Chương 5: Lợi dụng
Chào hỏi khách khí một chút hai người cũng là đi qua nơi khác.
Lâm Phong không tiện nói nhiều với Mộc Thần, bởi vì hôm nay hắn còn nhờ Mộc Chiến vài việc quan trọng.
Đi đến trước một tiểu cô nương độ tuổi cũng khoảng 6, 7 đang ngồi trên ghế, phía sau lưng là hai nữ thị vệ.
Tuy nhìn nàng còn nhỏ như vậy nhưng khí chất rất là chững chạc và điềm tĩnh.
Lâm Phong cùng Lâm Thành đứng ở trước mặt nàng. Sau đó Lâm Thành mới chấp tay lên tiếng nói:
“ Xin chào Yêu Dạ công chúa ta là Lâm Thành, gia chủ của Lâm gia từng có vinh hạnh gặp qua công chúa vài lần”.
Đứng bên cạnh, Lâm Phong cũng hơi bất ngờ. Bởi vì trong nguyên tác hắn chỉ thấy được Yêu Dạ lúc đã lớn không có nhiều tình tiết liên quan đến vị công chúa này lúc còn nhỏ.
Một bên khác, nghe Lâm Thành giới thiệu thì Yêu Dạ cũng là cất tiếng lịch sự chào lại:
“Xin chào Lâm gia chủ, đúng là ta và ngài từng gặp qua vài lần”.
Sau đó lại nhìn qua Lâm Phong hỏi:
“Đây chắc là nhi tử của ngài a, không biết là danh xưng là gì?”
Bởi vì lúc trước Lâm Phong rất ít đi ra ngoài nên khi tham gia một số buổi tiệc thường chỉ có Lâm Thành cùng hai vị trưởng lão.
Vì vậy các gia tộc khác cũng không thấy được Lâm Phong.
Lúc này đứng kế bên Lâm Thành cũng chủ động bước lên giơ tay ra và nói:
“ Yêu Dạ công chúa, ta tên Lâm Phong rất vui được làm quen”.
Yêu Dạ cũng là giơ tay ra bắt tay với Lâm Phong.
“ Xin chào Lâm Phong công tử, lần đầu gặp mặt”.
Cảm nhận được bàn tay mềm mại khi tiếp xúc Lâm Phong cũng là thật cao hứng.
Bởi từ lúc xuyên qua đến giờ hắn chưa chạm vào một nữ tử nào.
Thấy trong tay hơi động Lâm Phong mới biết mình hơi quá đà hắn vội thu tay lại.
“ Xin lỗi công chúa là ta thất lễ”.
Hắn chấp tay nói.
“ Không có việc gì”.
Ngồi trước mặt Yêu Dạ cũng là hơi khẽ cười rồi nói.
“ Vậy hai chúng ta xin phép đến nơi khác chào hỏi”.
Đứng bên cạnh Lâm Thành sợ nhi tử mình một lát nữa sẽ xuất hiện hành vi gì bất kính nên hắn tranh thủ mở miệng sau đó kéo Lâm Phong đi.
“ Mong là còn có dịp gặp lại Yêu Dạ công chúa”.
Trước khi đi Lâm Phong để lại một câu.
Nhìn đến một góc an tĩnh của buổi tiệc. Có một vị trung niên đang ngồi uống trà một mình tại đó.
Khuôn mặt có chút nghiêm túc, mơ hồ lộ ra chút uy nghiêm.
m thanh Lâm Thành bên cạnh vang lên:
“ Đây là tộc trưởng mới của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc – Đằng Sơn cũng là người cuối cùng mà chúng ta chào hỏi”.
Lâm Phong cũng là hơi gật đầu, sau đó hai người từ từ bước đến.
Ở đối diện, Đằng Sơn thấy có người đi về phía mình thì cũng hơi hiếu kì.
Đến trước mặt Lâm Thành hơi tiến lên một bước chấp tay nói:
“ Chào Đằng Sơn tộc trưởng”.
Nghe vậy Đằng Sơn cũng là khoát khoát tay:
“ Ngươi dù gì cũng là thường xuyên đến Mễ Đặc Nhĩ giao thương, cần gì phải khách khí như vậy”.
Sao đó lại nhìn qua Lâm Phong hơi tán dương nói:
“ Đây là lần đầu ta gặp qua nhi tử nhà ngươi a, khí chất không tệ”.
Bởi vì hiện tại do hệ thống che đậy khí tức cho Lâm Phong nên bất cứ người nào cũng không thấy được tu vi của hắn, trừ khi hắn chủ động thả ra khí tức.
Lâm Phong cũng là hơi cuối người sau đó chấp tay:
“ Xin chào Đằng Sơn tộc trưởng tiểu tử Lâm Phong, lần đầu gặp mặt được ngài khen là vinh hạnh của tiểu tử ”.
Hắn biết người này theo như nguyên tác cũng là người có tình có nghĩa đáng để làm quen, hơn hết hắn còn chiếu cố tốt một người mà Lâm Phong cũng rất thích đó là Nhã Phi.
Nàng vì Tiêu Viêm hỗ trợ hết sức mình nhưng cuối cùng vẫn không được trao cho một danh phận, điều này làm hắn vô cùng tiếc cho nàng.
Hắn muốn bù đắp cho Nhã Phi cùng với các nhân vật nữ đã hy sinh rất nhiều cho Tiêu Viêm nhưng cuối cùng lại không được gì.
Tính mở miệng nói thêm gì nhưng đúng lúc này một thân ảnh yêu kiều từ trong đám người bước đến.
Lâm Phong phát giác được sau đó quay lại thì thấy được một thiếu nữ.
Nàng khoảng chừng bảy tuổi, thân cao một mét ba với mái tóc màu hơi đỏ rủ xuống ngang hông, khuôn mặt tinh xảo có chút yêu mị.
Nhìn qua thì Lâm Phong biết đây chắc chắn chính là Nhã Phi không thể là ai khác được.
“ Tuy ta thích Nhã Phi thành thục trong nguyên tác hơn nhưng hiện tại cũng là vô cùng đáng yêu a”.
Hắn hơi nghĩ trong đầu như vậy.
Con ngươi của Lâm Phong nhìn ra phía sau nàng mới thấy có một tên nam hài đi theo người đó không ai khác là Mộc Chiến.
Hắn đã thích Nhã Phi từ nhỏ muốn theo đuổi nàng, mãi đến sau này mới nhờ trưởng bối để lập ra hôn ước với Nhã Phi nhưng nàng không đồng ý.
Lúc này khóe miệng của Lâm Phong hơi nhếch lên, hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này.
Muốn mượn một tí sức lực của Mộc Chiến để hắn có dịp thể hiện một chút.
“ Thiệt cho ngươi rồi a Mộc Chiến”.
Lâm Phong ý hơi cười suy nghĩ trong đầu.
Sau đó chờ cho đến khi Nhã Phi đi đến gần mình, hắn ngưng tụ một chút đấu khí ngay đầu ngón tay rồi bắn ra ngay mũi chân của nàng.
Nhã Phi lúc này đang đi thì cảm giác như mình bị vấp cái gì đó không kịp làm gì, cả người nàng lúc này đang ngã về phía trước.
Tưởng như mình sẽ phải ngã xuống thì bỗng có một người xuất hiện trước mặt giơ ra hai tay ôm nàng vào trong ngực.
Cảm nhận được một mùi hương nam tử truyền vào mũi lúc này nàng mới từ từ mở mắt ra, tính nhanh chóng thoát khỏi vòng tay thì Lâm Phong đã hơi nghiêng đầu kề vào tai nàng mà nói nhỏ:
“Tiểu thư đi đứng phải cẩn thận chứ, lỡ ngã bị thương thì phải làm sao”.
Trong lúc nói Lâm Phong cố tình thổi nhẹ vào tai nàng, làm cho mặt Nhã Phi hiện lên một chút nắng chiều.
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn ra phía trước mặt, miệng hơi có ý cười khiêu khích nhìn về phía Mộc Chiến sau đó hai tay lại siết một chút để cho thiếu nữ sát lại gần mình hơn.
Phía xa Mộc Chiến thấy được một màn này khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng, hiển nhiên là rất tức giận.
Người con gái mình thích lại bị một tên nam hài khác ôm còn làm mấy hành động đó, hắn làm sao chịu được.
Thấy Mộc Chiến như thế Lâm Phong biết đã thành công khiêu khích đối phương.
Hắn muốn đổ thêm chút dầu vào lửa nữa, thế là hắn giơ tay mình lên vỗ vỗ nhẹ sau lưng Nhã Phi.
“ Tên khốn, buông Nhã Phi ra”.
Mộc Chiến lúc này đã triệt để mất bình tĩnh, bộc phát thực lực tứ đoạn đấu khí lao về phía Lâm Phong.
Ở trong ngực Nhã Phi cũng là biết Lâm Phong cố tính làm như vậy để chọc tức Mộc Chiến.
Nhã Phi cũng hơi diễn theo một tí mặc dù nàng đã hơi nhích ra khỏi người của Lâm Phong, nàng là người thông minh tuy ghét Mộc Chiến nhưng cũng không thể ủy khuất bản thân được.
Cảm nhận được Nhã Phi đã nhích ra khỏi mình Lâm Phong không quá để ý, hắn đã đạt được mục tiêu cũng không lợi dụng rồi chiếm tiện nghi của nàng nữa, bấy nhiêu đó đã đủ.
Thấy được Mộc Chiến đã gần tới, Lâm Phong kéo Nhã Phi ra sau lưng mình hắn sợ nàng làm bị thương.
Sau đó đấu khí trong cơ thể hắn bắt đầu tăng lên tỏa ra bên ngoài, thấy đòn tấn công của Mộc Chiến đã đến Lâm Phong chỉ giơ lên một tay ngay trước mặt.
“ Ầm”.
Theo sau đó là một tiếng nổ vang lên do hai cổ đấu khí chạm nhau.
Nghe có động tĩnh lớn lúc này cả đám người trong buổi tiệc mới bắt đầu chăm chú nhìn qua.
Từ lúc Lâm Phong thôi thúc đấu khí thì người phát giác trước nhất đó là Đằng Sơn theo sau đó phía xa xa là Mộc Thần.
“ Hắn thế mà lại là đấu giả”.
Trong con mắt của hai người hiện lên vẻ kinh dị.
Tiếp theo dần dần mọi người cũng phát giác ra, ai nấy cũng đều có một chút mồ hôi lạnh.
Yêu Dạ ngồi ở đối diện lúc đầu cũng chỉ thấy được đấu khí trên người Lâm Phong tỏa ra mà không biết được tu vi là gì nhưng chắc chắn cao hơn nàng, nhờ hai thị vệ đằng sau nói thì nàng mới biết được Lâm Phong đã là đấu giả.