Chương 6: Nghiền ép

Ở phía bên này sau khi khói bụi tản ra, chỉ thấy Lâm Phong dửng dưng đứng chụp lại nắm đấm của Mộc Chiến mà không có chút tổn thương nào.
Lúc này ở trước mặt Mộc Chiến cũng hơi có chút bất ngờ nhưng hắn không quá để ý bởi vì hiện tại trong đầu hắn đã mất đi lý trí.


Mộc Chiến lại dồn đấu khí vào cánh tay trái sau đó lại đấm thẳng vào Lâm Phong.
“ Oành”.
Lại một âm thanh vang lên.
Bởi vì hiện tại cả Lâm Phong và Mộc Chiến chưa có học đấu kỹ hay công pháp nào, nên khi giao chiến thì chỉ dựa vào đấu khí mà thôi.


Nhưng cũng y như lần đầu nắm đấm của hắn dễ dàng bị Lâm Phong bắt lại.
“ Không có thực lực thì đừng tỏ ra nguy hiểm”.
Lâm Phong hơi trêu tức nói.
Cả hai tay mình đều bị bắt lại Mộc Chiến dùng hết sức mình vùng vẫy để thoát ra khỏi Lâm Phong.


Nhưng lúc này Lâm Phong không đợi hắn làm gì khác, chỉ thấy cả người Mộc Chiến lúc này bị một cổ lực lượng nặng nề đè xuống.
Cố cắn răng chịu đựng nhưng đối phương thực lực quá mạnh cuối cùng theo tiếp đó hai chân hắn bị đè ép đến mức phải quỳ xuống chống cự.


Bên dưới bị lúng một lỗ sâu theo đầu gối, hiển nhiên là Lâm Phong dùng đấu khí truyền vào hai tay sau đó dồn lực đè lên Mộc Chiến.
Hắn đã cố ý nương tay, nếu như đánh thật chỉ sợ Mộc Chiến lúc này đã nằm sát xuống đất không có cơ hội phản kháng.


Sau đó Lâm Phong dùng chân đá thẳng vào bụng Mộc Chiến làm hắn bay ra một khoảng.
Chưa kịp định thần Mộc Chiến chỉ thấy Lâm Phong lại xuất hiện ngay trước mặt hắn tung ra một quyền cực mạnh.
Lần này Lâm Phong dồn hết lực lượng của nhất tinh đấu giả vào một đấm.


available on google playdownload on app store


Cảm nhận được một cổ lực lượng cực mạnh tỏa ra trên quyền mà Lâm Phong đánh ra Mộc Chiến biết hắn không thể đỡ được chỉ có thể nhắm mắt lại mà chịu trận.
“ Đùng”.
Một âm thanh cực lớn vang lên.


Cảm giác được bên tai mình bị một cổ đấu khí lướt ngang, Mộc Chiến mới từ từ mở mắt ra chỉ thấy được bóng lưng của Lâm Phong.
Sau đó hắn quay ra phía sau mình, con ngươi hắn hơi rút lại, chỉ thấy phía sau một bức tượng đã bị thủng một lỗ to.


Hắn biết nếu như mình trúng một quyền đó thì chắc khó có thể sống được.
“ Nếu như ngươi còn không phục, sau này ta tùy thời phụng bồi”.
Đang đi Lâm Phong để lại một câu.


Mộc Thần ở phía bên này từ khi nhìn thấy Lâm Phong tung ra một quyền cuối, hắn đã có ý định xuất hiện ngăn cản nhưng sau đó hắn phát giác được Lâm Phong không hạ sát thủ chỉ là đánh lệch ra khỏi Mộc Chiến nên hắn quyết định không ra tay.
“ Mộc gia chủ, ta thay mặt nhi tử xin lỗi ngài”.


Quan sát hết tình hình Lâm Thành mới vội vàng đi đến Mộc Thần xin lỗi.
“ Không sao, người trẻ tuổi luận bàn mà thôi”.
“ Huống hồ gì Mộc Chiến tên này cũng vô cùng cao ngạo, bây giờ bị người đồng lứa giáo huấn một chút cũng tốt”.


“ Để hắn có thể biết được thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.
“ Sau này tâm tính bớt cao ngạo chịu một chút thiệt thòi mà cố gắng luyện tập”.
Mộc Thần cũng không phải không biết suy nghĩ.


“ Mà điều đáng nói ở đây là nhi tử ngươi bây giờ mới bảy tuổi đã là đấu giả, thiên phú thật là nghịch thiên a”.
Hắn cảm thán nói.
“ Ngài quá khen, ta cũng không biết là hắn có thiên phú tu luyện như vậy”.
Lâm Thành tự hào nói.


Nhưng trong đầu hắn nghĩ: “ Nếu nói với ngươi Lâm Phong từ mới bước vào tu luyện đến đột phá đấu giả chỉ cần một tháng, không biết còn đả kích bao nhiêu”.
Lúc này Lâm Phong đã đi về lại chỗ của Nhã Phi, hắn hơi ân cần hỏi:
“ Tiểu thư cô không sao chứ”.


Nghe được câu hỏi này Nhã Phi thoát ra khỏi suy nghĩ, từ nảy đến giờ nàng bị thực lực của Lâm Phong làm cho chấn kinh.
“ Ta không sao, không nghĩ đến công tử lại mạnh như vậy”.
Nhã Phi khuôn mặt hơi mang theo ý cười nói.
“ Không đáng nhắc đến, ta tên Lâm Phong xin hỏi tiểu thư tên gì a”.


Lâm Phong mặc dù đã biết tên của nàng nhưng vẫn cố tình hỏi.
“ Lâm Phong công tử tiểu nữ tên là Nhã Phi, rất vui được làm quen với ngài”.
Nàng hơi vén tóc lên vành tai rồi theo đó trả lời.
“ Haha không cần phải trịnh trọng như vậy ta và tiểu thư bằng tuổi nhau”.
Lâm Phong cười nói.


“Khục”.
Ở một bên Đằng Sơn thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy cũng là hơi ho lên một tiếng.
Hắn cũng không nghĩ Lâm Phong thế mà là thiên tài, 7 tuổi đấu giả tiền đồ vô lượng.


Thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy nên hắn quyết định sau này dựa vào Nhã Phi để giao hảo với Lâm Phong một chút.


Nghe được tiếng ho, hai người cùng quay lại, Nhã Phi cũng là hơi xấu hổ bời đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc, trò chuyện với nam nhân nhiều như vậy, sau đó nàng mới quay lại chỗ của Đằng Sơn.
“Thật có lỗi lo nói chuyện với Nhã Phi tiểu thư, vừa rồi gây ra động tĩnh hơi lớn mong ngài thứ lỗi”.


Lâm Phong hơi chấp tay nói.
“ Haha không sao, người trẻ tuổi mà kích động một chút là chuyện bình thường”.
Đằng Sơn khoát tay cười nói.
“ Sau này có dịp mong là Lâm Phong tiểu hữu đến Mễ Đặc Nhĩ ta làm khách”.
Hắn cũng tranh thủ mời Lâm Phong để sau này lôi kéo một chút mối quan hệ.


“ Được ngài mời là vinh hạnh của tiểu tử, chắc chắn ta sẽ đến”.
Lâm Phong cũng là thật lòng trả lời, nếu có mối quan hệ với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ sau này hắn có thể nhờ vào mạng lưới tình báo để biết thêm một số thông tin hữu ít.


“ Lâm Phong nên đi rồi, buổi tiệc sắp bắt đầu, ta với ngươi còn phải đi đưa lễ vật nữa”.
Ở đằng xa Lâm Thành hơi nói vọng lại.
Nghe được phụ thân nói Lâm Phong cũng là bất đắc dĩ phải đi theo, mặc dù hắn còn muốn nói vài câu với Nhã Phi.


“ Đằng Sơn tộc trưởng ta phải đi trước, chắc chắn sẽ đến gia tộc ngài làm khách”.
Trước tiên Lâm Phong hướng Đằng Sơn cáo biệt. Sau đó hắn quay qua nhìn Nhã Phi một chút sau đó hướng nàng nói:
“ Nhã Phi tiểu thư lần sau gặp lại, đến lúc đó sẽ nói chuyện nhiều hơn”.


Không đợi hai người nói gì Lâm Phong xoay người rời đi.
“ Nhã Phi nhà ta từ lúc nào chú ý đến nam nhân rồi”.
Đứng bên cạnh Nhã Phi, Đằng Sơn thấy nàng cứ nhìn theo bóng lưng Lâm Phong nên hơi châm chọc nói.


“ Tộc trưởng ngài nói gì vậy chứ, hắn chỉ muốn trêu ghẹo ta thôi, ai thèm để ý hắn”.
Nhã Phi khuôn mặt hỏi xấu hổ đáp.
Lâm Phong cũng không biết hai người nói gì, đi đến Lâm Thành để chuẩn bị tặng lễ vật.


Lúc này lẳng lặng ở một góc, có ba thân ảnh đang đứng nhìn ra ngoài sân chứng kiến hết sự việc phát sinh giữa Lâm Phong và Mộc Chiến.
Ba người này không ai khác đó là Nạp lan gia chủ Nạp Lan Kiệt, Nạp Lan Túc và một tiểu nữ hài chắc chắn là Nạp Lan Yên Nhiên.


"Phụ thân không ngờ tên nhóc đó thực lực lại mạnh như vậy".
"Mộc Chiến là thế hệ cũng được xem như là thiên tài của một trong tam đại gia tộc, được bồi dưỡng từ nhỏ nhưng lại bị hắn đánh bại dễ như vậy".
Nạp Lan Túc nói với Nạp Lan Kiệt.


“ Gia gia người đó là ai nhìn rất là khí phách a”.
Được Nạp Lan Kiệt dắt tay Nạp Lan Yên Nhiên nghe phụ thân nói cũng có chút hiếu kỳ nàng lấy tay hơi giật giật áo hắn hỏi.
“ Tên nhóc đó là nhi tử của Lâm gia chủ, một gia tộc phụ thuộc gia tộc ta có tên là Lâm phong”.


Nghe được câu hỏi Nạp Lan Kiệt mới giải thích.
Sau đó hắn tiếp tục nói: “ Ta cũng không biết tại sao tên nhóc đó lại mạnh như vậy, ta từng đến Lâm gia thấy hắn vài lần nhưng là lúc hắn chưa có tu luyện”.


“ Hắn chỉ hơn ngươi 3 tuổi mà đã là đấu giả, thiên phú thật sự rất là khủng bố”.
Nghe được gia gia nói Nạp Lan Yên Nhiên trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ, sùng bái.
“ Gia gia ta sẽ cố gắng để được giống như huynh ấy”.


Nàng quyết định sẽ lấy Lâm Phong làm mục tiêu để mình luyện tập.
" Haha tốt tốt ta rất mong chờ a, được rồi nên đi ra bắt đầu buổi tiệc rồi ".
Nạp Lan Kiệt cười ha hả nói, sau đó cả ba người cùng nhau đi ra.






Truyện liên quan