Chương 41:
Sa mạc mênh mông, màu vàng của cát, là màu duy nhất tại nơi đây, cuồng phong thổi bay những hạt cát, cuốn chúng vào trong trời đất, từng trận tiếng gió, vang lên không dứt bên tai.
Tại một chỗ trên cồn cát, Lâm Phong cũng chỉ mặc một chiếc quần đang nhìn xem bản đồ trong tay, qua nhiều ngày chịu đựng sức nóng thì hắn đã dần quen được.
Tiến vào Tháp Qua Nhĩ sa mạc, đã qua hơn năm ngày thời gian, hắn cuối cùng cũng đã đến gần phạm vi hỏa diễm trên bản đồ.
“ Với khoảng cách này thì khoảng chừng gần một ngày đi nữa là sẽ đến được Thạch Mạc thành”.
Lâm Phong giơ tấm bản đồ da dê trong tay lên, nhìn xem rồi lẩm bẩm.
“ Đúng là đến đây là quyết định đúng đắn, năm ngày thời gian chỉ cần đi bộ trên sa mạc cũng làm cho hỏa đấu khí của mình tăng lên một chút”.
Cảm nhận nguồn đấu khí trong cơ thể hắn cảm thán.
Mấy ngày trước hắn nảy ra thêm ý tưởng là không di chuyển bình thường mà mang theo Sát Thần thương trên lưng để tăng thêm độ khó, do vậy mỗi bước chân của Lâm Phong đều lúng sâu trong cát nóng vì trọng lượng cơ thể rất nặng.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Lâm Phong lần nữa đầu đầy mồ hôi bước đi gần nửa giờ, ngay lúc hắn chuẩn bị dừng lại tạm nghỉ một lúc, lông mày đột nhiên nhíu lại, quay đầu đi nhìn trên cồn cát cách đó không xa xuất hiện một vài thân ảnh đang đánh nhau.
Với nhãn lực của một Đấu Vương, hắn có thể nhìn rõ được thì nơi đó có hai tên thanh niên, khoảng chừng ngang tuổi hắn đang chiến đấu với những tên nam tử xà nhân.
Lâm Phong tiến thẳng đến đó vì trong bản đồ là phải đi ngang cồn cát phía trước, càng đến gần tiếng va chạm leng keng của vũ khí càng lớn, nhìn tình hình thì hai người bọn họ có vẻ yếu thế hơn do vậy đang cố chống đỡ vô cùng khó khăn.
Đang chiến đấu kịch liệt đột nhiên cả hai bên đều dừng lại vì thấy một thân ảnh đang tiến đến.
“ Huynh đệ, có thể hỗ trợ bọn ta một chút được không, sau khi thoát được ắt sẽ hậu tạ”.
Một trong hai tên thanh niên lúc này vội hướng Lâm Phong mà lên tiếng, hắn suy đoán một người lại tự thân tiến vào sa mạc này thì thực lực cũng không yếu nên mới vội vàng nhờ giúp đỡ.
“ Ồ, tại sao các ngươi đánh nhau với bọn chúng”.
Không ngoài ý muốn, Lâm Phong biết thế nào cũng sẽ nhờ hắn, nên muốn biết một số lý do, xem có nên ra tay không.
“Hai người chúng ta là chuẩn bị diệt sát ma thú, cũng không nghĩ đến đang lúc giằng co với ma thú lại bị bọn người kia đánh lén”.
Một tên thanh niên kế bên cũng lên tiếng đáp lại lời Lâm Phong.
“ Ừm, là như vậy sao”.
Gật gật đầu, sau đó Lâm Phong nhìn về đám xà nhân đang đứng phía trước.
“ Tiểu tử từ đâu đến, nếu ngươi muốn giúp chúng thì bọn ta sẽ đưa ngươi đi một đoạn cùng với hai tên đó, xông lên giết ch.ết bọn hắn”.
Một đầu lĩnh xà nhân, đồng tử hình tam giác trong mắt đảo qua người thanh niên mới đến, cười lạnh nói rồi hô cho đám thuộc hạ phía sau đồng loạt tấn công.
“ Huynh đệ cẩn thận!”.
Thấy đám xà nhân cầm vũ khí lao đến Lâm Phong hai người họ đồng loạt nói lớn, có chút hối hận vì nhờ người thanh niên này giúp mình, nhưng con ngươi bọn họ mau chóng cho rụt lại, chỉ thấy người thanh niên nói ra một câu:
“ Cút”.
Thế là đấu khí trong cơ thể tràng ra ồ ạt, bụi cát bay tứ tung hất tất cả bọn xà nhân văng ra phía sau, lộn mấy vòng rồi mới dừng lại.
Hai người cũng nhanh chóng lấy tay che bụi trước mắt, qua vài giây khi bụi cát đã tán đi, ánh mặt bọn họ mang vẻ khiếp sợ mà nhìn Lâm Phong.
Ở bên đây, Lâm Phong lấy tay phủi phủi bụi dính trên người mình rồi chậm rãi mà lạnh nhạt nói: “Cho các ngươi một cơ hội, rời đi hoặc ta đích thân tiễn các ngươi một đoạn, chọn đi”.
Hắn cũng không muốn ra tay làm gì, chỉ hù dọa bọn họ mà thôi, chờ đến lúc hắn chinh phục được Mỹ Đỗ Toa và nắm trong tay Gia Mã thì hắn sẽ cho cả con người và xà nhân sẽ sinh sống cùng với nhau.
Đám nam tử xà nhân run lên vì khiếp sợ, mới chỉ có thả ra đấu khí mà đã đủ hất bọn họ bay đi vậy đánh nhau khác nào tìm đường ch.ết, bởi vì thực lực bọn họ yếu hơn Lâm Phong rất nhiều nên không nhìn rõ được thực lực của hắn.
“ Đa tạ đại... đại nhân đã tha mạng, bọn ta rời đi ngay”.
Bọn xà nhân khuôn mặt mừng rỡ, tên thủ lĩnh của đám này giọng run run mà lên tiếng, sau đó vội dẫn theo người của mình mà nhanh chóng rời đi.
Nhìn đám xà nhân rời đi Lâm Phong cũng không nói gì, sau đó vần hướng thẳng đường đến Thạch Mạc Thành mà đi.
“ Huynh đệ, khoan đã”.
Thấy người thanh niên trước mặt không nói gì mà chuẩn bị rời đi, hai tên nam tử phía sau mới gọi với tới rồi nhanh chóng chạy lại.
“ Có chuyện gì sao?”.
Nghe được tiếng hô, đang bước đi Lâm Phong quay lại hỏi.
“ Trước tiên, hai huynh đệ bọn ta đa tạ huynh đệ đã giúp đỡ lần này”.
Một tên có vẻ lớn tuổi hơn một chút so với người còn lại mở lời trước.
“ Không cần như vậy, ta chỉ tiện đường qua rồi hù dọa bọn họ một chút mà thôi”.
Giơ tay lên cản lại người thanh niên kia tính nói thêm cái gì, Lâm Phong nói.
“ Bọn ta mới đến đây lần đầu, trong lúc khó khăn gặp được huynh đệ, ít nhất cũng cho chúng ta biết được danh tính để ghi nhớ trong lòng”.
Người thanh niên muốn hỏi tên Lâm Phong nhưng lại thấy hắn đang nhìn mình mới nhớ lại là trước khi muốn hỏi danh tính người khác thì cần báo tên của mình trước nên mới vội nói:
“ À, ta tên là Tiêu Đỉnh, còn đây là tiểu đệ ta tên Tiêu Lệ, hai huynh đệ bọn ta muốn ra ngoài xông xáo một phen, ý định thành lập một dong binh đoàn ở Thạch Mạc thành”.
“ Ta tên Lạc Phong, cũng có việc cần đến Thạch Mạc thành”.
Lâm Phong cũng hơi bất ngờ, không nghĩ đến lại gặp đại ca và nhị ca của Tiêu Viêm, hắn mới nói ra tên của mình, tất nhiên là lấy tên giả bởi vì hắn trước
khi gặp mặt hai người đã đeo một chiếc mặt nạ của Nhã Phi đưa chủ yếu là muốn ra ngoài hành sự dễ dàng hơn.
“ Vậy chúng ta cùng một điểm đến, không biết Lạc huynh đệ có thể để bọn ta đi chung đến đó không?”.
Nghe vậy Tiêu Đỉnh cũng rất lịch sự mà mời hắn đi chung.
“ Tùy các ngươi, muốn đi theo cũng được”.
Nói rồi, Lâm Phong lại tiếp tục hướng theo đường chính mà đi, hai người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ mới nhanh chân đi theo.
“ Đại ca, người này nhìn không lớn hơn chúng ta là mấy, thực lực lại mạnh không biết là thiên tài của gia tộc nào”.
Đi phía sau hai người, lúc này Tiêu Lệ mới nói nhỏ với Tiêu Đỉnh.
“ Ừm đúng là vậy, nhưng mà đừng tò mò nhiều quá không tốt đâu, nhanh chân mà đi thôi”.
Tiêu Đỉnh cũng gật đầu xác nhận điều đó là đúng, hắn cũng muốn biết thân phận của Lâm Phong nhưng hắn cũng biết rằng chuyện nào cần biết thì sẽ biết, chuyện nào không nên biết thì đừng tò mò nên hắn không hỏi Lâm Phong nhiều.
Đang đi ở phía trước mặc dù Lâm Phong có thể nghe được hai người đang nói gì, nhưng hắn không quá quan tâm mà vẫn tiếp tục tiến bước,
Đi vài canh giờ nữa thì sắc trời cũng dần tối, tìm một nơi thích hợp Lâm Phong dừng lại để nghỉ ngơi qua đêm, hai người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ cũng dừng lại theo.
Đốt một đống lửa nhỏ ba người ngồi xung quanh nó, Lâm Phong thì ngồi xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện, còn phía đối diện là hai huynh đệ họ Tiêu.
“ Đại ca, chúng ta ra ngoài được gần một năm, lúc trước nhận được thư của phụ thân nói tam đệ đột nhiên đấu khí bị suy giảm tu vi cũng theo đó mà tụt theo, không biết giờ thế nào”.
Thấy Lâm Phong đang tu luyện bọn họ không tính bắt chuyện, Tiêu Lệ mới nói về tam đệ của mình.
Ps: Đa tạ: Ma Tử Dạ, đạohữu xin dừng bước, Phantom đã đề cử.
Tính để thứ 7 đăng luôn nhưng nay đầu tháng đăng 2 chap cho mn đọc đỡ.