Chương 67:
Bị mọi để ý đến mình, Lâm Phong khuôn mặt mang theo ý cười, bình thản nói ra:“ Các vị ta chỉ đến đây để tìm người, cứ xem như ta không có ở nơi đây đi”.
“ Lạc Phong huynh đệ”. Khi này, hai người Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ đang đứng ở một bên nhìn có hơi chật vật, người cũng có vô số vết thương, hô lên một tiếng.
“ Ra là hai ngươi à, có tìm thấy Thanh Lân chưa?” Nghe được tiếng nói, Lâm Phong nhìn qua bên trái, thấy được hai tên thanh niên đang đứng đầu, phía sau là một đám người, hắn mới hỏi thăm dù đã biết là đã tìm được nàng.
“ Bọn ta đã tìm được muội ấy cách đây không lâu”. Tiêu Đỉnh nghe hỏi mới lên tiếng đáp lại rồi mới đưa tay chỉ về nơi một tiểu cô nương đang mặt một bộ thanh y.
Lâm Phong cũng đưa mắt nhìn về phía nàng, sau đó gật đầu mà từng bước tiến vào, khi này đang đứng phía đối diện, một tên trung niên to cao trở nên tức giận khi mình bị làm ngơ, thế là hắn quát lên: “ Tiểu tử thì ra ngươi là tiếp viện của bọn hắn sau, vậy cũng đừng hòng mà rời nơi đây”.
Tên đang hét lên chính là, Mặc Nhiễm chính là tủ lĩnh của Sa chi dong binh đoàn có thực lực Đại đấu sư.
Lâm Phong đã nhìn ra thực lực của tên này ngay lúc ban đầu, vì vậy hắn không quá để ý đến, miễn sao đứng chọc đến bản thân hắn là được.
Dù hét lên như thế nhưng Lâm Phong cũng không thèm nhìn một cái mà từng bước tiến vào bên trong sân, hướng đến nơi Thanh Lân đang đứng mà đi.
Hải Ba Đông thì chả muốn xen vào những chuyện này vì vậy chỉ đứng dựa lưng ở ngoài cửa mà xem nào nhiệt.
Bị Lâm Phong làm ngơ một lần nữa, tên thủ lĩnh của Sa chi dong binh đoà trên trán nổi lên từng đường gân xanh hiển nhiên là đã tức giận đến đỉnh điểm, thế là bàn tay to lớn nắm chặt, đấu khí màu vàng điên cuồng ngưng tụ trong nháy mắt đã hóa thành một đạo quyền, rồi điên cuồng lao thẳng đến Lâm Phong.
“ Hừ, vô tri, tìm ch.ết !”. Nhìn hành động không có suy nghĩ của tên Mặc Nhiễm, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, nét cười trên khuôn mặt cũng chuyển qua khó chịu một chút.
Nếu như tên đó biết suy nghĩ một chút thì đã không làm như vậy, có ai đời nếu như không có thực lực lại bình thản vào vào giữa nơi đang giao tranh như thế này không, đáng tiếc hắn đã sắp gặp Diêm vương rồi nên cũng không cần suy nghĩ làm gì.
Nắm đấm của hắn đã tiến đến sát mặt của Lâm Phong, hắn còn cười như là được giải tỏ sự tức giận vậy, nhưng trong tức khắc đầu của Lâm Phong đã nhích nhẹ sang một bên là đã né đi được một quyền này.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn tặng lại cho tên trung niên một quyền vào ngay bụng, một đấm cực mạnh này đã làm luồng khí xoáy trong đó bị đánh tan mất, còn chưa kịp hiểu ra điều gì thì thân ảnh lực lưỡng to cao đã bị đánh cho bay ra phía sau và xuyên qua vách tường rồi văng ra bên ngoài.
Trong con mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ của mọi người, tên trung niên đã nằm ngoài đường và có vẻ là không thể cử động được nữa.
Phủi bụi dính trên tay của mình, không quan tâm đến xung quanh nghĩ gì Lâm Phong mới tiếp tục đi đến Thanh Lân, khuôn mặt cũng trở lại ôn hòa không ít mà cười với nàng.
“ Muội có phải tên là Thanh Lân đúng không?”. Khom người xuống trước mặt nàng hắn hỏi.
“ Đún.. đúng vậy, muội là Thanh Lân, huynh là người nhờ Tiêu Đỉnh công tử cùng Tiêu Lệ công tử kiếm muội sao?”.
Nàng cũng nghe qua hai người đó nói về Lâm Phong nhưng vẫn không hiểu tại sao hắn lại kiếm mình, sau khi thấy được một màn diễn ra vừa rồi, Thanh Lân không khỏi run run mà đáp lại.
“ Ừm, là ta bảo hai người bọn họ kiếm muội, ta và cha muội từng gặp nhau vài lần, coi như là quen biết, do vậy khi đến đây sau khi biết được ông ấy cùng vợ mình đã bị mọi người hại ch.ết, sau đó khi tìm hiểu thì biết được người đó con gái tên Thanh Lân nên ta muốn tìm và thay ông ấy chăm sóc cho muội”.
Đưa tay sờ sờ đầu của nàng, Lâm phong giải thích, đương nhiên những chuyện đó hắn vẫn là bịa ra, tuy nhiên việc ba mẹ của Thanh Lân do khác tộc nên bị mọi người lên án chèn ép đến ch.ết là sự thật.
“ Hức, hức,..” Nghe được Lâm Phong nói đến ba mẹ mình, nàng không cầm lòng được mà trên khóe mắt đã chảy ra những giọt nước.
Thấy vậy, Lâm Phong mới ngồi xuống ôm nàng vào lòng, dùng tay vỗ vỗ sau lưng như an ủi rồi nói: “ Sau này cứ gọi ta là Phong ca ca, ta sẽ bảo vệ muội”.
Cảm nhận được sự ấm áp của người thanh niên, nàng không nhịn được mà đưa tay ôm lấy hắn, rồi hô lên một tiếng: “ Phong ca ca”.
Khi này ở phía sau Tiêu Đỉnh mới đi đến hai người nói: “Lần lại đa tại Lạc Phong huynh đệ đã ra tay giúp đỡ, nếu không có ngươi Mạc Thiết dong binh đoàn chắc chắn đã bị Sa chi dong binh đoàn tàn phá”.
Đúng là vậy nhờ Lâm Phong đánh ch.ết tên thủ lĩnh mà bọn hắn đã thừa dịp đó mà phản công trở lại, mặc dù bên kia vẫn còn có một vài tên Đấu sư nhưng đang trong tình thế rắn mất đầu nên hoảng loạn không thôi, do vậy Mạc Thiết dong binh đoàn đã hoàn toàn chiếm ngược lại Sa Chi dong binh đoàn và trở thành binh đoàn mạnh nhất ở Thạch Mạc thành này.
“ Coi như huynh đệ ngươi may mắn đi, nếu tên đó không ra tay trước thì ta cũng không đánh hắn đâu”. Lâm Phong cũng chậm rãi mà nói ra, đây cũng là lời nói thật.
“ Dù vậy bọn ta vẫn phải đa tạ huynh đệ một tiếng”. Tiêu Đỉnh là người hiểu chuyện vì vậy vẫn chấp tay mà nói đa tạ.
“ Được rồi, được rồi, chỉ cần hai ngươi cho bọn ta ở lại một đêm nơi đây là được rồi”. Khi này Lâm Phong mới đứng dậy phất phất tay nói.
“ Tất nhiên là được, Lạc Phong huynh đệ với lão tiên sinh ngoài kia có thể ở lại bao lâu tùy thích”. Nghe được yêu cầu của người thanh niên, Tiêu Đỉnh không suy nghĩ mà chấp nhận ngay.
Sau đó, Lâm Phong dắt tay Thanh Lân đi vào đại sảnh ngồi ở bên trong, Hải Ba Đông ở phía ngoài cũng vào đến.
“ Ngươi đến đây là vì tiểu cô nương này?’. Nhìn qua thanh y thiếu nữ ngồi kế bên Lâm Phong, hắn không khỏi tò mò hỏi.
“ Ừm, đúng vậy, ta được một người quen cũ nhờ chăm sóc cho muội ấy, bời vì Thanh Lân là con lai giữa người và xà nhân nên thường xuyên bị người khác bắt nạt cùng khinh bỉ”. Tên thiếu niên gật đầu một cái rồi giải thích với Hải lão.
“ Không ngờ tiểu cô nương này có có lai lịch như vậy”. Nghe được những lời đó, khiến cho Hãi Ba Đông cảm khái một tiếng.
“ Ngày mai muội cùng trở về nhà của ta được không?”. Khi này Lâm Phong quay sang tiểu thiếu nữ mà cười hỏi.
“ Ân, ta sẽ theo Phong ca ca”. Cái sự ấm áp mà lần đầu xuất hiện trên người Lâm Phong khiến cho Thanh Lân có cảm giác được che chở và bảo vệ, đây cũng chính là điều mà nàng rất muốn ngay từ khi nhận thức được mọi thứ.
Khi này ở ngoài cửa cũng tiến vào hai thân ảnh không ai khác là Tiều Đỉnh cùng Tiêu Lệ, bọn hắn nhìn qua Hải Ba Đông gật đầu một cái rồi quay qua Lâm Phong cười nói: “ Lạc Phong huynh đệ, hôm nay được xem như là ngày vui của Mạc Thiết dong binh đoàn, bọn ta đã tổ chức tiệc mừng ở ngoài sân, mong huynh đệ cùng lão tiên sinh đây ra tham gia với bọn ta, cũng xem như là cảm ơn hai vị”.
“ Nếu hai ngươi đã nói vậy, thì ta cũng không tiện từ chối”. Thấy hai người thành tâm mời, Lâm Phong cũng không từ chối mà gật đầu một cái, thế là năm người cùng tiến ra ngoài sân mà cùng nhập tiệc.