Chương 52: Chiến Hoàng Kim Thánh Sư

Khi đại quân Ngọc Tinh Hồ tới trước Sư Đà lĩnh, ba đầu mười vạn năm hồn thú kia cũng nhận được tin tức, vội vàng tập kết nhân thủ. Thấy Đại Minh, Nhị Minh cùng Ngọc Hậu tiến tới, đầu Hoàng Kim Thánh Sư kia đứng ra gầm rống.


"Ngọc Tinh Hồ Ngọc Hậu, các ngươi có ý gì? Đây là muốn khơi mào chiến tranh phải không?"


"Hôm nay chúng ta tới đây không phải khơi mào, mà chính là chiến tranh. Nếu ba kẻ các ngươi cũng như các mười vạn năm hồn thú khác, nước sông không phạm nước giếng, chỉ cố thủ trong lãnh địa bản thân, vậy mọi chuyện không có vấn đề gì. Ngọc Tinh Hồ chúng ta cũng chỉ cố thủ lãnh địa, không trêu chọc các ngươi. Vậy mà các ngươi lấy cớ chúng ta là kẻ ngoại lai, tập hợp hồn thú. Một tháng trước còn kéo quân sang đánh tới tận cửa nhà chúng ta, vậy hôm nay ta liền đánh tới cửa nhà các ngươi?"


Ngọc Hậu đanh thép nói.
Hoàng Kim Thánh Sư cực kỳ tức giận, nộ hống: "Lần trước giao thủ ngươi cũng không phải là hoàn hảo vô khuyết, ta cảm giác được thương thế ngươi phải chịu cũng không nhẹ. Chúng ta ai cũng như ai, nếu ngươi muốn chiến, vậy thì chiến đi."


Nói rồi nó mạnh mẽ nhảy chồm tới, theo sau nó cũng là hơn 40 đầu ngàn năm, vạn năm hồn thú Sư Đà lĩnh, mà Bạch Cốt Man Tượng cùng Kim Sí Chuẩn cũng sánh vai hắn mà lao tới.
Kim Sí Chuẩn lao tới, bị Thiên Thanh Ngưu Mãng Đại Minh chặn lại.


"Đối thủ của ngươi tại đây!" Đại Minh nộ hống, cái đuôi quất mạnh lên trời. Mà Kim Sí Chuẩn bị cái đuôi đập tới, đành phải dừng lại, dùng cánh ngăn trở.


available on google playdownload on app store


"Thì ra là một đầu Thanh Mãng biến dị, haha, năm đó tại Tinh Đấu sâm lâm, Thanh Mãng nhất tộc ta cũng ăn không ít." Kim Sí Chuẩn lớn tiếng cười. Nó cực kỳ thuần thục dùng cánh đỡ lấy cái quật đuôi này, sau đó hai cánh nghiêng ra cho cái đuôi trượt xuống, mỏ chim kẹp chặt lấy cuối đuôi, hai móng ghim thật sâu vào Thiên Thanh Ngưu Mãng thân thể.


Đại Minh vừa tức giận, vừa đau đớn kêu lớn. Nghĩ tới tộc nhân bị các loài điểu tại Tinh Đấu sâm lâm lấy làm mỹ thực, bất chấp đau đớn, Đại Minh thi triển thời gian lĩnh vực, khiến thiếp thân Kim Sí Chuẩn gần như bị đứng im. Đại Minh nhanh chóng lấy cặp sừng ghim chặt lại hai cánh Kim Sí Chuẩn, cả thân hình dần cuộn lại siết chặt Kim Sí Chuẩn vào trong.


Kim Sí Chuẩn bị làm chậm tới bất động trong chốc lát, đã bị Đại Minh khống chế. Nó cực kỳ tức giận, cũng hiểu tại sao đầu thanh mãng này còn sống sót, thì ra là được biến dị tiến hóa, trở nên lợi hại.


Hai móng lập tức cào xé thân hình Thiên Thanh Ngưu Mãng. Đại Minh bị đau đớn, không chịu được nới lỏng thân thể. Kim Sí Chuẩn nhanh chóng chớp cơ hội thoát ra ngoài, bay lên trời chiếm ưu thế.


Hai cánh của nó lúc này có hai lỗ máu cực kỳ sâu. Nén tức giận cùng đau đớn, Kim Sí Chuẩn đập mạnh hai cánh, từng chiếc lông vũ như từng thanh kiếm sắc bén, như mưa bắn về phía Đại Minh.


Đại Minh cũng cuộn tròn lại thân thể, liên tục gào thét, làm chậm những chiếc kiếm vũ, nhanh chóng xê dịch thân thể né tránh. Sau đó chỉ cần chớp cơ hội, Đại Minh lại có thể tìm cách đập rơi Kim Sí Chuẩn, tiếp theo lại là cận chiến vô cùng thảm liệt.


Phía bên Nhị Minh cũng không kém là bao. Bạch Cốt Man Tượng lực lớn vô cùng, kèm thêm Bạch Cốt chiến giáp bao phía ngoài thân thể nó cực kỳ cứng chắc, cùng Nhị Minh chiến đấu quyền quyền đến thịt. Nhị Minh đấm nó được một đòn, nó lại trả lại Nhị Minh lúc thì cặp ngà cứng rắn, lúc thì là cái vòi nặng nề đập tới, hoặc trực tiếp dùng chân đạp đến. Nhị Minh cũng vô sùng dũng mãnh, gần như bất chấp tổn thương, đấm cho nó không biết trời đất. Hai phe giết đỏ cả mắt.


Mà Ngọc Hậu phía bên này lại an tĩnh dị thường. Ngọc Hậu đối diện Hoàng Kim Thánh Sư, không một lần nào dám tiến công. Chỉ chờ hóa giải những đòn tấn công của Hoàng Kim Thánh Sư.


Nàng càng làm như vậy, Hoàng Kim Thánh Sư lại càng có cảm giác ăn chắc nàng. Lần trước nàng lấy một địch ba, hẳn là bị thương không nhẹ. Hiện tại đánh cầm chừng, chỉ dùng thuấn di cùng vô địch kim thân né chiêu cùng đón đỡ, không có bất kỳ một động thái tiến công nào hẳn do vết thương cũ còn chưa lành.


Hoàng Kim Thánh Sư tin tưởng thương thế của nàng còn không có tốt nhanh như vậy, nàng là đang chờ đồng bạn kiến công rồi tới trợ giúp. Bên Kim Sí Chuẩn không nói, nhưng bên Bạch Cốt Man Tượng lúc này đang bị Nhị Minh đẩy lùi. Rất có thể rơi vào thế lạc bại.


Nghĩ tới Ngọc Hậu phối hợp con khỉ to kia hợp lực đánh mình, Hoàng Kim Thánh Sư trong mắt hiện lên một tia vội vã. Hắn phải nhanh chóng đánh thắng phía bên này rồi chạy sang trợ giúp nhị đệ mới được.


Hoàng Kim Thánh Sư lập tức sử dụng tuyệt chiêu ngay từ khi còn sớm. Nó ngửa đầu lên trời nộ hống, toàn thân kim quang tăng vọt. Chiêu thức càng hung mãnh, nhanh chóng khiến Ngọc Hậu lúc này còn đang gian nan ứng đối lại càng khó khăn.
Ngọc Hậu thấy vậy, lập tức dùng thuấn di, xoay người trốn chạy.


Hoàng Kim Thánh Sư thấy động tác của nàng, tâm thần đại định. Mặc kệ lấy nàng rời đi, quay đầu chuẩn bị chạy tới giúp Bạch Cốt Man Tượng.


Ngọc Hậu thấy vậy lại phải quay người lại tấn công nó, trong lòng âm thầm chửi bới. Con sư tử này không ngốc một chút nào, xem ra nàng phải lấy ra một chút đồ vật, mới có thể khiến nó sập bẫy.
Ngọc Hậu hét lớn một tiếng: "Ngốc sư, ai cho phép ngươi rời đi!"


Lập tức sử dụng liên hoàn chiêu thức, vô địch kim thân + thuấn di + nhu cốt tỏa + huyết sát huyễn cảnh. Hoàng Kim Thánh Sư lúc này bị nàng bám lấy, khóa chặt lại thân hình, sau đó cả hai như hồn lìa khỏi xác, đờ ra nện xống đất ầm một tiếng.


Chỉ trong nháy mắt, hai thân ảnh vội vàng tách ra. Khuôn mặt Ngọc Hậu lúc này tái nhợt, đôi má lại bệnh trạng đỏ ửng, tinh thần uể oải vô cùng.


Hoàng Kim Thánh Sư lúc này còn tệ hại hơn, nó cảm thấy người mình như bị rách làm đôi, đầu đau muốn nứt, toàn thân như tê liệt. Thậm chí trong hồn phách của nó còn như thiếu đi một thứ gì đó.


Sau một hồi điều chỉnh, đôi mắt dữ tợn của Hoàng Kim Thánh Sư lúc này hung tợn nhìn chằm chằm Ngọc Hậu. Đôi mắt nó hiện tại đỏ như máu, như muốn phệ người.


Điên cuồng gầm rống, tất cả những hồn thú vừa bỏ mạng trong chiến tranh, lập tức bị nó gọi về một phần linh hồn. Mấy chục đầu hồn thú phe Sư Đà lĩnh vừa bỏ mình giờ lại xuất hiện một cách hư ảo, sau đó bị Hoàng Kim Thánh Sư thôn phệ.


Khí tức của Hoàng Kim Thánh Sư tăng tiến một đoạn dài. Hơi thích ứng với lực lượng này, Hoàng Kim Thánh Sư lập tức nhảy vồ tới Ngọc Hậu, tư thái kiên quyết, thề không bỏ qua.
Ngọc Hậu lúc này khuôn mặt cũng biến đổi, xoay người chạy trốn.


Lần này Hoàng Kim Thánh Sư cũng không bỏ mặc nàng muốn làm gì thì làm như lần trước. Nó thực sự bị chọc tức đến điên cuồng. Hai người một chạy một đuổi tới phía bên kia của Sư Đà lĩnh, nơi mà hai vợ chồng Tuyết Nhã, Mặc Phong chực chờ hồi lâu.


Tuyết Nhã thấy thân ảnh của Ngọc Hậu tiến tới, lập tức triển khai võ hồn. Một âm thanh thánh khiết, trong trẻo,... mỹ diệu không thể miêu tả được vang lên tại phần trời đất này. Hồn hoàn thứ năm màu tím đen của nàng sáng lên, âm thanh thánh khiết ban nãy chuyển đổi thành một bài ca của băng tuyết và gió rét.


Ngọc Hậu tốc độ đột nhiên bạo tăng, mà Hoàng Kim Thánh Sư lúc này lại bị chững lại. Khi nãy linh hồn của nó bị Ngọc Hậu làm cho trọng thương, hiện tại lại bị Phong Tuyết Lãnh Âm của Tuyết Nhã ảnh hưởng khiến cho thân thể của nó gần như rất khó hoạt động.


Ngay khi thấy Ngọc Hậu kéo ra được một khoảng cách an toàn, Tuyết Nhã thôi động hết thảy hồn kỹ của bản thân. Kim Thiết chi âm hóa thành từng lưỡi âm nhận vô hình hướng phái Hoàng Kim Thánh Sư tập kích, Phệ Hồn ma âm tấn công thẳng vào linh hồn của Hoàng Kim Thánh Sư, khiến nó đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Thương Hải triều âm cũng liên tục công tới, mặc dù không mãnh liệt, nhưng nó quấy rầy tới Hoàng Kim Thánh Sư, khiến nó vô cùng khó chịu.


Hoàng Kim Thánh Sư bị quá nhiều thứ trùng kích vào linh hồn, khiến cho nó có lực mà không dùng được, thân thể như cứng lại. Nếu không phải vừa thôn phệ một đống hoàng kim thánh ảnh khi nãy, nó có thể trực tiếp bị ma diệt linh hồn mà ch.ết mất.


Đương nhiên, trong trạng thái này của nó, nhưng đòn này chỉ có thể làm chậm nó, ngăn cản nó, gây chút khó khăn, chứ không thể diệt sát nó được. Điên cuồng gầm gừ, miệng Hoàng Kim Thánh Sư lúc này cũng ứa máu, nó lay động thân thể, dần dần loại bỏ những thứ khó chịu này.


Tuyết Nhã thấy tất cả công kích của mình còn chưa kiến công, dù khá là ngạc nhiên nhưng cũng không trì hoãn. Lập tức dùng một đạo Loạn Liễu thanh âm giúp nàng cùng Ngọc Hậu hồi phục thương thế. Sau đó ném cho Mặc Phong một cái Cuồng Chiến Cổ Âm, nàng cùng Ngọc Hậu lập tức chạy trước.


Mặc Phong lúc này được này tranh thủ thời gian, đồng thời được phụ trợ một cái Cuồng Chiến Cổ Âm tăng cường gấp rưỡi chiến lực. Hắn đã vũ trang hoàn toàn cho bản thân mình.


Võ hồn Trúc Thư lúc này mở rộng, trên trúc thư, bốn chữ "lôi" "âm" "phong" "lâm" sáng lên rực rỡ. Mặc Phong lúc này người mặc lôi giáp, dưới chân đạp một đàn quạ đen, xung quanh càng là gió lốc lưu chuyển nhanh chóng, tay cầm trúc thương. Phía sau đầu hắn là vô số thương ảnh.


Cúi người dậm chân đạp mạnh, Mặc Phong như là thuấn di biến mất tại chỗ, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Hoàng Kim Thánh Sư. Trong tay trúc thương một chọc, vô số thương ảnh theo hướng Hoàng Kim Thánh Sư đâm ra.


Hoàng Kim Thánh Sư vội vã xoay người, lấy đuôi một quật. Vô số trúc thương bị một quật này của nó đánh nát. Mặc Phong Trúc Thư lại hiển hiện, tiết thứ sáu của trúc thư, một chữ "thủy" sáng lên, phía sau Mặc Phong xuất hiện từng cơn sóng lớn đổ ập xuống Hoàng Kim Thánh Sư. Xuôi theo từng tầng sóng, Mặc Phong cầm trúc thương lao tới mục tiêu.


Hoàng Kim Thánh Sư lúc này cũng bối rối. Nó chỉ là muốn đuổi kịp Ngọc Hậu, hướng nàng báo thù. Làm sao vừa tới đây liền bị vô số âm thanh kỳ quái tấn công, làm nó mất quyền kiểm soát thân thể. Vất vả mới ổn định chưởng khống, một hồn sư nhân loại từ đâu lao tới tấn công không ngừng nghỉ, liên tiếp như vũ bão. Không kịp ứng đối, nó chỉ có thể vụng về chống đỡ một vài chiêu, cực kỳ biệt khuất.






Truyện liên quan