Chương 11
Sức lực của Sơ Chi không lớn, cô chỉ muốn đấy anh ra, nhưng kết quả một cái đập này lại quá mạnh.
Tổng kết lại Sơ Chi cảm thấy chắc bởi vì da dẻ anh quá tốt rồi.
Cô “Ai nha” một tiếng, cơn giận vừa nãy cũng mau chóng biến mất, cô máu chóng thu tay lại, giương mắt nhìn xem cái trán của anh. Không đỏ, xem ra cũng không có việc gì.
Sơ Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy cô chào hỏi qua quýt nên cũng không nắm chắc được mình dùng lực lớn bao nhiêu, vạn nhất làm đau anh thì sao, vậy thì quá thảm rồi, ban ngày anh mới bị ba mắng mà buổi tối đã bị người khác đập cho một cái vào trán.
Sơ Chi vừa nghĩ vừa cẩn thận nhìn vẻ mặt anh từng tí một.
Bởi vì anh đang khom lưng nhìn cô nên chiều cao hai người là bằng nhau, vẻ mặt anh đúng là không có gì là tức giận, ngược lại nó còn có vẻ hơi sững sờ.
Thấy anh không định đứng thẳng dậy, Sơ Chi liền tự giác lui về phía sau, cô vừa lui vừa nhìn anh nói xin lỗi.
Cuối cùng Lục Gia Hành cũng hoàn hồn, anh chậm rãi đứng thẳng lên.
Sơ Chi nghĩ cuối cùng anh cũng đứng thẳng, khom người lâu như vậy, eo của anh không mỏi à.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền hỏi: “Eo anh có đau không?”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành giống như cười mà không cười: “Không đau.”
Sơ Chi gật đầu, cô muốn đổi chủ đề, cố gắng hết sức khiến người đó không nhớ tới một cái đập kia, thở dài nói: “Eo anh thật là tốt nha, ở nhà tôi phải rửa bát khom lưng một chút cũng thấy mỏi nhừ rồi.”
Lục Gia Hành nhìn cả người cô, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Em phải khom lưng rửa bát sao?”
“...”
Sơ Chi lại bắt đầu trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt giống như con cún con bị giẫm phải đuôi nhìn anh nhe răng, vẻ mặt “Tôi cực kỳ hung dữ.”
Lục Gia Hành nở nụ cười trầm thấp hai tiếng, không đùa cô, đưa cái túi trong tay tới.
Bên trong túi ni lông trong suốt là một que kem vị vani màu xanh.
Sơ Chi mím mím môi, không nhận ngay.
Tay Lục Gia Hành run run: “Nhanh lên một chút, sắp tan rồi.”
Cô mới nhận lấy, màu hồng trên mặt bay sạch sẽ, cô nhỏ giọng nói cảm ơn.
Người ta mang kem đến cho cô, còn đặc biệt đưa đến tận ký túc xá, còn mình thì không ngần ngại nhận lấy, nghĩ vậy cô liền vỗ lòng bàn tay mình một cái.
Hơn nữa trước kia cô đổ cả đĩa dầu mè lên người anh, anh cũng không nổi giận, cô nợ anh một bộ quần áo anh cũng không thúc giục, còn bảo cô không cần để ý.
Tuy rằng thỉnh thoảng anh cũng làm mấy chuyện kỳ quái, ví dụ như không hiểu sao lấy bình nước của cô chẳng hạn, ngược lại cái gì cũng chưa từng.
Cuối cùng Sơ Chi kết luận trong lòng – Tuy rằng anh có vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng lại là một người tốt có tấm lòng lương thiện.
Cô vừa xé vỏ kem bên ngoài vừa nghĩ tới nghĩ lui, bản thân cô là một người rất dễ dàng bị Thần Du[1], thường thường rơi vào trạng thái tự mình diễn kịch trong đầu, lung ta lung tung một đống lớn, còn có lúc tự mình chọc mình bật cười.
[1]Thần Du: suy nghĩ đến mức như đi vào cõi tiên.
Lúc này Lục Gia Hành cũng không lến tiếng, anh đứng trước mặt cô gái này, cúi thấp đầu nhìn cô nàng không nhanh không chậm xé vỏ kem diendanlequydon.
Tuy rằng nhiệt độ buổi tối không cao, thế nhưng hai người đứng bên ngoài một lúc, cộng với thời gian anh đi tới nên lớp kem bên trong đã hơi chảy, Sơ Chi xé vỏ kem một nửa, lớp kem vani đã hơi chảy xuống.
Cô sợ nó chảy hết nên nhanh chóng ɭϊếʍƈ đi lớp kem bị tan kia.
Đột nhiên Lục Gia Hành mở to mắt, tiến gần đến bức tường bên cạnh hai bước, cả người hơi nghiêng nghiêng, một tay giữ mắt phải.
Sơ Chi ngẩng đầu: “Anh làm sao thế?”
“Không có chuyện gì,” anh xoa xoa lông mày, nhìn cô, đè thấp giọng nói, “Đi lên ăn đi, buổi tối ở dưới đây lạnh.”
Vừa nãy còn cảm thấy không sao, nhưng ăn kem vào quả thật có hơi lạnh, Sơ Chi rụt cổ một cái, gật đầu: “Vậy tôi đi lên đây, đàn anh ngủ ngon nha.”
Cô xoay người đi về hướng ký túc xá, Lục Gia Hành mới giương mắt, qua kẽ tay nhìn cô gái vừa ăn kem vừa tiến về ký túc xá.
Trong nháy mắt như vậy, trong đầu anh không thể khống chế lóe qua một số hình ảnh.
Anh thả tay xuống, vẻ mặt có chút chật vật.
Lục Gia Hành, mày làm sao vậy.
*
Chương trình học năm thứ nhất cũng không quá nặng, các hoạt động cũng nhiều.
Chính thức bắt đầu đi học, trong lúc học quân sự chức tiểu đội trưởng được tạm thời giao cho Tiết Niệm Nam, nay cô được thăng chức lên làm lớp trưởng chính thức, còn trong nam sinh chức vụ này không thể không giao cho Tiêu Dực.
Hai người đã có kinh nghiệm làm chức vụ này từ hồi học mẫu giáo cho đến bây giờ, rất thông thạo công việc, học lực giỏi và tính cách cũng vô cùng đáng tin, vết nhơ duy nhất trong đời chính là sự kiện đánh nhau trong kỳ học quân sự lần đó diendanlequydon.
Thực ra Sơ Chi vẫn cảm thấy lớp trưởng Tiết Niệm Nam rất oan ức, bởi vì căn bản lần đó cô ấy không đánh nhau, cùng lắm cũng chỉ chửi bới mấy câu.
Tiết Niệm Nam và Lâm Đồng chuẩn bị đi tới hội sinh viên, vốn Cố Hàm cũng định đi, cô ấy đã ở ký túc xá chuẩn bị một bài diễn thuyết 3000 chữ với chủ đề là “Nếu bạn là hội trưởng hội sinh viên”, kết quả vừa nghe thấy còn phải viết sách tài liệu, cô ấy liền không có ý chí chiến đấu bò lên giường ngủ trưa.
Sơ Chi cũng không có hứng thú đối với mấy việc này, tính cách của cô không thích hợp cho việc quản lý, cô còn là một người đến mấy tác phẩm tiêu biểu còn không nhớ nổi, hôm phỏng vấn đó, cô đi cùng Lâm Đồng và Tiết Niệm Nam, nhưng tới thư viện bên cạnh chờ các cô ấy.
Ở đại học thứ không bao giờ thiếu chính là học bá, chuyện thư viện và phòng tự học luôn luôn sáng đèn đến sau nửa đêm là chuyện thường xảy ra, muốn có chỗ ngồi cũng phải dựa vào chiến đấu và vận may của mình, hôm nay vận may của Sơ Chi rất tốt, lúc cô vào vựa vặn có một nam sinh bên cửa sổ đi ra.
Cô ôm sách đi tới, im lặng không gây ra tiếng động kéo cái ghế ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên cô liền sửng sốt một chút.
Ngồi đối diện cô là một tiểu bạch kiểm, môi hồng răng trắng, hoàn toàn không giống như là một sinh viên đại học, xem ra là cũng lắm cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, thiếu niên đó nhìn cô mỉm cười, một bên răng khểnh lộ ra.
Sơ Chi nghĩ có thể người đó là em trai của người nào đó đi theo anh trai mình đến trường học, cô chớp mắt mấy cái, nhìn cậu ta nở nụ cười.
Tên con trai đó không nói gì, lại cắm đầu vào viết gì đó.
Sơ Chi cũng cúi đầu, mở sách ra nhìn một lúc, đột nhiên trước mặt xuất hiện một tờ giấy.
Thiếu niên răng khểnh đẩy tờ giấy đến trước mặt cô, chữ viết non nớt xinh đẹp: “Chị là tân sinh viên sao?”
Sơ Chi nhận lấy, cũng viết: “Đúng nha.”
Chị học chuyên ngành gì vậy?
Quảng cáo diendanlequydon.
Thiếu niên nhìn thấy, ngẩng đầu lên nhìn cô cười, cái răng nanh nhỏ lộ ra bên ngoài, cười đến đẹp đẽ giảo hoạt.
Cậu ta cúi đầu, tiếp tục viết rất nhanh, tờ giấy lại được đẩy đến trước mặt cô: “Chị tới tham gia vào hội xã đoàn sao? Có hứng thú tham gia vào hội kịch nói với tôi không?
Sơ Chi ngạc nhiên, gần đây các đoàn hội đều đang chiêu tân, bọn họ hận không thể nhét đơn tuyên truyền vào trong chăn của tân sinh viên, em trai này chắc cũng ở trong hội kịch nói.
Cậu ta còn phí tâm tư ngồi đây.
Sơ Chi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, ngược lại nếu không phải hội xã đoàn thì cũng là hội sinh viên, dù sao cũng phải tham gia vào một cái, cô thẳng thắn viết: “Được nha.”
Hình như thiếu niên đó rất vui vẻ, đôi mắt to đẹp đẽ nhìn cô cười, đôi lông mi so với con gái còn dài hơn, chớp chớp.
Cậu ta kẹp tờ giấy kia vào trong sách, sau đó thu dọn đồ đạc rồi đứng lên, cái ghế Sơ Chi còn chưa nóng thì cô đã phải đứng lên.
Hai người đi ra đến cửa thư viện thì thiếu niên đó mới mở miệng: “Vốn tôi lo lắng chị sẽ không để ý tới tôi, quả nhiên chị gái xinh đẹp tính khí cũng rất tốt.”
Giọng nói của cậu ta trong sáng dễ chịu, còn mang theo một luồng khí của tuổi trẻ, mặt trời màu vàng ở trên đỉnh đầu khiến cho người ta có một cảm giác ấm áp, như là mang theo ánh mặt trời ở trên người.
Xem ra thiếu niên đó thường xuyên đến đây chơi, khai giảng xong đã được nửa tháng Sơ Chi cũng chỉ nhớ mấy nơi cô hay tới mọi ngày, nhưng so với Sơ Chi cậu ta còn quen thuộc nơi đây hơn, bước đi nhẹ nhàng lại không nhanh không chậm để ý tốc độ của cô.
Sơ Chi rập khuôn bước đi theo cậu ta, hai người vừa đi vừa tán gẫu, một đường đi tới phòng hoạt động đoàn, thiếu niên đẩy cửa ra, đi vào diendanlequydon.
Bên ngoài ánh nắng mặt trời gay gắt, hoạt động ở bên trong phòng so với nó còn âm u một chút, Sơ Chi nhìn lướt qua đồ trang trí bên trong, còn chưa kịp nhìn rõ, bỗng nhiên có một vệt bóng đen lấy tốc độ cực nhanh dồn sức nhào tới.
Sơ Chị sợ đến nỗi suýt chút nữa la lên, cô cho rằng có cái gì đó ẩn núp ở trong trường học đã bắt cóc cả đội xã đoàn này đi mất, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng rít gào thê thảm: “Hội trưởng!!!!!!!”
Sơ Chi nhìn chăm chú, một nam sinh cao lớn đang bám lên người thiếu niên răng khểnh đứng đằng trước cô, cánh tay chặt chẽ ôm lấy cậu ta, cả người giống như con bạch tuộc dính lên không buông tay: “Hội trưởng, sao cậu đi sớm như vậy hả!!!!”
Sơ Chi: “...”
Sơ Chi: “???”
Thiếu niên răng khểnh bị anh ta siết chặt đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mắt sắp trợn trắng, cho đến khi cậu ta kéo không ra thì cuối cùng “Bạch tuộc” cũng nhìn thấy Sơ Chi đứng phía sau, anh ta lại gào lên một tiếng thê thảm, đột nhiên thả tay, hai chân rơi xuống đất, chạy bạch bạch đi thật xa.
Sơ Chi bị vẻ mặt sợ hãi của anh ta làm cho giật mình, cả người gần như núp sau thiếu niên răng khểnh, chỉ lộ ra nửa cái đầu đang ngước lên nhìn cậu ta.
Đột nhiên “Bạch tuộc” nhấc cánh tay, ngón trỏ chỉ về phía cô, ngón tay cứ run run không ngừng như vậy, vẻ mặt suy sụp, gân xanh bên thái dương đều sắp nổ rung rồi.
Anh ta chỉ Sơ Chi rồi lại chỉ chỉ thiếu niên răng khểnh trước mặt cô: “Hội trưởng, thậm chí cậu còn có bạn gái!!!”
Sơ Chi: “Ôi...”
Không phải như thế.
Thiếu niên răng khểnh lộ ra hàm răng trắng sáng, vẻ mặt cao hứng nói: “Đúng vậy! Đẹp không diendanlequydon!”
Sơ Chi: “... Cái kia...’
Các người đang nói tôi hả.
Dĩ nhiên “Bạch tuộc” nghe thấy cậu ta thừa nhận như vậy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, trái tim đau đớn nặng nề không muốn sống, vừa chảy nước mũi vừa khóc: “Từ lang! Tôi đợi cậu lâu như vậy! Rõ ràng cậu nói sẽ sống một đời một kiếp với tôi! Vậy mà bây giờ! Cậu vậy mà bỏ tôi đi tìm bạn gái!! Rõ ràng tôi yêu cậu như thế! Lẽ nào có tôi với cậu còn chưa đủ sao?!!”
“Từ lang” nhếch miệng nở nụ cười: “Không đủ.”
Bạch tuộc: “...”
Sơ Chi: “...”
Hiện tại Sơ Chi cảm thấy cuối cùng mình cũng đang ở trong hội kịch nói rồi.