Chương 37: Hải Ba Đông chấn kinh

Đi trên sa mạc nóng nực, Lâm Phong có chút khó chịu, còn hai người Tuyết Phỉ, Tuyết Linh thì cảm thấy vô cùng bình thường.
Điều đó là đương nhiên bởi vì các nàng sống đã quen trên hoang mạc cằn cỗi và nóng như lửa đốt này.


“ Hai ngươi các ngươi mặc cái này vào, lại đây ta nói việc cần làm”.
Lấy trong nạp giới ra ba cái áo bào màu đen có mũ trùm đầu, Lâm Phong đưa cho hai nàng người một cái và cái kia là của mình.
...


Sau một lát hành tẩu qua một gò cát cao thì ở đằng xa đã lờ mờ có một quán nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Lúc đầu hắn cứ tưởng sẽ xa lắm nhưng không ngờ gần đến vậy, bước ra cổng thành đi thẳng qua gò núi cát là có thể thấy được nó.


Trùm mũ đen lên đầu cả cả ba người đi đến đó, đứng trước một cửa hàng có tên “Cổ Đồ” Lâm Phong quan sát xung quanh thì hơi kinh ngạc bởi vì nó rất là giản dị lại kèm theo một chút cổ xưa.
Đi qua nấp ở một bên, hắn cho hai người Tuyết Phỉ và Tuyết Linh đi lên gõ cửa.


“ Cốc, cốc cốc, thùng thùng thùng”.
Gõ lần đầu chưa thấy ai trả lời, hai người lại gõ cửa mạnh hơn.
“ Ai đó, chờ một lát”.
Thanh âm già nua của một người từ trong cửa tiệm từ trong cửa tiệm truyền ra.
“ Két”.


Không lâu sau, cánh cửa từ từ mở ra, một vị lão giả tóc trắng lên tiếng hỏi: “ Hai vị muốn mua....”.
Chưa kịp nói hết câu hắn nhận ra bên dưới của hai người này là đuôi rắn chứ không phải chân người.


available on google playdownload on app store


Con ngươi hơi rụt lại, cảm thấy có điều không ổn hắn hơi lui vào trong giọng nói có chút mất bình tĩnh vang lên: “ Xà nhân tộc, các ngươi đến đây làm gì, ta từ lúc bị Mỹ Đỗ Toa phong ấn tu vi đến giờ không hề chọc cô ta”.


“ Hải Ba Đông, nữ vương bệ hạ để ngươi sống nhiều năm ở sa mạc này rất chướng mắt, mỗi lần biết ngươi còn sống làm ngài ấy nhớ lại muội muội của mình nên hôm nay ngài ấy kêu bọn ta đến để tiễn ngươi một lần và mãi mãi”.


Được che mặt Liễu Phỉ mới cất giọng uy nghiêm nói, trong lòng nàng không hiểu tại sao Lâm Phong kêu mình làm vậy nhưng đang bị nắm trong tay người khác nên dù không hiểu vẫn phải làm theo.


“ Hừ mặt dù Hải Ba Đông ta bị phong ấn nhiều năm, tu vi yếu đi rất nhiều nhưng có vẻ Mỹ Đỗ Toa hơi khinh thường ta khi kêu hai người các ngươi đến đây”.
Hải Ba Đông hừ lạnh, từ trong người tràn ra một cổ đấu khí lạnh buốt, bắn đến hai người Tuyết Phỉ và Tuyết Linh làm các nàng bị đẩy lùi ra sau.


Lâm Phong nhảy ra đỡ lại sau lưng hai người, sau đó giọng trầm hơn mà nói: “Vậy có thêm ta nữa thì sao?”. Hắn sau khi nói bắt đầu thả ra khí tức của mình áp lực đến thẳng Hải Ba Đông.
Khi nảy ngồi trong góc, hắn biết được Hải Ba Đông thực lực chỉ còn lại cửu tinh Đấu Linh trong lúc thả ra đấu khí.


“ Đấu Vương cường giả, ngươi là nhân loại sao lại đi giúp Mỹ Đỗ Toa”.
Thấy đột có người nữa xuất hiện, còn thả ra khí tức mạnh hơn mình, Hải Ba Đông cảm thấy có chút khó nhằn.
“ Cái đó ngươi không cần quan tâm, chỉ cần hôm nay ngươi ch.ết là được rồi”.


Trong chiếc mũ trùm đầu, Lâm Phong hừ lạnh khinh thường nói nhưng trong lòng hắn lại muốn cười không thôi, lần đầu gặp mặt hắn tặng cho Hải Ba Đông một cái buổi trình diễn khiến cho người ta khó quên.
“ Ta dù gì cũng từng là Đấu Hoàng cường giả, khi đó muốn giết ngươi thì mấy chiêu là đủ”.


Bây giờ biết mình khó chạy thoát, khuôn mặt Hải Ba Đông trở nên dữ tợn nhìn về phía Lâm Phong nói
“Đó chỉ là quá khứ, ngươi bây giờ không làm được gì ta đâu”.
Nhếch miệng cười lạnh, Lâm Phong sử dụng “ Lôi Thiên chưởng” thẳng về phía Hải Ba Đông.
“ Muốn ch.ết!”.


Gặp một chưởng đang chứa lôi lực bay thẳng vào mình, hắn hét lên tức giận sao đó xung quanh bắt đầu xuất hiện những mũi băng nhọn được hình thành bay thẳng phía trước và va chạm vào cự chưởng.
“ Oành”.


Hai chiêu va chạm vào nhau vang lên một tiếng nổ nhỏ và biến thành một đám khói trắng do băng bốc hơi, chiêu này Lâm Phong đã hạ lực lượng xuống dù gì chỉ là trò đùa không thể thẳng tay được.
“ Nhiêu đó muốn giết ta là chưa đủ”.


Thấy lực lượng của hai chiêu thức ngang bằng nhau Hải Ba Đông có chút tự tin nói.
“ Ngưng băng kình”.
Sau đó lại tiếp kết thủ ấn, thế là có cỗ bạch sắc khí vụ đột nhiên trở nên cứng rắn ngưng tụ lại. Trong nháy mắt, một khối băng kình trong suốt ước chừng rộng tới nửa thước đột ngột ngưng kết.


“ Bát Cực Băng”.
Lần này Hải Ba Đông chủ động tấn công, khi khối băng đang xé gió mà lao đến mình, Lâm Phong sử dụng Độc Hỏa truyền vào chiêu thức mà đánh thẳng vào nó.
“ Lục sắc hỏa diễm, Dị hỏa !? không đây là Thú hỏa”.


Khối băng nhanh chóng bị phá vỡ, thấy được ngọn lửa trong tay Lâm Phong khi va chạm với chiêu thức của mình, Hải Ba Đông kinh hãi mà lầm bầm nói.
Nếu như thực lực hai bên bằng nhau mà một bên sử dụng băng, một bên sử dụng hỏa đối với người khác có thể thua do khắc chế nguyên tố.


Nhưng hắn là người có kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều năm, ngang thực lực thì có thể dùng nó mà chiến thắng được, nhưng bây giờ người thần bí này thực lực hơn hẳn hắn vì vậy cơ hội thoát khỏi lần này là rất khó.
“ Thế thì sao”.


Hắn từng trải qua sinh tử rất nhiều lần, nên bao nhiêu đó chưa đủ làm bản thân nhục chí.
Thủ chưởng vung lên, mấy chục mảnh băng thứ xoắn nhọn trong nháy mắt xuất hiện, sau đó theo cái phất tay của lão nhân liền hướng Lâm Phong mà phóng tới.


Thấy chiêu thức lại bay đến mình, Lâm Phong liên tục lui về phía sau, không phải hắn không đỡ được mà là muốn ra khỏi phạm vi cửa hàng tránh làm hư nó.
Hải Ba Đông gặp được cảnh này, quyết định lao thẳng theo phía sau những mũi băng, mục đích là thêm sử dụng thêm hậu chiêu.


Nhưng rất nhanh hắn cảm thấy sai lầm, Lâm Phong khi thấy đã đủ xa, hắn dùng Độc hoả tạo ra bức tường lửa che phía trước, mũi băng chạm vào nhanh chóng bốc hơi mất.
Lúc này một nắm đấm đã xuất hiện trước mặt, Lâm Phong dễ dàng chụp được rồi dùng sức ném cả người Hải Ba Đông văng ra một đoạn xa.


“ Hải lão từng uy danh biết bao nhiêu bây giờ chỉ có bao nhiêu đó thực lực thôi sao, đúng là thất vọng”.
Phủi phủi bụi trên người mình, Lâm Phong thể hiện như mình không có tổn thương nào sau mấy chiêu thức, giọng trêu tức nói.
“ Cuồng vọng”.


Nghe âm thanh châm chọc đến nỗi đau của mình Hải Ba Đông lại càng tức giận hơn mà hét lên.
Theo sau đó một cỗ băng hàn chi khí nhanh chóng tràn ngập, sương mù nhàn nhạt cũng lượn lờ quanh quẩn giữa mạc nóng bức.


Đứng trong sương mù lạnh lẽo, lão nhân thủ chưởng đột nhiên nắm chặt lại, băng thương mang theo kình khí lạnh thấu xương mà bạo nộ đâm ra.
“ Ồ, bây giờ mới lấy ra thực lực sao”.
Gặp Hải Ba Đông lấy ra vũ khí, Lâm Phong biết là mình thành công chọc tức Hải lão.


Hắn cũng muốn chơi thêm xíu nữa, thế là theo ý niệm Sát Thần thương cũng đột ngột xuất hiện trên tay hắn.
“ Sát khí thật dày đặc”.
Gặp người áo đen thần bí cũng lấy ra vũ khí, mà trên nó lại tỏ ra một cổ sát khí làm cho Hải Ba Đông cảm thấy nguy hiểm.


Tiếp đó hai người vũ khí lao thẳng vào nhau, Sát Thần thương cùng băng thương va chạm mạnh, nhất thời một cỗ năng lượng hung mãnh từ chỗ va chạm khuếch tán ra, liền đem mặt đất trong phòng trấn thành rất nhiều cái hố loang lổ như mạng nhện vậy.
"Phá!"


Vừa mới va chạm, băng thương đó là bị áp súc mà uốn cong lại như một cái như cung, theo một tiếng quát lạnh của Lâm Phong, liền kêu rắc một tiếng rồi ầm ầm vỡ vụn, mảnh băng văng ra khắp nơi.






Truyện liên quan