Chương 39:

“ Lúc ta còn ở Gia Mã có qua lại với Đằng Sơn tộc trưởng, ngài ấy có kể cho ta về vị Thái thượng trưởng lão của Mễ Đặc Nhĩ là một trong thập đại cường giả, người đó sử dụng thuộc tính băng”.


“ Người đó từng đối chiến với hai gã đầu hoàng đồng cấp mà không rơi vào thế hạ phong nhưng không biết vì lý do gì sau một lần tiền về Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc lại mất tích”.


“ đó ta đã đoán sơ được, Hải lão nếu giao đấu thì đã đánh với người nào, vì nơi sa mạc này người có thực lực đấu Hoàng chỉ có một đó là Mỹ Đỗ Toa nữ vương”.


“ Đến khi ta gặp Tuyết Phỉ và Tuyết Linh có hỏi thử, thì hai nàng có nói là từng nghe mẹ mình kể có trận chiến giữa nữ vương và một người sử dụng băng thuộc tính thì phán đoán đó ta đã chắc hơn mấy phần”.


“ Vài ngày trước ta có vô tình bay ngang đây, linh hồn lực cảm nhận được một cổ đấu khí lạnh lẽo phát ra từ trong quán, theo hỏi người ở đây thì trong quán có một lão già bán bản đồ”


“ Tất cả suy đoán đều rất hợp lý, cho nên ta mới nhờ hai nàng lại gõ cửa để xem người ở trong phản ứng như thế nào, không ngờ lại đúng hết suy đoán người đó đúng là Hải lão”.
Giải thích hết một lượt cho Hải Ba Đông, Lâm Phong khô cả họng, rót thêm một cốc trà nữa để uống.


available on google playdownload on app store


Tất cả những lời thích đó đều là hắn cố gắng nghĩ ra sao cho hợp lý, không lẻ đi nói là mình biết hết sự việc đã và sắp diễn ra ở đấu khí đại lục này hay sao.
“ Ra là như vậy, tiểu tử ngươi đầu óc rất lớn a”.


Nghe giải thích hết một lượt, Hải Ba Đông gật đầu tỏ ra hiểu ý, sau đó lại nói tiếp: “ Vậy ngươi đến đây làm gì ?”.
“ Lần này chủ yếu ta nghe nói ở nơi đây có dấu vết của Dị hỏa, nên mới tìm đến, tính mua bản đồ để đi đường trong sa mạc thuận tiện hơn”.


Hắn cố tình nói vậy để mua bản đồ có nơi mà được đánh dấu nghi là có Dị hỏa của Hải Ba Đông.


“ Dị hỏa sao, ngươi còn là luyện dược sư?”. Hơi bất ngờ Hải lão hỏi, thấy Lâm Phong gật đầu hắn thầm than: “ Tu vi cao như vậy lại là luyện dược sư, nói ra thì người ta tưởng ngươi là lão già nào đó chứ không phải một thanh niên”.


“ Mà tin tức của tiểu tử ngươi đúng là rộng rãi, bên tủ kia là tất cả bản đồ ngươi qua đó mà lựa đi”.
Hải lão lấy tay chỉ về hướng bên kia nói.
“ Hắc, hắc chủ yếu là có chút thân thiết với Mễ Đặc Nhĩ nên bọn họ nói cho ta”.


Đứng dậy hướng đến bàn bên kia Lâm Phong cười nói.
Đi đến đò tìm kiếm một lát nhưng không thấy ưng ý lắm, hắn lại hướng về Hải lão hỏi: “ Ngài còn bản đồ nào khác không?”.


Nghe thấy Lâm Phong hỏi, Hải Ba Đông cũng đứng dậy sau đó đi đến một giá gỗ cổ xưa phía trong quầy, Lâm Phong cũng đi theo đến đó, theo tìm kiếm một lát, Hải Ba Đông mới đưa cho hắn một tấm bản đồ cũ.


Tiếp nhận tờ giấy bằng da dê, Lâm Phong cẩn thận mở ra. Phát hiện dây là một cái bản đồ được vẽ cực kì chi tiết về địa hình của Tháp Qua Nhĩ sa mạc.


Mấy tấm bản đồ được bày bán hoàn toàn không thể so với tấm bản đồ này. Trên đó không chỉ đánh dấu chính xác những nơi có nước trong sa mạc mà còn cẩn thận đánh dấu các bộ lạc Xà Nhân nằm rải rác trong sa mạc.
“Nhìn thấy trên bản đồ có ba ký hiệu hỏa diễm chứ?”.


Hải Ba Đông cười nhắc nhở nói.
Nghe vậy, Lâm Phong ánh mắt đảo qua bản đồ, quả nhiên phát hiện trên mặt bản đồ có ba phương hướng có dấu hiệu hỏa diễm dễ dàng nhìn thấy được.
“Ba cái địa phương, nằm giữa Tháp Qua Nhĩ sa mạc là nơi có tỉ lệ xuất hiện dị hỏa lớn nhất”.


Ngón tay này chỗ có ba dấu hiệu ngọn lửa, Hải Ba Đông mỉm cười nói: “Đương nhiên, đây cũng là theo sự dò xét của ta mà suy ra địa phương mà thôi, cũng khó có khả năng đạt tới một trăm phần trăm chuẩn xác, bất quá so với việc ngươi tìm kiếm lung tung mà nói thì không thể nghi ngờ là muốn tốt hơn rất nhiều”.


“ Dù sao đây chính là bản đồ mà ta tự vẽ trong khi di chuyển nhiều năm ở đây còn việc kiếm được hay không tùy vào may mắn của ngươi”.


“ Một điều tiểu tử ngươi phải nhớ kĩ, tốt nhất là đi đến nơi có dấu hiệu hỏa diễm ở hướng đông và hướng bắc, hướng tây nơi đó ….Có thể nói, tốt nhất không nên đi”.
Ngón tay dừng lại chỗ hỏa diễm hướng tây, Hải Ba Đông trầm giọng nhắc nhở nói.
“ Tại sao?”.


“ Bởi vì nơi đó nằm sâu trong Tháp Qua Nhĩ sac mạc. Mỹ đồ toa nữ vương có thể cảm nhận hơi thở của bất kì người nào tiến vào trong phạm vi đó, như thế với thực lực ngươi bây giờ cũng khó chạy thoát được”. Hải Ba Đông trong lòng vẫn còn sợ hãi thở dài nói.


“ Đa tạ Hải Lão đã nhắc nhở, ta đã rõ, tiện thể ngài cho ta hỏi ngài có từng thấy mảnh tàn đồ nào như vậy không?”.


Lâm Phong chỉ nói khách khí vì Hải Ba Đông tận tâm nhắc nhở, hắn có hệ thống che đậy khí tức nên rất khó bị phát hiện, nhớ ra cái gì đó hắn mới lấy ra trong nạp giới một mảnh tàn đồ đây là của Tịnh Liên yêu hỏa.


Nhìn thấy tấm tàn khuyết này, Hải lão bất ngờ sau đó hỏi: “ Ngươi làm sao có được cái này?”.
“ Chỉ là vô tình tình được nó trong một hang động”.
Thấy biểu cảm của đối phương Lâm Phong biết chắc chắn là Hải Ba Đông có giữ một mảnh.


“ Ngươi cũng may mắn lắm, ta cũng tìm thấy một mảnh tương tự như vậy trong sa mạc này, có điều nếu muốn có nó cũng được nhưng ngươi phải bỏ ra vật ngang giá mới được”.


Hải lão cũng tìm tòi trong đống bản đồ cũ của mình một lát, sau đó lấy ra một mảnh bản đồ đã bị ố vàng, rồi đưa ra trước mặt Lâm Phong nói.
“ Vật ngang giá sau?”. Lâm Phong cũng biết muốn trao đổi thì cần gì, tay hơi sờ sờ càm lẩm bẩm.


Nghĩ ra cái gì đó hắn mới nói: “ Hải lão, ngài có muốn khôi phục thực lực trở lại đấu Hoàng hay không”.


Nghe được lời Lâm Phong, con mắt Hải Ba Đông trở nên sáng rực, nhưng lại mau chóng vụt tắt, hắn thở dài nói: “ Muốn phá bỏ phong ấn của ta chỉ có hai cách, một là phải đích thân Mỹ Đỗ Toa tự xóa nó đi, hai là phải luyện chế một loại đan dược, mà đan dược này lại là Lục phẩm và người đó phải có Dị hỏa mới luyện thành đan”.


“ Cho dù ngươi là thiên tài hay quái thai cỡ nào thì cũng đoán chừng ngươi là Tam phẩm luyện dược sư mà thôi”.
Gặp Hải Ba Đông phán đoán thực lực của mình, Lâm Phong chỉ cười cười nói: “ Không dấu gì Hải lão, ta đã là Ngũ Phẩm luyện dược sư”.


“Cái gì! ngươi...ngươi mới bao nhiêu tuổi đã Ngũ phẩm, còn có nghĩa lý sao”.
m thanh vang bên tay làm cho Hải Ba Đông còn tưởng mình đang nghe lầm, chưa kịp nói thêm gì ở đối diện Lâm Phong đã thả ra linh hồn lực bao quanh cả quán của hắn.


Cảm nhân được lực lượng linh hồn khổng lồ mang đến chút áp bách, Hải Ba Đông trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“ Thế nào, ngài thấy có giống ta nói gạt không”.


“ Như thế này đi, sau khi ta kiếm được Dị hỏa, sau đó ít thì nửa năm nhiều thì một năm ta sẽ giúp Hải lão giải phong ấn, ngài thấy thế nào?”.
Thu hồi linh hồn lực Lâm Phong lên tiếng.


“ Được ta tin ngươi không làm ta thất vọng, bị phong ấn suốt mười mấy năm, bây giờ chờ thêm một năm nữa thì có là gì”.
Cảm thấy có hy vọng, Hải Ba Đông lúc này trên khuôn mặt đã giãn ra rất nhiều mà nói






Truyện liên quan