Chương 10
Sơ Chi ở nhà ngây người hai ngày đến tối chủ nhật mới quay lại trường học.
Hai trong ba người bạn cùng phòng của cô là người ở nơi khác nên cuối tuần cái cô ấy cũng không rời trường học, Tiết Niệm Nam là người bản địa, buổi chiều cô ấy cũng đã trở lại, còn mang theo một túi mạt chược.
Sau khi vào cửa Sơ Chi liền nhìn thấy ba người họ đang ngồi xếp bằng trên tấm bọt biển đánh mạt chược.
Vừa nhìn thấy cô, Lâm Đồng vỗ ba ba xuống cái bàn vuông nhỏ: “Tiểu Chi của mình mau tới đây! Chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy!”
Sơ Chi xách cặp lồng cà ri gà mang từ nhà lên đặt xuống bàn vuông nhỏ, dừng lại một chút, ba người họ gào lên một tiếng, đẩy thẳng đống mạt chược xuống để chỗ cho món cà ri gà cao cấp này.
Trời đất chứng giám, thịt vẫn là thứ hấp dẫn nhất.
Một tay Đặng nữ sĩ làm ra món cà ri gà ngon dễ sợ, thịt gà chưng cách thủy chín mềm, cắn một miếng nước theo đó chảy ra, bên ngoài là nước cà ri vàng óng sền sệt.
Cuối cùng bốn cô gái cũng được ăn thỏa thích, trong thùng rác toàn là một đống xương gà, ăn xong bọn họ ngồi phịch trên tấm bọt biển tán gẫu.
Đầu tiên Tiết Niệm Nam “A” một tiếng, cô nhớ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi Sơ Chi, cái người lấy bình nước kia...”
Sơ Chi đang dựa vào chân ghế chơi điện thoại di động, không ngẩng đầu “Hả” một tiếng.
Tiết Niệm Nam nắm lấy chân bàn rồi ngồi dậy: “Ngày hôm nay lúc mình qua chỗ hội sinh viên đưa tài liệu thì tình cờ gặp anh ta ở bên kia sân thể dục diendanlequydon.”
Sơ Chi dừng lại, cô còn chưa kịp nói, Lâm Đồng đã bật dậy, vẻ mặt hưng phấn như không thể chờ đợi được nữa: “Anh ta nhờ cậu đưa thư tình cho A Chi à?”
Tiết Niệm Nam lắc đầu một cái rồi nói: “Anh ta không nhìn thấy mình, lúc đó anh ta đang cãi nhau, vẻ mặt rất hung ác, hình như là cãi nhau với ba anh ta, tối hôm qua nhà bọn họ có chuyện gì đó nhưng anh ta lại không đến.”
Sơ Chi sững sờ, nhân vật của cô trong điện thoại đã bị giết rồi, cô giơ tay gãi đầu: “Tối hôm qua sao?”
Tiết Niệm Nam gật đầu.
Sơ Chi nhăn mũi một cái.
Tối hôm qua anh đi với cô nha.
Vất vả lắm mới mua được bộ quần áo, bởi vì giá bộ quần áo đó với bộ quần áo trước đó của anh có rẻ hơn một chút nên Sơ Chi lại mời anh ăn cơm, anh cũng không nói trong nhà mình có việc gì nha.
Chắc là quên mất rồi.
Cô thoát ra khỏi game, mở danh bạ, tìm kiếm tên “Lục ca ca”, do dự một chút.
Nghĩ lại hay là quên đi, tự dưng đi hỏi người ta như vậy thì không tiện lắm.
Sơ Chi đứng dậy, mang hộp đừng cà ri gà đi rửa sạch gọn gàng, sau đó đi tắm.
Đang sấy tóc thì Lâm Đồng đưa điện thoại cho cô, nói rằng có người gọi.
Sơ Chi cầm lấy, tắt máy sấy đi rồi mới nhận máy.
Vì cánh cửa phòng tắm bị đóng nên âm thanh phát ra có cảm giác vắng vẻ.
Đầu bên kia điện thoại, chàng trai thần bí họ Lục nào đó mà cô không biết tên nói: “Có muốn ăn kem không?”
Sơ Chi: “...”
Sơ Chi bỏ điện thoại di động xuống nhìn thời gian, bây giờ là bảy rưỡi.
Một lần nữa đưa điện thoại lên tai, cô nói: “Bây giờ sao?”
“Ừ” anh lười biếng nói, “Tôi mua hai cái nhưng ăn không hết.”
Sơ Chi đang mặc áo ngủ, tóc cô vẫn còn nhỏ tí tách, cô vừa lấy khăn lau tóc vừa nói: “Vậy anh đưa cho bạn cùng phòng ăn đi, tôi đi không nổi nữa, tôi vừa mới tắm xong.”
Cô vừa nói được một nửa, người bên kia đã trực tiếp đánh gãy lời cô: “Nhanh lên một chút, sắp chảy rồi, phòng ngủ em ở tòa nhà số mấy?”
Sơ Chi: “...”
“Hả?”
“...Số ba.”
“Được, năm phút nữa tôi đến.”
Sơ Chi: “???”
Cô cúp điện thoại, còn hơi mơ màng nhìn màn hình di động, lại nhìn tóc tai bù xù của mình trong gương, bộ quần áo màu trắng khiến cô nhìn không khác gì kẻ điên.
Chuyện gì xảy ra với người này vậy! Tự nói chuyện với mình hả!
Sơ Chi cũng không kịp sấy tóc tử tế, cô phải tiện tay mở máy sấy thổi tóc của mình như một trận điên cuồng, đi ra lấy áo khoác lông dài mặc thêm, trên chân đeo đôi dép gấu mèo chuẩn bị xuống lầu.
Cố Hàm nhìn thấy cô, giương mắt thuận miệng hỏi: “Tiểu bảo bối, cậu đi đâu vậy?”
Sơ Chi vén mái tóc nửa khô nửa ướt: “Đàn anh Lục gọi mình xuống lấy kem.”
“Đàn anh Lục là ai? Cậu quen đàn anh Lục từ lúc nào vậy? Thẳng thắn khai báo sẽ được khoan hồng.”
“Bình nước.” Sơ Chi lời ít ý nhiều.
Bỗng nhiên Lâm Đồng lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ diendanLeQuyDon.
Cố Hàm sợ hãi: “Cậu cứ như vậy đi quyến rũ vẻ đẹp trai của anh ta sao?”
Sơ Chi cụp mắt xuống, nhìn cái áo khoác ca rô đỏ sẫm và đôi dép trên người mình, quả thật nhìn không ổn cho lắm.
Lâm Đồng sờ sờ cằm, cười hì hì: “Như vậy cũng tốt mà, A Chi của chúng ta cũng xinh xắn đó, cài lại nút áo khoác là được, đừng để cho anh ta chiếm tiện nghi của cậu.”
“...”
Sơ Chi dứt khoát quay đầu lại, cô đi tới ngăn tủ quần áo của mình, mở cửa tủ ra, lấy áo khoác lông và quần jean ra thay.
Cô xuống muộn mấy phút, lúc xuống lầu Lục Gia Hành đã đứng đợi ở bên dưới, bây giờ là bảy giờ nên ký túc xá vẫn còn rất náo nhiệt, bởi vì đây là khu ký túc xá nữ nên nam sinh đứng đó khiến cho quang cảnh đặc biệt chói mắt.
Bất quá anh đứng đâu cũng đều chói mắt, đi dạo phố cũng đều có con gái lại gần muốn xin số, giống như một con bướm xinh đẹp, hoàn toàn không biết chữ khiêm tốn viết như thế nào diendanLeQuyDon.
Sơ Chi vừa suy nghĩ một chút thì trong đầu liền hiện ra hình ảnh chàng trai nào đó biến thành bươm bướm lưu luyến ở trong bụi hoa, bay bên trái lại bay bên phải, đuổi toàn bộ đám ong mật trong bụi hoa chạy mất, cô vừa liên tưởng vừa nhút nhát nói: “Đàn anh Lục.”
Đàn anh Lục rủ mắt xuống: “Gọi tên tôi là được.”
Sơ Chi: “...”
Tên là gì, Lục Anh sao?
(Editor: Vì trước đó Lục Gia Hành lưu tên mình trong máy Sơ Chi là Lục ca ca nhưng cô lại hiểu lầm tên là Lục Anh. Vì vậy mình để đoạn này là Lục Anh cho dễ hiểu nhé ^^)
Cô lặng lẽ, lén lén lút lút thì thầm, vẻ mặt tỉnh bơ cho rằng đối phương không nghe thấy, nhưng đột nhiên anh lại bật cười.
Sơ Chi ngẩng đầu lên.
Chàng trai nhướn mày nhìn cô, giọng điệu lười nhác: “Chê tên tôi khó nghe sao?”
Sơ Chi nhanh chóng lắc đầu: “Không có không có.”
Tôi cũng không biết rốt cuộc tên anh là gì.
“Vậy gọi tên anh.”
Sơ Chi: “...”
“Gọi.”
“...”
Anh ɭϊếʍƈ môi cười, đột nhiên khom người xuống.
Trong nháy mắt khoảng cách hai người rút ngắn, ánh đèn dưới ký túc xá mờ nhạt ảm đạm lại có chút màu sắc tẻ nhạt khiến cho ngũ quan của anh nhuộm lên một màu sắc dịu dàng, lông mi màu nâu cũng hiện ra vẻ mềm mại.
Anh cúi người nhìn chằm chằm vào cô, cổ hỏng đè lại, giọng nói bị ép xuống thật thấp, âm cuối còn mang theo vẻ mềm mại: “Tiểu Chi, em gọi một tiếng cho anh nghe một chút, anh mời em ăn kem.”
Sơ Chi ngẩn người nhìn vẻ mặt anh gần trong gang tấc, đôi mắt mở to.
Lục Gia Hành cũng không di chuyển, thận chí người anh còn nghiêm thêm về phía trước, nói với giọng mũi mơ hồ: “Hửm? Gọi đi.”
Khoảng cách quá gần, thậm chí Sơ Chi có thể cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt của anh, còn có hương thơm dễ ngửi trên người anh nữa.
Trần trụi như vậy. Không che đậy, cực kỳ gần.
Cuối cùng sau ba giây đồng hồ cô cũng có phản ứng, khuôn mắt trắng mịn bắt đầu hồng hồng.
Từ đầu đến cuối Lục Gia Hành đều nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên anh nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp, đôi mắt đào hoa cong lên, nụ cười lạnh nhạt hững hờ trước kia với bây giờ không giống nhau lắm, lần này còn có mấy phần sung sướng.
Tiểu cô nương có cảm giác mình bị giễu cợt, lần này ngay cả cổ cũng đều đỏ lên.
Sau đó cô đứng thẳng rồi lùi một bước nhỏ, hơi hơi kéo dài khoảng cách với anh, khuôn mắt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt trong sáng trừng anh.
Chàng trai vẫn còn đang cười, tay chống chân hơi cúi đầu, tóc trán buông xuống, đôi lông mi dài run run diendanLeQuyDon.
Sơ Chi thẹn quá hóa giận, giơ tay dùng sức đẩy anh, nhưng lại đẩy không được.
Cô tức giận quá liền đập một cái vào trán anh: “Làm sao anh lại như vậy nha!”