bệnh bị nhiễm. Bản tin có nói, bệnh có thời gian ủ bệnh từ 8-10 ngày, rất nhiều người bị nhiễm nhưng không biết, sau khi đi du lịch về mới bắt đầu có triệu chứng, dẫn đến tình trạng lây nhiễm toàn quốc như hiện nay.


"Chắc chắn là nước ngoài cũng có, chắc mấy ngày nữa sẽ có tin thôi." Tài xế buông lời cảm thán: "Mong là lần này có thể mau chóng khống chế được dịch bệnh, nghe nói còn có người ch.ết nữa."
"ch.ết?" Mễ Uyển sững sờ.


"Tôi có người bạn học, làm hộ lý tại một bệnh viện ở Nam Hải, nghe nói trong số những người bệnh đầu tiên được phát hiện đã có người tử vong, tạm thời vẫn chưa công bố ra bên ngoài, nhưng chuyện này cũng không thể kéo dài được lâu." Bác tài lo lắng nói: "Hơn nữa, nghe nói cũng có bác sĩ bị lây bệnh."


"Nghiêm trọng vậy sao?"


"Giờ chỉ mới bắt đầu thôi." Bác tài đoán chừng tuổi của Mễ Uyển, nói: "Cháu còn nhỏ, không biết chuyện của ba mươi năm trước. Lúc đó, dịch H6N6 bùng nổ, tỉ lệ lây lan cực cao, tỉ lệ tử vong lên tới 10%. Người dân ai nấy đều hoang mang, ngoài đường, trong các trung tâm thương mại đều vắng tanh, người đến bệnh viện tại đông không tả nổi. Rất nhiều người bệnh chỉ có thể nằm ngoài hành lang, không ai quan tâm. Nếu không nhờ tìm được vi-rút gây bệnh, điều chế được vắc-xin, không biết sẽ ra sao nữa. Lần này ZF có thể phản ứng nhanh như vậy là do nhận được bài học từ lần trước. Nhưng tỉ lệ lây lan của đợt bệnh lần này có vẻ cao hơn, tăng theo cấp số nhân, cực kỳ nguy hiểm."


Tăng theo cấp số nhân? Mễ Uyển có được ký ức từ nguyên chủ, cô biết các phép tính trong toán học, biết tăng theo cấp số nhân kinh khủng đến cỡ nào. Xem ra dịch bệnh lần này nghiêm trọng hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều.


Sau khi Mễ Uyển có được nhận thức mới về độ nguy hại của dịch bệnh lần này, xe đã tới tập đoàn Vạn Vật.
Trước khi đi, Mễ Uyển đã gửi tin nhắn cho Phàn Thần, thế nên, cô vừa tới, Toàn Tuấn Tài đã chờ sẵn ở sảnh lớn công ty.


"Mễ đại sư." Trước mặt Mễ Uyển, Toàn Tuấn tài không dám gọi cô là Yêu vương phu nhân. Hoa đào của Yêu vương nhà mình mới vừa nở, nếu chẳng may bị anh ngắt xuống, anh sẽ ch.ết rất thảm.
"Phàn Thần có ở trong không?" Mễ Uyển hỏi, giọng nói có phần sốt ruột.


"Có, đại nhân của tôi đang trò chuyện với Lão Rùa nên mới không thể tự mình xuống đón cô." Dù Mễ Uyển có để ý hay không, Toàn Tuấn Tài vẫn muốn nói rõ nguyên nhân, không để Mễ Uyển có cơ hội hiểu lầm đại nhân nhà mình.


Không biết là do cảm nhận được hơi thở của Yêu tộc hay do cái tên Lão Rùa kích thích tới Rùa con, mai rùa im thin thít suốt dọc đường lúc này bỗng nhúc nhích hai cái.
Con nhóc này! Mễ Uyển giật mình, mỉm cười gõ nhẹ lên mai rùa, hỏi: "Giờ tôi tới tìm anh ấy có tiện không?"


"Đương nhiên, tập đoàn Vạn Vật của chúng tôi không có chỗ nào Mễ đại sư không tới được." Toàn Tuấn Tài a dua.
Tuy biết chắc Cáo yêu đang nịnh mình nhưng Mễ Uyển vẫn thấy vui. Cô cười cười bước vào trong, theo sự hướng dẫn của Toàn Tuấn Tài tới được văn phòng của Phàn Thần.


Trong văn phòng chỉ có hai người là Phàn Thần và Cá Mập yêu. Phàn Thần đang cau mày, hình như đang có chuyện phiền não, Cá Mập yêu thì ung dung ngồi trên sô pha, lột nho ăn ngon lành. Thấy Mễ Uyển bước vào, tay ôm Rùa con, Cá Mập yêu liền thuấn di đến trước mặt Mễ Uyển, đón lấy Rùa con.


"Bé Rùa, tìm được cháu rồi! Mấy ngày nay cháu chạy đi đâu thế?" Cá Mập yêu lo lắng hỏi mai rùa.


Nghe được giọng nói quen thuộc, bé Rùa chậm chạp ló đầu ra. Sau khi thấy rõ người trước mặt là Cá mập yêu, hai mắt cô bé sáng rực lên. Cô bé vội hóa lại hình người, ôm chặt lấy Cá mập yêu: "Dì."
"Ngoan, có ai khi dễ cháu không? Nói cho dì biết, dì giết ch.ết bọn họ." Cá Mập yêu hùng hổ đe dọa.


"Cô làm thử tôi xem xem~~" Mễ Uyển híp mắt hừ lạnh. Cá Mập yêu sống lâu nơi biển sâu, rất ít khi đi vào đất liền, thêm chuyện cô ta định lùa cá có chất độc vào bờ, Mễ Uyển quyết sẽ không dung túng cô ta làm càn. Hơn nữa, Cá Mập là động vật ăn thịt, nếu cô ta hóa lại nguyên hình ăn thịt người, chưa chắc Hiệp hội bắt yêu đã tìm được chứng cứ.


Cá Mập yêu đảo mắt nhìn Mễ Uyển, biết tu vi cô mạnh, đây lại là đất liền, nếu đánh thật chưa chắc mình sẽ giành được phần thắng. Huống chi, đối phương còn có một người bạn trai Yêu tộc có thực lực vượt xa mình.
"Cháu không sao." Bé rùa chậm chạp trả lời.


"Cháu có ngoan ngoãn chờ dì, nhưng dì đang ngủ thì hắt xì một cái, làm cháu bị trôi đi mất, có bơi cỡ nào cũng không về được." Bé Rùa tỏ vẻ ấm ức. Cô bé phải bơi rất lâu mới vào được tới bờ.
"..." Cá Mập yêu cười gượng hai tiếng.


"Hắc Sa, cô chờ trở về chịu ch.ết đi." Lúc này, một giọng nói già nua từ trong phòng vọng ra.
"Ông tổ tổ tổ." Bé rùa háo hức nhìn con ốc biển cách đó không xa.


Mễ Uyển cũng để mắt tới con ốc biển trong tay Phàn Thần, nghĩ đến lời ông ta vừa nói, cộng thêm vẻ mặt của Phàn Thần lúc cô bước vào, Mễ Uyển đoán cuộc nói chuyện của Phàn Thần và lão Rùa không được suôn sẻ cho lắm.
"Bé Rùa, sao lên bờ lại không liên lạc với ông tổ tổ tổ?" Lão Rùa hỏi.


"Ốc biển truyền âm của cháu đã đưa cho một chú rất rất thơm rồi." Cá Mập yêu bế bé Rùa lên, để bé ôm ốc truyền âm nói chuyện với Lão Rùa.
Phàn Thần không làm phiền hai ông cháu họ trò chuyện, đi tới trước mặt Mễ Uyển, hỏi: "Anh trai em không sao chứ?"


Trong nhà trẻ có Yêu con của yêu tộc, Phàn Thần đã nắm được tình hình bên đó, chỉ hỏi thăm tình hình của Mễ Viêm.
"Còn đang cách ly, nhưng chắc không sao đâu." Mễ Uyển nói.
"Vậy thì tốt." Phàn Thần gật đầu.
"Anh và Lão Rùa bàn chuyện không được suôn sẻ sao?" Mễ Uyển hỏi thẳng.


Phàn Thần không định gạt Mễ Uyển, thấy cô đã đoán được, liền gật đầu cười khổ.


Toàn Tuấn Tài vẫn luôn theo dõi cuộc nói chuyện của hai người, thấy rốt cuộc Mễ Uyển cũng hỏi tới chuyện dịch bệnh, lập tức tiếp nhận câu chuyện, nói: "Mễ đại sư, chuyện dịch bệnh lần này, tôi có thể phát biểu chút ý kiến được không?"


Có những chuyện, anh có thể nói, nhưng nếu để đại nhân nhà mình nói, sẽ làm tổn thương tình cảm giữa ngài và Mễ đại sư.
Mễ Uyển tò mò nhìn sang Cáo yêu, gật đầu.


"Đứng từ góc độ của Yêu tộc, tôi không tán thành việc để lão Rùa tinh lọc mầm bệnh." Toàn Tuấn Tài nói chắc như bắp.
Mễ Uyển không ngờ Toàn Tuấn Tài lại nói như thế, thái độ còn cực kỳ kiên quyết, thoáng nhướng mày.


"Tôi biết nói ra điều này có thể sẽ khiến Mễ đại sư không vui, nhưng có thể nghe hết lý do của tôi trước được không?" Không chờ Mễ Uyển phản ứng, Toàn Tuấn Tài đã nói tiếp: "Nguồn gốc của mầm bệnh, tuy vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng chúng ta đều rõ dịch bệnh lần này bắt nguồn từ những loại cá bị ảnh hưởng từ việc ô nhiễm môi trường biển mà ra. Con người làm ô nhiễm đại dương, sinh vật biển ăn vào, tiếp đó, ngư dân bắt cá, sau khi ăn phải mới tạo thành dịch bệnh. Cả quá trình này, yêu độc không hề nhúng tay, là con người gây ra ô nhiễm môi trường, thuận theo tự nhiên mà tạo thành dịch bệnh, có đúng không?"


"Đúng vậy" Tuy không muốn thừa nhận, nhưng điều Toàn Tuấn Tài nói đúng là sự thật.
"Cho nên, đợt dịch này bùng phát là hậu quả từ chính con người, là lời cảnh cáo thiên nhiên gửi đến cho con người, có đúng không?"


"Đúng vậy" Liên tiếp hai lần trả lời "đúng vậy", sắc mặt Mễ Uyển đã tái dần, cô bắt đầu hiểu điều Toàn Tuấn Tài muốn nói.


"Sứ mệnh của yêu tộc là bảo vệ thiên nhiên, đương nhiên không thể làm trái ý nguyện của thiên nhiên, dù là Yêu vương, cũng không được." Toàn Tuấn Tài nói đầy chân thành: "Vậy nên, lúc này đây, chỉ sợ không thể đáp ứng lời nhờ vả của Mễ đại sư, mong cô thông cảm."


Mễ Uyển liếc nhìn Phàn Thần theo bản năng. Phàn Thần đáp lại ánh mắt của Mễ Uyển, trong mắt ánh lên vẻ áy náy, nhưng anh vẫn nói rõ quyết định của mình cho Mễ Uyển: "Uyển Uyển, chuyện để Lão Rùa tinh lọc mầm bệnh, anh không thể đồng ý với em được."


Phàn Thần thấy được vẻ khiếp sợ và thất vọng trong mắt Mễ Uyển, anh không biết sau khi mình nói xong những lời này, Mễ Uyển có còn đồng ý ở cạnh mình nữa hay không, nhưng là Yêu vương, anh không thể không nói: "Sức mạnh của Lão Rùa gần như đã dùng hết vào việc tinh lọc Biển Đông, vậy nên, dù lão có muốn giúp con người tinh lọc mầm bệnh cũng không thể lọc sạch hết được. Hơn nữa, giờ là lúc dịch bệnh bùng phát, là lời cảnh cáo của thiên nhiên dành cho con người, là hậu quả do con người hủy hoại môi trường suốt nhiều năm qua mà ra, chỉ khi để mọi chuyện diễn ra theo đúng tự nhiên, con người mới hiểu được tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường. Đây là là mục tiêu anh luôn hướng tới."


"Đợt dịch của ba mươi năm trước, anh cũng khoanh tay đứng nhìn?" Mễ Uyển hỏi theo bản năng.
Phàn Thần há miệng thở dốc, không nói gì, đồng nghĩa với cam chịu.
Không hiểu sao, dù hiểu rõ lý do Phàn Thần không giúp, Mễ Uyển vẫn có chút thất vọng.


"Mễ đại sư, trong đợt dịch ba mươi năm trước, là đại nhân tìm ra vi-rút gây bệnh, giao cho Hiệp hội bắt yêu. Hơn nữa, chuyện này từ đầu đến cuối đâu có liên quan gì đến yêu tộc chúng tôi, mầm bệnh cũng đâu phải yêu tộc chúng tôi thả ra, yêu tộc chúng tôi vốn không có nghĩa vụ phải giúp đỡ." Toàn tuấn Tài không nhìn được cảnh đại nhân nhà mình bị hiểu lầm, vội giải thích.


"Nói như anh, yêu độc của yêu tộc các người đâu có quan hệ gì với tôi, sau này tôi cũng có thể không cứu?" Mễ Uyển bị Cáo yêu dồn ép, cơn giận cũng theo đó mà bộc phát.
Nháy mắt, người-yêu đã đứng ở hai thế đối lập.


Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, trong tình huống hai bên chỉ vừa xác nhận quan hệ chưa tới một tháng, mới hẹn hò được đúng hai lần.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, trong đầu họ bỗng hiện lên một ý nghĩ đầy đau lòng: Chẳng lẽ phải chia tay sao?


"Hai ngày nay tôi cũng nghe được một chút về phòng khám thú y kia của cô." Cá Mập yêu bỗng lên tiếng: "Lúc cô chữa bệnh cho Yêu tộc đã thu không ít tiền có đúng không, chúng tôi cũng có thể làm vậy. Với sức của Lão Rùa tuy không thể lọc sạch mầm bệnh, nhưng chữa trị cho một hai người thì hẳn là không có vấn đề gì. Cô có thể dẫn người cần chữa trị tới, đem theo tiền, chúng tôi sẽ chữa cho. Sao nào, công bằng không?"


Lời Cá Mập yêu nói, Mễ Uyển hoàn toàn không thể phản bác. Cô biết, trong chuyện này, loài người sai rõ mười mươi, bởi vì con người làm ô nhiễm môi trường, con người tự tạo ra dịch bệnh, Yêu tộc quả thật không có nghĩa vụ phải giúp đỡ. Huống hồ, chỉ khi trải qua bài học này, con người mới nhận được dạy dỗ, biết phải bảo vệ môi trường. Nhưng cái giá của bài học này, quá lớn.


Mễ Uyển cũng không muốn khiến bản thân trở nên nóng nảy và ích kỷ như thế, nhưng dịch bệch không ngừng lan rộng, đã có bệnh nhân sắp tử vong, Weibo thì không ngừng cập nhật số người bị nhiễm, khiến cô gấp gáp chưa từng thấy. Sứ mệnh của người bắt yêu là bảo vệ con người, nếu không còn cách nào để cứu họ thì đành chịu, nhưng hiện giờ, cô biết rõ cách chữa, muốn cô xem như không biết, cô không làm được.


Nhờ vả, là ích kỷ với yêu tộc, không nhờ, lại là ích kỷ với con người. Cô phải làm sao đây?


"Anh có thể tìm ra vi-rút gây bệnh. Có nó, các chuyên gia loài người hẳn sẽ sớm chế được vắc-xin phòng bệnh." Phàn Thần không nỡ nhìn Mễ Uyển khổ sở, anh nói: "Y học hiện giờ đã cực kỳ tiến bộ, nếu có thể tìm được nguồn gốc gây bệnh, tốc độ điều chế vắc-xin sẽ mau hơn rất nhiều."


"Có cách nào vẫn khiến loài người phải chịu dạy dỗ nhưng không gây ch.ết người được không?" Mễ Uyển chần chờ hỏi: "Có thể để họ nằm viện một thời gian, bệnh nặng một trận, cũng được xem là dạy dỗ mà. Sau đó, khi các chuyên gia công bố nguồn gốc dịch bệnh, con người hẳn sẽ có ý thức bảo vệ môi trường thôi. Dù sao đây cũng là bệnh truyền nhiễm, kỳ thật trong số đó cũng có rất nhiều người biết bảo vệ môi trường, bọn họ chỉ vô tình bị lây bệnh thôi. Nếu ngay cả họ cũng gặp chuyện, không phải rất vô tội hay sao?"


Nếu chỉ có những người tàn phá môi trường gieo gió gặt bão, Mễ Uyển sẽ không nhúng tay, nhưng đây là bệnh truyền nhiễm, không phân biệt tốt xấu, ai tiếp xúc đều sẽ bị lây.
"Lúc tuyết lở, không có một bông tuyết nào là vô tội." Cá Mập yêu lạnh lùng nói.


"Cô đừng nói nữa." Cáo yêu trừng mắt với Cá Mập yêu, tuy anh rất tán đồng với quan điểm của Cá Mập yêu, nhưng không thích hợp để nói vào lúc này.


"Tôi không có nói sai. Mễ đại sư, cô đang lấy đạo đức ra để trói buộc bọn tôi sao?" Cá Mập yêu không thân với Yêu vương, cũng không thân với Mễ Uyển, nói chuyện hoàn toàn không kiêng nể gì, cô thẳng thừng chất vấn: "Loài người các người tự làm tự chịu, dựa vào đâu mà bắt yêu tộc chúng tôi phải cứu vớt? Chỉ vì chúng tôi có thể cứu? Vì sao chúng tôi phải cứu, dựa vào đâu mà phải cứu? Chỉ vì Yêu vương thích cô?"


Mễ Uyển giống như bị tán một bạt tay, mặt vừa nóng vừa đau. Đúng vậy, mình dựa vào đâu để yêu cầu Phàn Thần? Chỉ bởi vì mình là bạn gái của anh, cho nên có thể không cần lý do, không màng đến thân phận của đối phương, yêu cầu Phàn Thần dùng quyền hạn của Yêu vương buộc Lão Rùa cứu vớt toàn bộ nhân loại?


Nhớ lại lúc trước, sau khi Phàn Thần biết mình có thể chữa được yêu độc, anh cũng chỉ dẫn đường chứ chưa bao giờ ép buộc mình. Mình đang dùng đạo đức để trói buộc anh không phải sao?


Cô muốn cứu người, có sai không? Phàn Thần từ chối cô, có sai không? Nếu họ đều không sai, vậy cái gì sai? Sai ở lập trường sao?
"Rầm~~" Cá Mập yêu bị một dây leo lớn trói chặt, ném thẳng ra ngoài cửa sổ,






Truyện liên quan