Chương 67: Trở về
Sáng hôm sau, cả ba người Lâm Phong, Hải Ba Đông và Thanh Lân cũng chuẩn bị khởi hành về lại Gia Mã, mặc dù hai huynh đệ Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ có ý muốn bọn họ ở lại thêm vài hôm nhưng Lâm Phong từ chối.
Trước khi đi hắn đưa cho hai huynh đệ mỗi người thêm một viên Tứ Phẩm đan dược xem như thù lao, rồi mới tìm một xe ngựa để trở về, bởi vì có Thanh Lân nên chỉ có thể làm như vậy.
Sau nhiều ngày đi đường không có biến cố gì xảy ra, bọn họ đã đến chỗ trung tâm phi hành ma thú để di chuyển nhanh hơn.
Bằng vào cái thân phận luyện dược sư nổi danh kia, ba người không có xảy ra bất ngờ gì, thuận lợi đi lên cổ Phi hành ma thú xa hoa chuyên dụng để phục vụ giới luyện dược sư di chuyển, sau đó một thời gian không lâu bắt đầu di dời đi khỏi thành.
Thanh Lân lần đầu được đi xa như thế này nên rất là náo động tò mò, luôn đứng ngoài hành lang tận hưởng từng làn gió mát, đôi khi có thể chạm vào những đám mây trắng và luôn đưa mắt nhìn xuống để xem từng nơi đã đi qua.
Thấy vậy Lâm Phong cũng chỉ lắc đầu cười, hắn ban đầu có ý định đưa nàng cho Thiên xà phủ nhưng khi thấy Thanh Lân như vậy cũng là không nỡ, vì vậy hắn đã có sắp xếp khác.
Cả hai người Lâm Phong và Hải lão trong suốt chặng đường chỉ ngồi trên giường tọa thiền mà tiến nhập vào tu luyện, vì phi hành ma thú này chỉ chở riêng luyện dược sư cấp cao nên vẫn như lần trước chỉ có ba người ở nơi đây
Do đó hắn cũng không lo lắng về an toàn của Thanh Lân mà cứ để nàng thoải mái làm điều mình thích và thỉnh thoảng hắn sẽ đi ra để trò chuyện với nàng cho đỡ buồn chán.
....
Thời gian rất nhanh đã trôi qua, phi hành thú kia gần bảy ngày thời gian di chuyển cuối cùng thì cũng đã thấy ở phía xa xuất hiện một tòa thành thị to lớn Đế đô Gia Mã đế quốc, Gia Mã thánh thành!.
“ Cuối cùng cũng đã trở về” Cả ba người đứng nhìn về nơi kia trong khi phi hành ma thú đang chậm rãi đáp xuống, Lâm Phong cảm khái một tiếng, cuộc hành trình của hắn nói dài thì không dài nhưng ngắn thì cũng không quá ngắn.
“ Sau này ta sẽ không bao giờ ngồi lên cái đồ vật này nữa, lấy tốc độ chậm rề rề như vậy, thật sự là làm cho người ta khó có thể chịu được”. Hải Ba Đông có chút khó chịu vừa đi xuống vừa nói, nếu không phải vì Thanh Lân thì theo tốc độ phi hành của bản thân đã tới từ ba ngày trước.
“ Không ngờ nơi đây đã thay đổi nhiều đến vậy”. Ngẩng đầu nhìn thấy những tòa kiến trúc mới mẻ, Hải Ba Đông cảm thán một tiếng
Bắt gặp sắc mặt không được tốt của Hải Ba Đông, Lâm Phong cười cười nói: Hải lão muốn đi đến Mễ Đặc Nhĩ luôn hay là cùng ta đi đến Lâm gia một chuyến không?”.
“ Không gấp, nơi đó ta cũng đã quá quen thuộc, trước muốn xem thử phụ thân của tên quái vật ngươi cũng như xem Lâm gia như thế nào”. Lắc đầu một cái, Hải Ba Đông càng lò tò mò về thân thế của Lâm Phong hơn.
“ Vậy được thôi”. Lâm Phong gật đầu đáp ứng rồi mới quay qua kêu thanh y thiếu nữ: “ Thanh Lân, chúng ta đi thôi”.
Nàng đang nhìn ngắm những thứ mới mẻ chưa từng gặp qua, dù sao nơi đây cũng tốt hơn rất nhiều so với Thạch Mạc Thành.
“ Vâng, Phong ca ca”. Nghe được tiếng gọi nàng đáp lại một cái rồi như con sóc nhỏ mà chạy đến bên Lâm Phong.
Thế là cả ba người rời khỏi trạm phi hành ma thú, từng bước cước bộ trên đường, hiện tại trên đường cũng đã thay đổi khá nhiều với lần cuối cùng Lâm Phong thấy được, điều này làm hắn có chút bất ngờ và mong chờ xem thử Lâm gia của mình bây giờ như thế nào rồi.
Thanh Lân thì vẫn luôn tung tăng vui vẻ nhảy nhót ở phía trước, thường xuyên tấp vào những sạp hàng ngoài phố mà xem xét.
Ở Phía sau Lâm Phong cùng Hải Ba Đông luôn từng bước chậm rãi mà đi, người bên ngoài nhìn vào cứ tưởng hai người là hộ vệ đi theo bảo vệ cho tiểu cô nương đằng trước.
Sau hơn mười lăm phút đi đường thì cũng đã đến gần trung tâm của Gia Mã, bởi vì nơi đặt phi hành ma thú cũng có trạm ở gần trung tâm nên thời gian không quá lâu để đến được.
Nơi đây ba đại gia tộc là chia nhau ở xung quanh chỉ có hoàng thất là nằm ở chính giữa và một khu đặc biệt dành cho luyện dược sư công hội, chỉ trừ Mộc gia là do ở gần biên cương để trấn giữ.
Tiến vào khu phố của Lâm gia, nơi đây đã đông đúc hơn rất nhiều trước khi Lâm Phong rời đi, những sạp mua bán hay những khách điếm cũng mọc lên không ít.
Vì khi trở thành một đại gia tộc, đất của Lâm gia sẽ được hoàng thất chia thêm, nếu như hai đại gia tộc khác là Nạp Lan gia và Mễ Đặc Nhĩ không có phản đối.
Mặc dù Lâm Phong đang đi trên đường, nhưng không có một người nào nhận ra hắn, thứ nhất hắn vẫn chưa bỏ đi mặt nạ trên mặt thứ hai là vẻ ngoài của hắn đã chững chạt hơn rất nhiều so với lúc trước.
“ Nơi đây buôn bán cũng rất tốt”. Lúc này sau khi quan sát một lúc thì Hải Ba Đông mới không nhanh không chậm mà cất tiếng.
“ Dù vậy vẫn không thể so sánh với Mễ Đặc Nhĩ gia tộc của Hải lão”. Lâm Phong cũng đáp lời lại.
“ Đó là đương nhiên, Mễ Đặc Nhĩ chỉ chuyên về tình báo cũng như đấu giá buôn bán vật phẩm, nếu như để các ngươi qua mặt thì còn gì là danh tiếng nữa”. Hải Ba Đông có chút đắc ý mở miệng
Nghe vậy, Lâm Phong cũng không phủ nhận mà chỉ cười cười, rồi nhắm thẳng theo hướng Lâm gia mà đi.
Cuối cùng sau khi đi qua vài khúc cua thì một cánh cổng lớn đã xuất hiện trước mắt cả ba, ở nơi đó đang có hai hộ vệ cầm thương mà canh gác.
Vừa tiến lại Lâm Phong đi hai người chặn lại hỏi: “ Người tới là ai, có việc gì?”.
Người thanh niên áo bào đen không nói gì chỉ cười cười rồi tháo ra chiếc mặt nạ trên mặt xuống.
“ Lâm Phong thiếu gia !” Thấy được khuôn mặt của người thanh niên, cả hai tên hộ vệ cùng hô lên một tiếng kinh ngạc, dù gì bọn hắn cũng đã gặp Lâm Phong rất nhiều nên cho dù có thay đổi đi chút ít nhưng vẫn nhận ra được.
Gặp người thanh niên gật đầu, cả hai trên mặt hiện lên một tia vui vẻ, một tên nói: “ Để ta báo với tộc trưởng”.
Ngay khi hắn sắp chạy vào, Lâm phong cảng lại: “ Để ta cho phụ thân một chút bất ngờ, hai ngươi cứ ở lại canh gác đi”.
Nghe thấy thế, hai tên canh gác mới trở lại vị trí của mình mà tiếp tục công việc hằng ngày.
Từng bước tiến vào trong sân, nơi đây đã được mở rộng không ít, cũng có nhiều những đứa trẻ bảy tám tuổi của các tộc nhân luyện tập ở sân bên cạnh, nhìn qua bọn chúng hắn nhớ lại ngày xưa của mình.
Đưa mắt thẳng đến phía trước, ở trong đại sảnh đang có một vài người đang ngồi trong đó bàn bạc thảo luận về các vấn đề trong tộc, đương nhiên không thể thiếu tộc trưởng Lâm Thành.
Nhìn thấy trên khuôn mặt của phụ thân đã có khởi sắc hơn rất nhiều so với lúc trước, Lâm Phong cũng cảm thấy yên tâm, “ Phụ thân”. Lúc này hắn mới không nhịn được mà hô một tiếng.
Đang ngồi ở bên trong Lâm Thành cũng nghe được tiếng này hắn tưởng mình vì nhớ đến Lâm Phong quá nên mới nghe được
Hắn thở dài một tiếng: “Haizz, tên tiểu tử kia rời đi cũng gần hai năm, không nghe một tin tức báo về, thật đúng là làm người phụ thân này lo lắng”.
“ Tộc trưởng, dường như bọn ta cũng nghe được âm thanh đó, có người đang gọi ngài”. Khi này, Lâm Hiên và Lâm Đức hai người trưởng lão đầu tiên đến nay cũng nghe được mà nói với Lâm Thành.
PS: “Mấy chương này chủ yếu trò chuyện nhiều, hơi nhạt một chút”