Chương 40:

“ Có điều dược liệu ta đã chuẩn bị gần như đầy đủ nhưng còn thiếu một thứ đó là Sa Chi Mạn Đà La, bời vì nó nằm trong Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc mới có, ta bị phong ấn không thể vào đó tìm được, bức vào ranh giới sẽ bị Mỹ Đỗ Toa phát hiện”.


Nhận ra mình quên điều gì, Hải Ba Đồng cười khổ nói.
“ Thôi được, trong lúc tiến vào tìm Dị hỏa ta sẽ cố gắng để ý xem”.


Khoác khoác tay Lâm Phong, chỉ cần có mảnh tàn đồ là được, huống hồ gì Mỹ Đỗ Toa nữ vương cũng là mục tiêu của hắn, với tính cách nữ vương của nàng thỉnh thẳng chọc ghẹo cũng thú vị lắm.


“ Hải lão cứ giữ lại mảnh tàn đồ đó đi, chờ ta quay lại rồi mới tính sau, bây giờ có lấy cũng không làm được gì”.
Mắt thấy Hải Ba Đông tính đưa tàn đồ cho mình, Lâm Phong từ tốn nói, hiện tại có bản đồ của Dị hỏa là đã đạt được mục đích chính đến đây rồi.


“ Tốt, vậy ta sẽ bảo quản nó thật kỹ đến khi ngươi trở lại”.
Hải Ba Đông gật đầu đáp ứng.
“ Vậy được rồi, tiểu tử phải đi đây, Hải lão bảo trọng”.


Cảm thấy mọi thứ đã hoàn thành như dự tính, Lâm Phong cũng mở miệng muốn rời đi, nói với Hải Ba Đông thêm vài câu rồi mới từng bước đi ra cửa nơi mà hai người Tuyết Phỉ cùng Tuyết Linh đang đợi.
“ Được, ta chờ tin tức tốt từ ngươi, Lâm Phong”.


available on google playdownload on app store


Hải Ba Đông cũng đi theo hắn ra ngoài cửa, giọng nói già nua vang lên bây giờ có thể nghe bên trong đó có một chút nhẹ nhõm được mấy phần.
“ Đi thôi, Tuyết Phỉ, Tuyết Linh ta đưa các ngươi ra khỏi ranh giới của con người”.
Tiến đến hai người, hắn cười nói.
“ Vâng, cảm ơn công tử “.


Nghe được mình có thể trở về bộ tộc, hai người vui vẻ không thôi, hướng Lâm Phong cảm ơn.
Thế là ba người khoác lên mình áo bào đen và mũ trùm đầu để hướng đến Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc.


Trong sa mạc mênh mông, bão cát cuồng loạn, ba thân ảnh chậm rãi bước đi, phía sau từng dấu chân lõm sâu trong cát vàng, chỉ sau một lát,tất cả dấu vết đều bị cát vàng phủ lấp, ẩn dưới lòng sa mạc.


Cát vàng dưới chân phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang, chẳng khác những hạt sắt nóng bỏng, mỗi bước chân dẫm xuống,cơ hồ đều khiến Lâm Phong mím môi cắn răng.


Song mặc dù điều kiện trong đại sa mạc cực kì nghiêm khốc, bất quá trong đó lại ẩn chứa hỏa thuộc tính năng lượng,điều này khiến hắn cũng vui mừng rất nhiều, có lẽ là bởi vì bị phơi nắng, hơn nữa năng lượng hỏa thuộc tính ở nơi này cũng đặc biệt tinh thuần cùng bá đạo, vừa vặn cực kì thích hợp dùng để tu luyện Độc hỏa đấu khí.


Hai người Tuyết Linh và Tuyết Phỉ thì vẫn như bình thường không cảm thấy khó khăn gì, chỉ là lâu lâu lấy tay che mặt do bụi cát bay đến.
“ Bây giờ đã ra khỏi ranh giới của con người, các ngươi chỉ cần đi thẳng là đến được bộ tộc xà nhân gần nhất”.


Lấy ra tấm bản đồ, Lâm Phong xác định vị trí mình đang đứng, rồi quan sát xung quanh sau đó hướng hai nàng nói.
“ n, cảm tạ công tử rất nhiều, bọn ta lại không có gì báo đáp ngài hết, nếu như không may mắn gặp công tử không biết chúng ta bây giờ đã thành ra dạng gì”.


Có thể nghe được trong lời nói của các nàng có một tia vui vẻ cùng không nỡ trong đó.
“ Các ngươi gặp ta coi như là có duyên, chỉ vậy thôi, giờ thì về đi ta còn phải tiếp tục hành trình của mình”.
“ Mà khoan đã, hai ngươi biết nơi đâu có xuất hiện Sa Chi Mạn Đà La không?”


Lâm Phong chậm rãi nói ra, chưa đợi các nàng nói thì hắn lại hỏi.
“ Sa Chi Mạn Đà La sao, nó chỉ được bán ở những thành thị lớn của bộ lạc xà nhân, còn ở ngoài tự nhiên thì công tử phải tiến vào sâu trong Tháp Qua Nhĩ mới có thể gặp được”


Nghe Lâm Phong hỏi, hai người suy nghĩ một lát thì Tuyết Phi lên tiếng đáp.
“ Ừm, ta hiểu rồi, các ngươi trở về đi”. Lâm Phong gật đầu rồi nói.


“ Vâng, vậy thì tỷ muội bọn ta chúc công tử lên đường thuận lợi”. Nói rồi hài người nhanh chóng dùng chiếc môi của mình chạm vào hai bên mặt của Lâm Phong sao đó quay người hướng bộ tộc mà bò nhanh đi.


Bị tập kích bất ngờ, Lâm Phong dùng tay sờ sờ lên mặt, rồi chỉ cười cười lắc đầu, khi thấy hai thân ảnh của các nàng khuất dần trên đồi cát, hắn mới đi đến mục tiêu đã xác định đó là Thạch Mạc thành.


Không phải Lâm Phong muốn vào thành mà là phụ cận của nó, bởi vì từ Thạch Mạc thành đi về phía đông sẽ đến địa điểm được đánh dấu có tỷ lệ cao nơi đó xuất hiện Dị hỏa.


Nhìn xem bản đồ trong tay, nơi có đánh dấu là Thạch Mạc thành cách đây cũng xa, nếu như phi hành liên tục thì sẽ mất gần một ngày nhưng Lâm Phong lại không muốn như vậy, với nhiệt độ khắc nghiệt ở đây thì chính là nơi lý tưởng để luyện tập hỏa đấu khí cùng nhục thân.


Thế là hắn thu hết áo bào trên người chỉ chừa lại đúng một chiếc quần, cho toàn thân tiếp xúc với nhiệt độ cao mà không cần bảo hộ như vậy mới có thể đạt hiệu suất cao trong quá trình hấp thu hỏa thuộc tính năng lượng trong không khí.


Đi được thêm vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, Sát Thần thương xuất hiện trong tay hắn đâm mạnh xuống dưới mặt cát vàng: “ Ra đây cho ta!”.


Theo thương đâm xuống, đột nhiên máu từ phía dưới phúng lên, hơi dùng sức hắn kéo trường thương cùng một con ma thú bị xiên vào người ra khỏi mặt cát, rồi thẩy nó qua một bên.


Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua con tiểu ma thú đã mất đi sinh cơ, loại ma thú này tên là Ma hạt (bò cạp) chỉ có thể bắt gặp trong sa mạc.
Nó thường xuyên ẩn trong cát vàng, đợi có người tự động giẫm chân đi tới. Chúng kiểu như ôm cây đợi thỏ lúc này chỉ cần phóng thích độc dịch là xong.


Ma hạt cực kì am hiểu ẩn núp, cho dù là những người hàng năm hành tẩu sa mạc chỉ hơi cần có chút lơ là cũng sẽ bị chúng tập kích.
Bởi vậy tuy không phải là nhất giai ma thú nhưng loài người luôn coi chúng là một trong những loại sinh vật khó chơi nhất trong sa mạc


Bất quá cho dù ma hạt có ẩn núp giỏi đến đâu chăng nữa, nhưng trong mắt Lâm Phong với linh hồn cảm giác mạnh mẽ thì không thể nghi ngờ,giống như đom đóm trong đêm đen phát ra ánh sáng lập lòe. Muốn bí mật đánh lén cơ bản là không có thể.


Tu luyện trong sa mạc, tuy buồn tẻ cùng khốc liệt, mặc dù không thoải mái bằng ở Ma thú sơn mạch, trước kia tại ma thú sơn mạch tu luyện, hắn có Tiểu Hỏa làm bạn cũng như thỉnh thoảng nói chuyện với Tử Tinh Dực Sư Vương.


Nhưng ở trong sa mạc mênh mông này, đưa mắt nhìn lên chỉ có bão cát cuồng loạn. Trong tầm mắt,đừng nói bóng người ngay cả bóng dáng ma thú cũng khó thấy.


Loại cảm giác cô độc hoang vu như này thật sự là làm cho con người khó có thể chịu nổi, đó là nói với người khác còn đối với Lâm Phong thì chuyện này hết sức bình thường.


Lúc chưa xuyên qua đây thì cuộc sống của hắn cũng đã rất buồn tẻ, cha mẹ mất sớm chỉ sống một mình, ban ngày thì đi làm, tối về lại xem ti vi hay sử dụng máy tính, cuộc sống hắn chỉ quanh quẩn nhiêu đó.


Bỏ qua những suy nghĩ vu vơ, hắn lại tiếp tục khởi hành, bầu trời cũng dần tối nhiệt độ nơi đây đã giảm rất nhiều, Lâm Phong tìm một nơi có mỏm đá nhô ra, đi đến nơi đó để nghỉ chân qua đêm.


Thu gom chút củi vụn rải rác khắp mặt cát, hắn dùng chút hỏa đấu khí để đốt cháy chúng, thế là cả một sa mạc yên tĩnh vắng lặng, xuất hiện một đốm lửa nhỏ phập phùng cháy.
PS: Đầu tuần cố được 3 chương, thứ 7 thì 5 hoặc 6 chương nha






Truyện liên quan