Chương 13: Cậu bé đáng kinh ngạc
Chuyện Ryan và DK muốn nói rõ mọi chuyện với người nhà đều nói cho phó tổng giám đốc và chị Lolo biết, và đương nhiên là được mọi người nhất trí ủng hộ. Chị Lolo là người tiên phong chống đối lại gia đình để đến với tình yêu của mình, là người từng trải nên Lolo đã rất nhiều lần khuyên bọn họ nói rõ với người nhà, nếu đã lựa chọn bên nhau thì nên quyết tâm, giống như chị ấy, từ bỏ quyền thừa kế một tập đoàn lớn, lựa chọn tình yêu, bây giờ cuộc sống của Lolo không phải hạnh phúc vui vẻ sao. Không có địa vị cao thì đã sao, dù sao còn có phó tổng giám đốc ở đây, làm việc ở công ty Huyền Hiên hàng tháng lĩnh tiền lương đủ để nuôi sống bản thân, hàng ngày còn được thưởng thức trà chiều. Phó tổng giám đốc thì chắc chắn luôn ủng hộ hai người anh em tốt rồi, còn cam đoan nếu bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà thì nhất định công ty Huyền Hiên sẽ cho họ chỗ dung thân.
Tình cảm bạn bè của bọn họ thật làm cho người ta hâm mộ và xúc động.
Tối hôm đó là Ryan đưa mình về nhà, trước đó khi còn trong phòng KTV, DK đã gọi điện cho Anna từ chối lời đề nghị của cô ấy ngay trước mặt mình. Mình thấy xấu hổ chỉ mong có lỗ chui xuống vì mình đã nghi ngờ DK sẽ bán mình đi.
Trên đường về nhà, mình còn hỏi lại Ryan lần nữa có thật là hai người muốn nói rõ mọi chuyện cho người nhà biết không. Dù sao nhà bọn họ đều là gia đình giàu có. Gia đình có tiếng trong xã hội này, còn là con trai độc nhất nữa, bọn họ định dập tắt hương hỏa sao?
Ryan rất bình tĩnh nhưng lời nói rất kiên định: "Sinh ra không có ai được quyền chọn lựa gia đình, trước khi gặp DK anh không quan tâm xem tương lai mình sẽ như thế nào, mặc cho người nhà lợi dụng và định đoạt, nhưng ông trời đã cho anh gặp và yêu DK, anh không thể không nắm chắc số phận mình. Anh yêu người nhà mình nhưng yêu DK hơn, anh không mong mọi người có thể hiểu cho bọn anh, nhưng anh không muốn sau này phải hối hận, bất luận kết quả thế nào, anh đều chấp nhận hi sinh vì tình yêu."
Chắc người nhà Ryan sẽ hận ch.ết DK thôi.
". . . . . . Có lẽ anh nên học tập dũng khí của LOLO sớm hơn."
Bởi vì người nhà Lolo không chấp nhận bạn trai của chị ấy nên Lolo đã chấp nhận trở mặt với người nha, còn cùng bạn trai bỏ trốn, mặc dù không có địa vị cao sang, cũng không có cuộc sống phú quý nhưng chị ấy vẫn đi theo sự mách bảo của con tim, giờ chị ấy có một người chồng yêu thương chị ấy, còn có một đứa con trai thông minh lạnh lợi.
Nghe Ryan nói vậy mình không biết nói gì, chỉ vỗ vỗ lên vai anh ta, sau này nếu bọn họ cần mình giúp gì thì cứ nói không cần khách sáo, đương nhiên trừ chuyện nguy hiểm tổn hại đến thân thể giống như chuyện Anna ra.
Hôm nay Lolo cũng xin nghỉ, cùng ông xã về Australia thăm người thân. Oh, đừng hiểu lầm, cả nhà ông xã Lolo đều là người Trung Quốc chính gốc, chỉ là cha mẹ họ đến Australia định cư mà thôi.
Ở tầng này càng ngày càng buồn tẻ, đầu tiên có năm người, thật là chán.
Làm việc hay học tập đều cùng cần không khí, khi cả tầng này chỉ còn lại mình và phó tổng giám đốc thì chẳng ai còn có tâm trạng làm việc nữa, cũng may hôm nay không có đơn đặt hàng đặc biệt hay hợp đồng nào cả, vì vậy phó tổng giám đốc đã ngang nhiên dẫn mình trốn việc đi uống trà buổi trưa. Anh ta thực sự không chịu nổi mà dẫn mình cùng trốn việc rồi.
Đầu tiên là xếp hàng mua bánh trứng mà phó tổng thích nhất, sau đó anh ta mời mình đi uống nước trái cây.
"Cô nghĩ chuyện của Ryan và DK có thể thuận buồn xuôi gió, thuyết phục được người nhà chấp nhận tình cảm của bọn họ không?" Mình nghĩ bọn họ lần này quyết tâm đánh đến cùng, bất chấp kết quả thế nào.
"Dĩ nhiên tôi hi vọng có thể, nhưng chuyện này không do chúng ta quyết định, cùng lắm thì bọn họ học theo chị Lolo cùng nhau bỏ trốn, dù sao cả hai đều là đàn ông không phải quá tiện sao!"
Quá tiện luôn, không bất ngờ bị dì cả hỏi thăm, cũng không phải mang bụng bầu nha.
"Lúc nào thì chị Lolo về?"
"Không biết."
". . . . . ."
Anh ta thực sự không quan tâm xem hôm nào thì nhân viên của mình đi làm nha. Gặp được một ông chủ hiểu chuyện thế này thật là quá may mắn, mình có phải cũng nên tìm cơ hội hưởng thụ niềm vui nghỉ phép không?
Những người sau khi làm việc mệt mỏi đến đây uống nước rồi nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn mọi người đi đường, đột nhiên hai mắt mình sáng lên, một báu vật xuất hiện trong tầm nhìn của mình. Báu vật này là một cô gái tây bốc lửa, nhìn như mình đã gặp qua đâu rồi.
Cô gái đó nhìn thấy mình thì hết sức vui mừng, cho dù cách qua một lớp kính nhưng vẫn cảm thấy cô ấy đang phóng điện tới mình. Cô ấy hôn gió với mình rồi quay sang nói gì đó với cô bạn gái bên cạnh, xong xuôi đâu đó liền đi vào trong cửa hàng.
Thấy, thấy, thấy quỷ rồi! Sao lại có thể gặp phải Anna.
Tay cầm cốc nước run run, mình biết bây giờ có chạy cũng không kịp nữa, cơ thể cũng run rẩy. Phó tổng không phải người mù nên phát hiện ra Anna, nhưng anh ta vẫn chưa biết cô ấy là lesbian.
Anna giống như những phụ nữ ngoại quốc khác, rất nhiệt tình và phóng khoáng , không cần chào hỏi, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh mình. Phó tổng không biểu hiện gì, giống như cũng đã quen với việc đột nhiên có một cô gái đến.
Nhưng ông chủ à, vấn đề là tôi không có quen, không quen nha!
"Quả Quả, duyên phận đã khiến chúng ta gặp lại nhau rồi!" Anna cười với mình, cầm cốc nước trên tay mình lên uống một ngụm.
Trời ơi! Đây chính là hôn gián tiếp trong truyền thuyết! Mình quyết định sẽ không uống bằng cái cốc ấy nữa.
"Phó tổng, tôi giới thiệu hai người với nhau, đây là Anna, chính là vị hôn thê của DK." Mình phải tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể nói hoàn chỉnh lời giới thiệu. Anna còn dám ngày trước mặt phó tổng giám đốc mà dùng bàn tay đùa giỡn lưng mình.
Những chỗ phó tổng giám đốc không nhìn thấy, Anna dùng móng tay lướt nhẹ lên lưng mình, đây là hành động đầy mờ ám, thảm hại hơn là những chỗ Anna lướt qua đều làm cho chỗ đó nóng lên. Đây không phải là móng tay bình thường mà là bàn là thì có.
Rốt cuộc thì mình đã trêu ghẹo đến ai mà lại để mình phải chịu khổ, bị một lesbian đùa giỡn thân thể mình thế này!
Anna từng nói cô ấy là lưỡng giới, sao lại không trêu đùa phó tổng giám đốc? Lúc này mình không chút do dự quyết định hi sinh phó tổng giám đốc vậy. Miễn sao mình thoát khỏi móng vuốt của Anna.
Đợi rồi lại đợi, chờ rồi lại chờ, cuối cùng thì phó tổng giám đốc cũng phát hiện ra sự bất thường của mình, anh ta cười xã giao và nói với Anna: "Thật ngại quá, bây giờ chúng tôi phải về công ty rồi, mà hình như bạn cô vẫn đang đợi ngoài kia thì phải." Anh ta đã chú ý đến cô gái vẫn yên lặng ngồi chờ ở ngoài.
Đây rõ ràng là muốn đuổi khóe, nhưng Anna coi như nghe không hiểu. Anna lúc này giả bộ như mình là người nước ngoài nghe không hiểu tiếng Trung.
"Quả Quả, hai ngày nữa Anna phải về nước Anh rồi, Quả Quả thực sự không muốn chơi đùa cùng Anna sao?" Anna vứt phó tổng giám đốc qua một bên, cố gắng bẻ cong mình.
Không muốn! Không muốn! Thật không muốn! Mình không nói ra lời, chỉ biết lắc đầu mà từ chối. Mình không biết Anna ngắm trúng mình ở chỗ nào đây!
Bị mình từ chối nhưng Anna cũng vẫn bình thản, chắc đây không phải lần đầu bị từ chối. "Nói cho Quả Quả biết một tin tốt, chuyện của DK đã thành công rồi." Sau khi nói xong câu này Anna còn mặt dày đùa giỡn gương mặt mình rồi mới bỏ đi, đồng thời ánh mắt tiếc nuối, thương xót.
Liếc nhìn cô gái ngoài cửa, thân hình chữ S, mình thực sự không hiểu vì sao Anna lại để mắt đến mình. Chẳng lẽ Anna không nhìn ra nếu so sánh giữa mình và cô gái ngoài kia thì giống như một quả trứng và một bông hoa sao?
Đúng như Anna nói, chuyện của DK và Ryan đã thành công. Người nhà bọn họ cũng rất sáng suốt, tuy lúc đầu họ phản đối nhưng đó là phản ứng bình thường, có đánh chửi, có cãi nhau ầm ĩ đòi cắt đứt tình nghĩa nhưng cũng may cuối cùng người nhà họ cũng thông suốt, đều lựa chọn thỏa hiệp, chấp nhận điều tiếng để bọn họ bên nhau. Thật trùng hợp là cả hai nhà đều tìm được người anh em cùng cha khác mẹ với họ. Thật là tốt, hương khói nhà DK và Ryan không bị đứt vì bọn họ.
Có lẽ DK đã tính nói rõ mọi chuyện từ lâu nhưng cơ hội chưa đến, thứ hai nữa là do Ryan chưa đủ quyết tâm. Giông tố đã đi qua, bây giờ mọi chuyện lại tốt đẹp.
Lolo cùng ông xã thăm người thân cũng trở về, nghe được tin tức này chị cũng rất vui mừng, còn mời mọi người chủ nhật đến nhà Lolo tổ chức nướng thịt, tiện thể khoe luôn đứa con trai đẹp trai với mọi người. Xem ra chị ấy muốn mình về làm con dâu chị ấy đây.
Chủ nhật, Trần Mạch chở mình đến nhà chị Lolo.
Nhà Lolo khá đẹp, có vườn có hồ bơi, bọn mình nướng thịt ngay tại sân.
Được người nhà chấp nhận nên tâm trạng của DK và Ryan đều rất tốt, nhất là Ryan, khuôn mặt lúc nào cũng ửng hồng. Đúng là tình yêu làm người ta trở nên vui vẻ hơn.
Thật tốt quá, năm 2012 sắp đến, có thể nhìn thấy hai người đàn ông hạnh phúc bên nhau cũng là một may mắn.
Lúc mọi người đến nhà Lolo thì con trai chị ấy còn đang choi bóng chưa về, điều này làm mình có hơi thất vọng. Bên trái là cặp vợ chồng son gay, bên phải là hai vợ chồng chị Lolo đang thắm thiết bên nhau, trước mặt là thịt nướng và ông anh họ Trần Mạch tham ăn, phó tổng giám đốc thì đi nghe điện thoại nên không thấy bóng dáng đâu, cứ tưởng được gặp thanh niên đẹp trai để bổ mắt, ai dè mọi chuyện lại không như ý muốn.
Ăn thịt nướng là phải uống bia lạnh mới ngon, mà bọn họ ai cũng đại lười, biết rõ sẽ uống bia mà chẳng ai thèm chủ động đi lấy. Được rồi, được rồi, mình là người nhỏ tuổi nhất ở đây, cũng ít tư cách nhất nên bị sai vào nhà lấy bia, đúng là đáng thương.
Lôi một thùng bia từ trong tủ lạnh nhà chị Lolo ra, mình cố tình đi thật chậm ra ngoài đó, vừa đi vừa nguyền rủa Trần Mạch lúc rắc hạt tiêu lên thịt nước bị quá tay hắt hơi mà ch.ết. Tại sao mình chỉ nguyền rủa mỗi Trần Mạch thôi? Bởi vì ngoài ông anh họ ra thì những người kia mình không dám chọc đến.
Khiêng thùng bia ra phòng khách đến chân cầu thang thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ trên đi xuống, ngẩng đầu nhìn lên, điều mà mình nhìn thấy thật đáng kinh ngạc.
Cậu thiếu niên này chắc là đứa con trai của chị Lolo rồi, cậu ta cao khoảng 178cm, đôi môi đỏ mọng, hàm răng đều trắng bóng, chỉ mặc mỗi một cái quần dài ở nhà, có lẽ vừa tắm xong nên phần trên để trần, lộ ra cơ bụng sau múi, cơ bắp săn chắc, toa nhã bước xuống cầu thang. Có phải cậu ta cố tình không sấy khô tóc thì phải, những giọt nước từ tóc cậu ta chảy xuống, theo sống mũi cao chảy xuống đôi môi đỏ mọng, rồi xuống cằm, đến yết hầu rồi lăn xuống, biến mất khi chạm đến quần. Cậu ta giống như người mẫu vậy.
Đứa bé này thật quá đẹp trai, rất hợp nhãn. Nếu cậu ta không ngại lấy người hơn tuổi thì mình chấp nhận trở thành con dâu của chị Lolo.
Nhìn cậu ta có vẻ rất lễ phép, vì khi thấy mình cậu ta lên tiếng chào.
"Chào dì!"