Chương 69: Lại diễn

" Nhã Phi gần hai năm nay xinh đẹp và mê người hơn không ít, càng ngày càng có tư vị”. Hắn đánh giá trong đầu một phen.


“ Ngươi thích cô nương đó sau, vậy để ta bảo tên Đằng Sơn kia tạo có hội cho ngươi”. Hải Ba Đông nhìn qua thấy Lâm Phong luôn đưa đến người nữ nhân giữa trung tâm hắn cũng hiểu được, vì vậy mới có ý như vậy.


Dù sao với tiềm lực của Lâm Phong hiện tại nếu như có một cầu nối giữa cả hai nhà thì Mễ Đặc Nhĩ tương lai càng phát triển hơn nữa.


“ Đúng vậy, nữ nhân đó ta nhìn rất thuận mắt, mong Hải lão tạo cơ hội”. Nghe Hải Ba Đông nói Lâm Phong muốn cười lớn môt tiếng nhưng kìm lại mà diễn theo, chưa hết, hắn còn đem mặt nạ đeo lên mặt để màn kịch này trở nên hấp dẫn hơn.


“ Được rồi, vậy ngươi cùng Thanh Lân ở lại đây, ta đi tìm tên Đằng Sơn kia trò chuyện một chút”. Hải Ba Đông đương nhiên phải tận dụng cơ hội lần này, để lại một câu rồi hắn đi ra cửa phòng.


“ Nếu như ai có hỏi cứ nói ta tên Lạc Phong là được, mong Hải lão đừng nói về ta quá nhiều”. Lâm Phong nhắc nhở Hải Ba Đông một tiếng rồi mới quay lại tiếp tục đưa mắt đến giữa sân.
“ Phong ca ca, huynh thích những nữ nhân như vậy sao?”. Khi này Thanh Lân ngồi một bên nhìn xuống mình sau đó quay qua Lâm Phong hỏi.


available on google playdownload on app store


“ Haha, muội còn nhỏ đừng quan tâm đến mấy chuyện đó, khi nào về ta sẽ hướng dẫn muội tu luyện”. Đưa tay sờ sờ đầu nàng Lâm Phong cười nói.
Nghe vậy tiểu cô nương chỉ chu ra cái môi nhỏ của mình rồi quay qua nơi khác không thèm nhìn hắn nữa.


Thời gian chầm chậm trôi, các vật phẩm cũng được mau chóng đấu giá, tất cả đều nhờ kỹ năng của Nhã Phi, đám nam nhân phía dưới chỉ vì muốn lấy được chú ý của nàng mà chỉ cần có vật phẩm nào sau khi bắt đầu đấu giá thì đều điên cuồng hô giá.


Nhưng đáng tiếc những nổ lực của bọn hắn, đều là công cốc, trong lòng nàng chỉ có hình ảnh của một tên nam nhân mà thôi.
Đúng lúc này, ngay khi buổi đấu giá đã kết thúc nười cũng bắt đầu rời khỏi thì một tên thị nữ liền tiến ra nơi Nhã Phi đứng nói: “Tộc trưởng cho gọi tiểu thư”.


“ Ừm ta biết rồi”. Gật đầu một cái, Nhã Phi đạp giày cao gót mà từng bước tiến vào.
“ Cốc cốc cốc”. Tiến đến cửa, nàng gõ vài tiếng, lúc này tiếng nói của Đằng Sơn ở bên trong cũng vang lên: “ Vào đi”.


Bước vào bên trong cẩn thận đóng của lại Nhã Phi giọng nhẹ nhàng hỏi: “Tộc trưởng không biết gọi ta là có chuyện gì?”.


“ Ừm, với thành tựu của ngươi bây giờ tương lai rất có cơ hội làm tộc trưởng, vì vậy hôm nay ta giới thiệu cho ngươi một người quan trọng của gia tộc ta”. Đằng Sơn từ tốn nói ra.


Rồi sau đó mới quay qua Hải Ba Đông đang chậm rãi uống trà giới thiệu: “ Đây chính là Thái thượng trưởng lão của Mễ Đặc Nhĩ, ngài ấy là một trong mười cường giả nổi danh ở Gia Mã này, người đời hay gọi là Băng Hoàng – Hải Ba Đông”.


Nghe đến đây Nhã Phi, cũng bị bất ngờ không thôi, danh tự này đương nhiên nàng đã từng nghe qua một vài lần về vị Thái thượng trưởng lão nhưng chưa biết hình dáng ra sao.
“ Nhã Phi lần đầu diện kiến Hải lão”. Nàng động tác rất nhanh mà hơi khom người đối với vị lão nhân chào một tiếng.


“ Không tồi, tiểu nữ oa này rất hiểu chuyện, Đằng Sơn ngươi nói vào chuyện chính đi”. Hải Ba Đông tán dương một tiếng rồi nhìn qua Đằng Sơn.


“ Ây da được rồi, là như vầy Nhã Phi, Hải lão có được cơ hội trở về cũng là nhờ một người thanh niên, hôm nay hắn tiến đến đây vô tình gặp ngươi nói là có cảm xúc với ngươi nên nhờ Hải lão giúp đỡ có cơ hội gặp một lần”. Đằng Sơn hơi bất đắc dĩ mà nói ra, mặc dù hắn biết Nhã Phi đã có Lâm Phong nhưng dù sao đó cũng là người giúp đỡ Hải lão trở về nên ít nhất cũng phải làm một chút gì đó.


“ Tộc trưởng ngài cũng biết ta đã có ai rồi mà, tại sao bây giờ lại nói như vậy”. Nghe đến đây Nhã Phi có hơi khó chịu mà phản bát lại, mặc dù nàng thường xuyên sử dụng mỹ sắc để thu hút mọi người nhưng chưa hề cho tên nam nhân nào khác đụng đến mình.


“ Ngươi chỉ cần gặp hắn một lần, nếu như không hợp thì thôi ta cũng sẽ không sẽ xen vào”. Đằng Sơn vẫn cố lần nữa thuyết phục nàng, dù sao cũng phải cho Hải Ba Đông một chút mặt mũi.


“ Được rồi, nếu tộc trưởng đã nói đến vậy ta sẽ đi gặp hắn một lần, nhưng chắc chắn sẽ không đồng ý qua lại với người đó đâu!”. Đắn đo một chút, Nhã Phi cũng lên tiếng chấp nhận dù hơi ủy khuất nhưng cũng không thể làm gì khác, “ Lát nữa cách xa tên kia một chút” nàng thầm nghĩ như vậy.


“ Tốt, tốt, chỉ cần đi là được, như vậy mong Hải lão dần đường”. Thấy Nhã Phi cuối cùng cũng đáp ứng, Đằng Sơn thở phào một hơi rồi hướng Hải Ba Đông nói.
“ Đi theo ta”. Đặt tách trà xuống bàn, Hải Ba Đông đứng đậy hướng phía cửa mà đi, hai người phía sau cũng bước theo.


“ Tiểu tử, bọn ta trở về”. Đi đến phòng nơi Lâm Phong ngồi, Hải Ba Đông gõ cửa một cái rồi nói.
“ Vào đi Hải Lão”. Ở bên trong, đang trò chuyện với Thanh Lân, hắn cũng hô lên một tiếng.


“ Két”, tiếng của mở ra, cả ba người cũng nhau tiến vào, đập vào mắt Đằng Sơn và Nhã Phi là một thân ảnh đang trùm áo bào đen và có đeo mặt nạ rất là thần bí.
Thấy vậy Hải Ba Đông chỉ lắc đầu thầm nghĩ “ Ngươi cũng biết ngại nữa hay sao”.


“ Không biết quý danh của tiểu hữu là gì” Ngồi lên ghế, khi này Đằng Sơn mới lên tiếng trước, Nhã Phi thì vẫn đang dùng ánh mắt dò xét lên người Lâm Phong.
“ Cứ gọi ta là Lạc Phong là được”. Thanh âm trầm đục vang lên, hiển nhiên là hắn đã làm cho giọng mình khác đi.


“ Nói thẳng vào vấn đề chính luôn đi!”. Ngay khi Đằng Sơn muốn tìm hiều thêm một vài chuyện thì Lâm Phong đã nói trước.


“ Ta, hôm nay vô tình gặp vị tiểu thư này vừa thấy đã yêu, muốn có cơ hội tiếp xúc gần hơn không biết ý của ngài cùng với vị tiểu thư này thế nào?”. Ngước mặt lên qua Đằng Sơn rồi quay sang Nhã Phi, Lâm Phong nói thẳng.


“ Trước tiên Nhã Phi rất vinh dự khi được công tử để ý nhưng tiểu nữ đã có người trong lòng, mong công tử thông cảm!”. Nhã Phi cất giọng ngọt ngào thanh thúy lên từ chối.


“ Ồ, là thế sao, vậy nếu như ta nhất quyết muốn cô bằng được thì sao?”. Lâm Phong nghe được Nhã Phi nói vậy trong lòng là rất cao hứng nhưng bên ngoài cùng lời nói lại mang theo khó chịu.


“ Đáng tiếc, cho dù công tử có muốn như vậy thì tiểu nữ cũng nhất quyết không đồng ý, khuyên ngài không nên chọc giận người kia”. Lúc này trên mặt Nhã Phi cũng đã nghiêm túc lại mà nói.


Ngồi ở hai bên Hải Ba Đông cùng Đằng Sơn gặp tình cảnh này cũng không biết phải làm như thế nào, Thanh Lân thì nghe Lâm Phong dặn dò từ trước nên chỉ ngồi ở đó không nói gì.


“ Tiểu tử, người ta đã không chịu ngươi thì cũng nên buôn bỏ thôi, không thể làm bậy được, ngươi.....”. Hải Ba Đông đang khuyên Lâm Phong thì hắn lại tỏ ra tức giận mà bộc phát đấu khí trên người mình ra đạt đến Đấu Hoàng tứ tinh rồi nói: “ Tên đó là gì mà ta phải sợ hắn”.


Một màn này làm cho cả ba người bất ngờ cùng kinh hãi không thôi, Hải Ba Đông thì còn đỡ nhưng Đằng Sơn và Nhã Phi lại lo lắng không thôi, nếu như thật sự tên trước mặt muốn bứt ép nàng thì nếu Mễ Đặc Nhĩ muốn ngăn cảng cũng phải trả cái giá không nhỏ.






Truyện liên quan