Chương 42:
“ Đúng là vậy, ta cũng không biết giờ tam đệ giờ đã phục hồi lại như trước chưa nữa”.
Tiêu Đỉnh nghe nhị đệ của mình nói cũng có chút buồn cho tam đệ của mình từ thiên tài lại đột ngột bị như vậy chắc hẳn cũng rất sốc.
“ Được rồi, chuyện đó thì khi nào hai người chúng ta đã ổn định ở Thạch Mạc thành rồi thì sẽ viết thư về hỏi phụ thân, giờ đệ nghỉ ngơi đi, cả ngày cước bộ cũng mệt rồi”.
Cả hai người thực lực còn yếu, thể chất cũng không mạnh bằng Lâm Phong cho nên việc nghỉ ngơi là điều hiển nhiên.
...
Thoáng một cái mặt trời đã xuất hiện, ba người lại cùng nhau đi tiếp, khoảng vài canh giờ nữa là đã đi tới địa điểm cần đến.
Thẳng một đường di chuyển, chẳng mấy chốc tại phía Đông của Tháp Qua Nhĩ sa mạc ẩn ẩn mơ hồ tọa lạc hình dáng của một khu thành thị thật lớn xuất hiện trong tầm mắt ba người.
Nhìn thấy Thạch Mạc thành cách đó không xa, hai người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ khẻ thở dài một hơi, trên khuôn mặ cũng thoải mái nhiều thêm vài phần, di chuyển trong sa mạc suốt mười mấy ngày thời gian, thật sự là làm cho tinh thần bọn hắn có chút mỏi mệt.
Lâm Phong thì cũng thở phào một hơi, trong con ngươi hiện lên vẻ hớn hở vì mục tiêu Dị hỏa còn không xa nữa.
Thế là cả ba người chậm rãi đi tới chỗ cửa thành, sau đó lần lượt tiến vào. Thành thị trong sa mạc, cùng thành thị bên trong đế quốc so sánh thì cấu trúc đơn giản hơn vài phần nhưng lại kiên cố hơn nhiều, nguyên nhân có lẽ là bởi vì nằm kề Tháp Qua Nhĩ sa mạc.
Phòng ngự tại nơi này so với bên trong đế quốc cũng sâm nghiêm hơn rất nhiều, giữa thành thị tùy ý có thể thấy được binh lính được trang bị đầy đủ giáp và vũ khí đang tuần tra.
“ Huynh đệ bọn ta đến được đây cũng nhờ Lạc huynh, đa tạ ngươi rất nhiều, không biết ngươi dự định sẽ đi đâu”.
Lúc này hai người Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ nhanh chân đi ra phía trước chắp tay cảm ơn.
“ Ta chỉ vào thành nghỉ ngơi một vài hôm, rồi sẽ đi đến nơi khác”.
Lâm Phong tùy ý trả lời, nghĩ ra chuyện gì hắn lại nói tiếp: “ Ta có thể nhờ hai người giúp một chuyện được không?”.
“ Việc gì Lạc huynh cứ nói, giúp được thì bọn ta sẽ làm?”.
Tiêu Đỉnh nghe được Lâm Phong nhờ mình giúp đỡ, hắn vội hỏi lại ngay.
“ Hai người ở đây để ý xem có người có tên Thanh Lân không, nếu có hãy nhận muội ấy giúp ta, cứ nói là sẽ có người đưa muội ấy đến nơi không bị kì thị”.
“ À, muội ấy trên tay có vảy rắn màu là con lai của nhân loại và xà nhân”.
Thấy Tiêu Đỉnh đáp ứng, hắn cũng nói ra yêu cầu.
“ Được Lạc huynh cứ yên tâm, huynh đệ bọn ta sẽ chú ý xem có muội ấy ở đây không”.
Tiêu Đỉnh không hỏi nhiều mà trực tiếp đáp ứng.
“ Vậy thì Lạc Phong ta đa tạ hai người, đây là hai viên đan dược chữa thương và hai viên giúp phục hồi đấu khí xem như quà cảm ơn trước”.
Lâm Phong chắp tay nói, rồi móc ra từ nạp giới hai cái bình đưa về phí hai người, thấy bọn họ chần chừ hắn tiếp tục nói: “ Cứ cầm lấy đi chỉ là hai viên tam phẩm đan dược ta có rất nhiều, huống hồ ta cũng không muốn mắc nợ ai”dưới sự thúc giục thì hai người cũng cầm lấy hai chiếc bình rồi nói: “ Đa tạ”.
Không nói gì nữa, Lâm Phong chỉ gật đầu rồi đi thẳng vào trong thành.
“ Đại ca người này thật đúng là kỳ lạ”. Nhìn theo bóng lưng Lâm Phong rời đi Tiêu Lệ lên tiếng.
“ Mỗi người mỗi tính cách, kệ đi, coi như đây là thù lao cho việc tìm một cô nương, bốn viên tam phẩm đan dược là quá hời cho chúng ta rồi”. Tiêu Đỉnh cũng nhìn đằng trước rồi nhìn lại hai bình đan dược trong tay mình nói, thế rồi cả hai đệ đi theo hướng khác bắt đầu cho mục tiêu thành lập dong binh đoàn.
Ở phía bên này Lâm Phong vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, việc nhờ họ tìm kiếm giùm Thanh Lân là chủ ý hắn mới nghĩ ra cách đây không lâu.
Chờ hắn quay lại đây lần nữa, sẽ dắt nàng theo vì mục tiêu tiếp theo của hắn cũng là Hắc Giác vực, khi đến đó sẽ đưa nàng cho Thiên Xà phủ, sống ở nơi đó sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nếu mà chờ cốt truyện bắt đầu còn hơn hai năm nữa thì Thanh Lân chắc phải còn chịu nhục chịu khổ dài dài, hắn chỉ muốn giúp đỡ nàng một chút.
Vô thức đi một hồi Lâm Phong đã đến trước một quán trọ, thấy vậy hắn quyết định thuê ở nơi đây làm chỗ dừng chân cho vài ngày trong khi đó sẽ đi kiếm nơi có Dị hỏa.
Đi vào thuê một phòng bình thường, hắn vẫn thích thuê phòng có cửa sổ và ở trên lầu vì nơi đó có thể ngắm được cảnh của thành thì đó là một sở thích đơn giản của bản thân hắn.
Tiến vào trong gian phòng, gỡ ra chiếc mặt nạ trên mặt, Lâm Phong lần nữa lấy ra tấm bản đồ cũ để xem xét kỹ càng.
“ Hiện tại mình đang ở chỗ Thạch Mạc thành, cách đây không xa ở hướng đông chính là nơi có vẻ dấu vết hỏa diễm”.
Ngón tay cẩn thận dò trên địa đồ từ nơi có để chữ Thạch Mạc thành đến nơi có hình hỏa diễm, hắn lẩm bẩm nói.
Sau khi quan sát hết một lượt hắn mới cất đi tấm bản đồ, tiến đến phòng tắm cho sạch sẽ bụi bẩn, suốt mấy ngày nay trên sa mạc Lâm Phong chưa hề tắm một lần nào.
Trãi qua một lần tẩy rửa, mang lại cảm giác sảng khoái cũng thoải mái, hắn mới tiến lên giường nghỉ ngơi một lát.
Tuy nói đã là cường giả Đấu Vương việc đi ngủ là không quá quan trọng nhưng đối với Lâm Phong thì đi ngủ là thói quen, khi cảm thấy bế tắc hay căng thẳng lựa chọn tốt nhất của hắn chính là đi ngủ.
....
Vài ngày nhanh chóng trôi qua, trong những ngày này Lâm Phong đều đi đến hướng đông để dò xét một phen, sau nhiều lần dùng linh hồn lực cường đại cùng khả năng cảm nhận về hỏa diễm thì hắn đã thấy được một nơi có nồng độ hỏa diễm dày đặc và nhiệt độ ở bên dưới cũng nóng hơn các nơi khác.
Đang ngồi xếp bằng trên giường, Lâm Phong từ từ mở mắt ra, đã là ngày thứ 4 hắn đến nơi đây, hôm nay sẽ quyết định đi tìm thử xem nơi đó có Dị Hỏa hay không.
Nếu có thì chắc hẳn Mỹ Đỗ Toa chưa có tìm ra nó, bởi vì Thanh Liên Địa Tâm hỏa ít nhất một năm nữa nàng mới phát hiện ra nó và lấy đi.
Bước chân xuống giường, đi đến bên cửa sổ mở ra Phong Vân dực hướng về phía đông mà bay đi, đây chính là một điều tiện lợi khi ở trọ có lầu và cửa sổ .
Không bao lâu, Lâm Phong đã đứng trên một khu vực sa mạc vô cùng bằng phẳng, muốn tìm ra được nơi này cực kỳ khó, lúc đầu hắn chỉ tìm những nơi có lỗ thủng dưới mặt đất hoặc là các núi đá nhỏ gần đó.
Có thể nói không ngờ rằng nơi có nồng độ hỏa diễm đậm đặc nhất lại là một nơi vô cùng bình thường, những chỗ bằng phẳng như thế này trong sa mạc nhiều vô số kể.
Từ từ đáp xuống, Lâm Phong nhìn xung quanh một lượt rồi mới tiến đến nơi bằng phẳng nhất ở đây, sau đó nhắm mắt lại hắn muốn cảm nhận lại xem có đúng chỗ này không.
Tâm niệm nhất động, linh hồn lực tràn xuống mặt cát rồi dần dần đi sâu xuống dưới, càng lúc càng sâu: “ Một mét, ba mét, năm mét,...”.
Liên tục dùng tất cả linh hồn lực truyền sau xuống dưới, đến khi đã sắp đến giới hạn thì hắn đã cảm ứng được một cổ khí tức nóng rực đang phát ra ở bên dưới.
“ Cuối cùng cũng tìm ra, nhiệt độ này không thể sai được”.
Không nhịn được mà hô lên một tiếng, con mắt Lâm Phong nhất thời sáng lên.