Chương 36: Đi tìm Băng Hoàng

Nghe được Tuyết Phỉ nói, hắn cũng gật đầu hiểu được, sau đó lấy ra hai bộ đồ mới mua khi nảy thẩy đến hai nàng.
Do nữ nhân ở đây đa phần đều mặc khố nên nữ xà nhân cũng có thể mặc được vì vậy Lâm Phong chọn mua đại một bộ đồ trên đường mà không cần lựa chọn.


Hai nàng tiếp nhận quần áo sau đó cùng nhau đi vào phòng để tắm rửa, các nàng cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra với mình, một tên thanh niên dẫn hai người về phong rồi kêu đi tắm thì còn làm gì khác nữa.


Thấy hành động rụt rè của hai người Tuyết Phỉ và Tuyết Linh, Lâm Phong chỉ lắc lắc đầu cười.
“ Cốc, cốc, đại nhân đồ ăn ngài gọi”.
Lúc này ngoài cửa vang lên âm thanh của tiểu nhị.
“ Đem vào đi”.
Ngồi ngay bàn Lâm Phong lên tiếng, thế là hai mâm đồ ăn thịnh soạn được dọn lên.


“ Đa tạ đại nhân, chúc ngài ăn ngon miệng”.
Nhận lấy mấy chục kim tệ trên bàn, tiểu nhị cười nói sao đó lui ra ra đóng cửa lại.
Ngồi đợi ở đó một chút, thì lúc này hai nàng cũng đã tắm xong, cùng nhau đi ra bàn ăn nơi Lâm Phong ngồi.


Lúc này, trên thân Tuyết Phỉ là một bộ đồ màu lục còn Tuyết Linh là một bộ màu nâu, cả hai với chiếc đuôi uốn lượn mà tiến đến.
“ Tốt, trước tiên các ngươi lại đây phục vụ ta ăn uống”.


Lấy tay ngoắc ngoắc các nàng, Lâm Phong lên tiếng nói, thật ra hắn không có ý đồ gì xấu, muốn hai nàng làm vậy coi như trả lại chút phúc lợi cho số tiền mình bỏ ra mà thôi.
Tuy có chút không muốn nhưng cuối cùng Tuyết Phỉ và Tuyết Linh cũng nhẹ nhàng đi lại bạn mà làm theo lời Lâm Phong nói.
...


available on google playdownload on app store


“ Được rồi, các ngươi ăn phần đồ ăn bên mâm kia đi”.
Trong khi phục vụ Lâm Phong ăn qua được một lúc, hắn nghe được bụng của hai nàng kêu lên “ ọt ọt” nên hắn đưa tay ngăn các nàng lại rồi chỉ qua mâm đồ ăn mới bên kia nói.


Thế là sao rất nhanh vì đói hai người ăn rất mau, chốc lát đã xong, đang ngồi uống trà ngắm quan cảnh về đêm ở Mạc Thành, Lâm Phong lâu lâu nhìn qua chỉ lắc đầu cười.
Cảm nhận chiếc bụng của mình đã no căng, hai nàng nhanh chóng thu dọn chén bát trên bàn rồi đem ra để ngoài cửa cho tiểu nhị lấy đi.


Đóng cửa phòng lại, đi thẳng lại phía cửa sổ nơi Lâm Phong ngồi sau đó Tuyết Phỉ lên tiếng nói: “ Công tử, chúng ta đã ăn xong, có thể làm.. làm việc chính rồi”.


Nói ra những lời này, nàng có chút xấu hổ cùng lo sợ nhưng thấy những hành động từ chiều đến giờ của Lâm Phong nàng đoán hắn không phải người xấu, nên vẫn miễn cưỡng mà thốt ra.
“ Ồ, việc chính là việc gì nha?”.


Thấy biểu hiệu ngượng ngùng của hai nàng, hắn lại nhấp miếng trà cười cười hỏi lại.
“ Là.. là việc nam nữ cần.. cần làm”.
Khuôn mặt Tuyết Phỉ hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt vào nhau mà lắp bắp nói.


“ Haha, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hai người đi vào phòng nghỉ ngơi đi ngày mai đi theo ta làm một việc”.
Cười lên một tiếng, Lâm Phong đối với Tuyết Phỉ, Tuyết Linh nói.


Nghe được người thanh niên trước mặt không muốn làm chuyện đó với mình, hai nàng thở phào trong bụng một hơi, khuôn mặt bây giờ cũng tốt hơn trước rất nhiều.
“ Vậy... vậy ngài cứ làm việc của mình, bọn ta đi vào phòng”.
Lúc này đứng một bên Tuyết Linh cũng có can đảm mà lên tiếng.


“ Ừm, nhớ kỹ là đừng có mà bỏ trốn trong đêm, bị bọn họ bắt lại thì ta không mua ra các ngươi nữa đâu”.
Trước khi các nàng quay vào phòng, Lâm Phong lên tiếng dặn dò cũng như hù dọa bọn họ một câu.
“ Vâng, bọn ta không muốn bị bọn họ bắt nữa đâu”.


Vừa mới quay người khi nghe Lâm Phong nói, hai người vội vàng gật đầu sau đó chiếc đuôi uốn lượn di chuyển nhanh vào phòng.
Không để ý đến bọn họ nữa, hôm nay coi như tình cờ giúp đỡ các nàng một chút mà thôi.


Ngồi nhìn ra cửa sổ, bây giờ trời đã dần khuya, ở sa mạc này nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, buổi sáng thì cực nóng, về đêm thì lại lạnh, gió thổi từng đợt vào phòng của Lâm Phong.


Bây giờ thì mọi người đều đã về nhà của mình, quầy bán hàng cũng đã dọn hết, thỉnh thoảng có một hai tên binh lính đi tuần tr.a đêm, quay vào trong hắn nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần chờ cho trời sáng.


Bên trong phòng, hai người Tuyết Phỉ và Tuyết Linh vẫn còn chút cảnh giác nên chưa thể vào giấc ngủ, bọn họ vẫn chưa tin tưởng Lâm Phong cho lắm dù gì thì chỉ mới gặp được có nửa buổi.


Các nàng sợ trong lúc mình ngủ mình thì hắn sẽ giở trò gì đó, nếu những suy nghĩ này mà để Lâm Phong biết được chắc chắn phải cười đến đau bụng mất, hắn nếu muốn làm gì hai nàng thì phản kháng được sao.


Chỉ duy trì cảnh giác một lát sau đó vì quá mệt do từ lúc bị bắt đến giờ các nàng chưa thể chợp mắt lần nào thế là nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“ Hai con rắn lười mau dậy, đến lúc rời đi rồi”.


Đang còn trong giấc mộng thì các nàng nghe âm thanh ở ngoài truyền vào làm cho hai người vội ngồi dậy, tay còn dụi dụi mắt.
Vì ngủ quá ngon giấc nên Tuyết Phỉ cùng Tuyết Linh xém quên là mình đang bị bắt chứ không phải là đang ở bộ lạc xà nhân.
“ Xin lỗi công tử, bọn ta ra ngay”.


Vội vàng rời khỏi giường chỉnh trang lại y phục sau đó chạy ra phía ngoài nơi Lâm Phong đang ngồi.
“ Các ngươi ăn sáng đi, rồi theo ta đến một nơi”.
Chỉ qua bàn ăn đã được tiểu nhị dọn lên từ sáng sớm Lâm Phong nói.


Thế là phải mất thêm một đoạn thời gian nữa mới đi ra khỏi quán trọ, ba người đi trên đường, Lâm Phong đi trước hai người Tuyết Phỉ và Tuyết Linh theo sau.


Giữa đường hắn có hỏi một số người nơi bán bản đồ tốt nhất ở đây nằm ở đâu, ban đầu hắn hỏi có một số người có chút không vui mà quay qua trả lời nhưng khi thấy huy hiệu luyện dược sư trên ngực hắn thì vội cười nói mà giải thích tường tận, còn nói ra giá bán của từng bản đồ ở đó.


Lâm Phong chả để ý đến thái độ của bọn họ ra sau, chỉ cần biết được địa điểm cần đến là được.
Đúng vậy, hôm nay hắn sẽ đi gặp một người từng nằm trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc có biệt danh là Băng Hoàng – Hải Ba Đông.


Đi đến trước cổng Mạc Thành để ra khỏi nơi đây, bởi vì quán có tên “ Cổ Đồ “ của Hải Ba Đông không ở trong thành mà cách đây gần một cây số nằm ở nơi riêng biệt.
“ Ngài lên đường suôn sẻ, nhớ chú ý cẩn thận xà nhân”.


Khi đi qua cổng, tên lính ngày hôm qua hắn hỏi nhận ra Lâm Phong vội vàng nói lớn.


Lâm Phong gật đầu đáp lại, rồi thẩy qua một túi chứa một trăm kim tệ cho tên lính, hắn không thấy thái độ xu nịnh có gì phản cảm, biết thức thời thế là tốt trừ khi người đó làm chuyện gì hắn không ưa mắt thì xác định là bay đầu thế thôi.
“ Cảm ơn đại nhân rất nhiều, cảm ơn ngài”.


Chụp lấy túi kim tệ, mừng rỡ ra mặt nói, sau đó thanh âm đối với người dân cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“ Chậc, chậc, đúng là cường giả biết cách hưởng thụ thật”.
Khi này một tên lính đứng kế bên nhìn thấy hai nữ xà nhân đi theo sau Lâm Phong cũng cảm thán nói.


“ Hừ, vậy ngươi có thực lực như người ta đi rồi muốn làm gì làm”.
Tên nhận túi kim tệ của Lâm Phong hừ lạnh nói.
“ Haizz, được như vậy thì bây giờ đâu phải đứng nắng mà làm lính canh cổng đâu”.
“ Được rồi làm việc thôi”.


Nghe vậy hắn chỉ lắc đầu mà than, rồi cả hai quay trở lại tiếp tục làm công việc canh gác.






Truyện liên quan