Chương 59: Náo mâu thuẫn

Vội vàng tìm được nơi Ngưu Bình cùng Lý Bạch tu luyện, Tuyết Mặc Quân truyền thụ cho hai người tất cả những gì hắn hiểu biết về thần văn cùng huyết văn, cũng giúp họ tạo dựng nên thần văn cùng huyết văn trong thân thể. Bởi vì hắn là người sáng tạo ra, vì vậy giúp người khác ngưng tụ là cực kỳ dễ dàng, như cầm tay chỉ việc như vậy.


Hơn nữa, việc ngưng tụ thần văn cùng huyết văn càng là được thiên địa ý chí khuyến khích, tạo điều kiện cho hoàn thành. Vì vậy, Tuyết Mặc Quân chỉ cần đưa một đoạn thần văn cùng huyết văn dẫn đạo cho hai người, Ngưu Bình cùng Lý Bạch có thể trực tiếp ngưng tụ ra.


Nhưng Tuyết Mặc Quân kỳ thực cũng chỉ có thể giúp tới như vậy. Hắn mặc dù là người tạo ra hai thứ đồ chơi này, nhưng cũng không có hiểu biết quá sâu về nó. Hai môn Thất Thải Kinh Hồng niệm thuật cùng Lưu Ly Ngọc Thể chiến pháp đều là hắn dùng những hồn văn cơ bản nhất kết cấu thành những thứ tối giản, chỉ đơn thuần mang một chút tính công kích cùng tăng phúc, cũng không có gì là quá cao siêu.


Cũng không phải là hắn không thể tìm tòi được, mà là quãng thời gian này hắn thực sự không có một giây phút nào rảnh để có thể tĩnh tâm nghiên cứu chuyên sâu cả. Nếu cho hắn thời gian, hắn cũng có thể như A Ngân làm ra một bộ tương tự hồn văn bách khoa toàn thư, thành huyết văn cùng thần văn gì gì đó rồi.


Mà hai người Ngưu Bình cùng Lý Bạch như nhặt được bảo. Nhìn Ngưu Bình cục mịch chậm chạp, Lý Bạch cà lơ phất phơ vậy thôi, chứ hai người này còn sáng tạo hơn nhiều so với Viên Tề cùng Mộ Tâm Huyền.


Tuyết Mặc Quân hiện tại cực kỳ tin tưởng vứt hai món đồ này cho bọn hắn tự mày mò, vất vả liên tục, hắn cũng muốn nghỉ ngơi cho tốt một chút. Quãng thời gian này từ săn hồn thú tới chiến tranh rồi lại nghiên cứu tình huống của Đại Minh, mặc dù thân thể hắn mạnh mẽ không có vấn đề quá lớn, nhưng tinh thần lực lại tiêu hao rất nhiều. Một tháng vừa qua, thức hải của hắn chưa bao giờ trong trạng thái đầy ắp cả, lúc nào cũng chỉ xấp xỉ một nửa.


available on google playdownload on app store


Lăn đến trên giường, Tuyết Mặc Quân không biết trời đất là gì.
Mãi cho tới hôm sau, nghe tiếng ồn ào ngoài sân viện tử, Tuyết Mặc Quân mới lồm cồm bò dậy, khoác tạm cái áo đi ra ngoài.
Chỉ thấy Ninh Phú Hào đang bực bội đứng tại đó, thấy hắn từ phòng ngủ đi ra, vội vàng chạy lại gần.


"Tuyết Mặc tiểu tử, ngươi làm thế này quá không có đạo đức." Vừa mở miệng, Ninh Phú Hào lập tức lên án: "Cha mẹ ngươi biết thông tin Thất Bảo Lưu Ly Tông cần Kim Cang Thủ Thân Thạch cũng là từ ngươi đi. Bọn họ tìm được, lại lẽ thẳng khí hùng đối với chúng ta tăng giá. Dù gì chúng ta cũng là quan hệ hợp tác, làm như vậy sao mà phù hợp."


Tuyết Mặc Quân nghe vậy cũng tỉnh táo, bình tĩnh nói: "Ninh tông chủ nói như vậy lại là sai lầm. Chúng ta quan hệ hợp tác, là ta chỉ có nghĩa vụ nghiên cứu cho các ngươi, không có nghĩa vụ sưu tầm đồ vật cho các ngươi. Việc ta dùng quan hệ tìm tới cho Thất Bảo Lưu Ly Tông món đồ cần thiết như vậy, các ngươi còn không cảm ơn thì thôi, lại còn yêu cầu ta vô tư đưa tặng hay sao? Ta cũng đâu phải Thất Bảo Lưu Ly Tông đệ tử. Hơn nữa, đồ là cha mẹ ta tìm được, ai biết bọn họ phải trả cái giá gì để lấy được nó. Hướng Thất Bảo Lưu Ly Tông đòi hỏi một chút khổ lao chi phí, không phải là đương nhiên hay sao?"


Ninh Phú Hào bị hắn nói cứng họng. Hắn biết Tuyết Mặc Quân nói cũng không sai, trên hợp đồng khế ước cũng đã ghi rõ. Nhưng hắn vẫn muốn tranh thủ một phen, từ phía Tuyết Mặc Quân lấy được một chút lợi ích. Không vì gì khác, chỉ vì hai người kia hét giá quá cao. Hơn nữa, Tuyết Mặc Quân cũng nên có một chút thành ý chứ.


Ninh Phú Hào sụ mặt ra nói: "Tiểu tử, ngươi cũng quá không biết điều. Tất cả mọi thứ hiện tại đều là Thất Bảo Lưu Ly Tông cho..."


Không để hắn nói hết câu, Tuyết Mặc Quân ngắt lời: "Ninh tông chủ đừng có ăn nói hàm hồ. Trừ việc ta ở tại đây thuận tiện nghiên cứu cho các ngươi, ta cũng không ăn một hào nào của Thất Bảo Lưu Ly Tông. Sinh hoạt hàng ngày chúng ta đều tự có phí tổn. Việc ta cướp ba người của ngươi, ta cũng đổi lại bằng việc đào tạo đệ tử, ngươi còn có ý kiến gì? Trái lại, các ngươi dựa vào quan hệ của ta, thường xuyên đưa đệ tử tới Ngọc Tinh Hồ mượn lực liệp sát hồn thú thu hoạch hồn hoàn, ta cũng nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ các ngươi, thế còn chưa đủ hay sao?"


Ninh Phú Hào bị hắn nói cho thẹn quá hóa giận, phẩy tay áo bỏ đi.


Tuyết Mặc Quân nhìn theo thân ảnh hắn có chút nghiền ngẫm. Xem ra hắn nhìn người có chút sai lầm. Vốn nghĩ rằng Ninh Phú Hào Ninh tông chủ này tính cách hào sảng, không quan tâm chút thua thiệt nhỏ, ai biết lại là người chi li từng chút một. Xem ra, nếu lợi ích nhỏ Ninh Phú Hào mặc dù nhượng bộ nhưng cũng để trong lòng, tùy thời đem ra làm văn chương, mà lợi ích lớn lại là không nhường ai, hắn đều phải độc chiếm.


Điều này cũng để Tuyết Mặc Quân chú ý, xem ra Thất Bảo Lưu Ly Tông không thể lưu lại lâu dài. Mặc dù là một tông môn thiên về kinh thương, không có quá nhiều xung đột phe phái, nhưng lại cực kỳ xem trọng lợi ích. Chỉ cần lợi ích không hợp liền vứt bỏ, Tuyết Mặc Quân không thể hoàn toàn tin tưởng tông môn này.


Mối quan hệ lợi ích giữa hắn cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng sắp chấm dứt, cũng nên mau chóng thành lập tông môn của mình, mà nếu không được thì lại phải tìm hợp tác khác.
Tuyết Mặc Quân cũng không quá sợ hãi, cha mẹ hắn cũng không phải dễ trêu.


Tuyết Mặc Quân sau khi ăn điểm tâm mà A Ngân lưu lại, liền tiến về phòng mình, bắt đầu nghiên cứu hồn văn cùng huyết văn. Ít nhất hắn cũng phải làm ra hai loại đạo văn cơ sở, làm bậc thang cho các nghiên cứu cao siêu hơn.


Mở ra võ hồn Siêu Não trạng thái, Tuyết Mặc Quân sử dụng hồn kỹ thứ nhất của mình, lúc này đã là hơn 800 năm niên hạn, Vọng Linh Đồng. Đồng thời, hắn cũng sử dụng hồn kỹ thứ hai mới thu thập được từ Cương Man Trư, Vô Giác Chi Thân.


Hồn kỹ thứ hai này có thể khiến thân thể của hắn mất đi mọi tri giác, có thể làm bất cứ điều gì lên cơ thể mà hoàn toàn không phải chiu bất kỳ cảm giác gì.


Đây cũng là thứ mà Cương Man Trư khiến cho các loài hồn thú khác sợ hãi. Chỉ cần bọn chúng điên lên liền liều mạng, không quan tâm bất kể thiệt hơn đau đớn, như một cục đá, một cỗ máy chỉ biết lao tới nghiền nát đối thủ.


Ngày trước, có một số việc Tuyết Mặc Quân không dám thực hiện, vì cơ bản đều phải làm trên cơ thể mình, đau đớn tàn phá là không thể tránh khỏi. Hắn mặc dù là nghiên cứu cuồng, cũng không phải nghiên cứu điên, vì nghiên cứu mà cắn răng tự hại mình, chịu thống khổ cùng đau đớn tr.a tấn.


Vì vậy, hắn luôn né đi những suy nghĩ, ý tưởng như vậy. Hiện tại thì khác, giờ hắn có hồn kỹ này, đau đớn trong quãng thời gian sử dụng hồn kỹ hắn đều không cảm nhận được, tới lúc đóng lại hồn kỹ thì chỉ còn tàn dư, đau đớn không đáng kể, hắn vẫn chịu đựng được.


Tinh thần trực tiếp chìm vào nội thị thân thể, từ trong tinh vân cùng thức hải phân biệt sử dụng hai phần tinh thần lực, từ đó tách ra một đoạn thần văn cùng huyết văn. Nhờ có Siêu Não võ hồn, hắn có thể điều khiển và sử dụng tinh thần lực một cách cực kỳ tỉ mỉ, đối với thân thể khống chế cũng vô cùng chi tiết.


Lặp đi lặp lại, rút ra rồi tách rời, rất nhanh 20 phút đã kết thúc, trạng thái của Vô Giác Chi Thân đóng lại. Một cơn đau đớn như mưa kim châm tập kích toàn thân Tuyết Mặc Quân, lần đầu tiên hắn phải chịu cơn đau nào mãnh liệt như thế. Đây là hậu di chứng của Vô Giác Chi Thân để lại, đương nhiên di chứng này gây ra đau đớn còn xa mới bằng việc hắn chịu cơn đau rút đạo văn khỏi thân thể rồi phân tách ra như lúc nãy.


Phải nói rằng, may mắn có hồn kỹ này, nếu không hắn phải chịu cơn đau không chỉ là thân thể và tinh thần nữa, mà là cơn đau vĩnh viễn lên căn cơ bản thân. Vô Giác Chi Thể không đơn thuần chỉ để người sử dụng không có cảm giác đau, mà còn có thể giảm đi mức tổn thương mà người đó phải chịu đựng, đáng tiếc nó chỉ có thể duy trì tối đa 20 phút.


Đối với nhiều người mà nói, công dụng của hồn kỹ này kỳ thực gân gà, giữ thì nhiều khi không dùng đến mà bỏ thì tiếc. Công hiệu giảm mức tổn thương kể cả là tổn thương tới căn cơ, bản nguyên là cực kỳ ưu tú, nhưng ngoài công hiệu đó ra, nó cũng chẳng còn gì cả. Việc khiến thân thể mất đi tri giác đồng nghĩa với việc mất đi cảm giác đối với nguy hiểm, trong chiến đấu cao độ là cực kỳ bất lợi.


Hơn nữa chỉ duy trì trong vẻn vẹn 20 phút, kỳ thực là quá ngắn. Nếu trong khoảng thời gian 20 phút đó, bản thân không chịu bất kỳ tổn thương tới bản nguyên hay căn cơ nào, vậy chẳng phải là phí hoài hay sao. Mà lại, nó cũng không phải là miễn trừ, chỉ là giảm thiểu, tổn thương vẫn là có, chỉ đơn giản là bị suy yếu đi mà thôi. Vì vậy, cũng đã từng có hồn sư khám phá ra loại hồn kỹ này, nhưng kỳ thực cũng không nhiều.


Không đề cập tới công dụng của Vô Giác Chi Thân nữa. Trong vòng 20 phút qua, Tuyết Mặc Quân đồng thời phá giải và tổng kết được gần một nửa số thần văn và huyết văn cơ bản, nhưng càng về sau càng khó khăn. Tổ hợp nguyên bản mà thiên đạo tạo thành là cực kỳ phức tạp, muốn phá giải cũng cần không ít thời gian.


Tuyết Mặc Quân cũng xác định, nỗi đau này hắn phải chịu tối thiểu 7 lần, tối đa 13 lần nữa may ra mới có thể tìm hiểu hết số thần văn cùng huyết văn cơ bản này.






Truyện liên quan