Chương 72: Hệ thống trở lại
Nghe được những lời nói này, đám người phía dưới ngoại trừ Đằng Sơn, còn lại điều rất bất ngờ, ngay cả Lâm Thành, hắn không hề biết được thực lực hiện tại của nhi tử mình.
“ Đúng là không thể qua mắt được Gia lão”. Lâm Phong mặt bình thản nói, trong khi hai quyền đã chạm vào nhau giằng co một lúc rồi cũng biến mất.
“ Tiểu tử tiếp thêm một chiêu của ta”. Cũng lâu rồi hắn mới được đánh với một người cùng cấp bậc chỉ sau Hải Ba Đông nên Gia Hình Thiên muốn thử tay thêm một chút.
Hắn đưa tay ra phía trước, không lâu sau ngay bên cạnh một mũi khoan nhọn hoắc được tạo thành bằng cát đang liên tục xoay vòng chỉ chờ để lao về phía trước.
“ Nếu ngài muốn, vậy tiểu tử mạng phép phụng bồi”. Mắt thấy Gia Hình Thiên đã thi triển chiêu thức, Lâm Phong nói một câu, rồi sau đó đấu khí khủng bố trong người cũng tràn ra.
Theo như phán đoán của hắn sau khi cảm nhận lực lượng đấu khí của Gia Hình Thiên thì có thể đang nằm ở khoảng tứ tinh đỉnh phong, nên hắn cũng không thể lơ là được.
Mặc dù Lâm Phong có thể tự tin nói rằng trong cùng cấp hắn là vô địch nhưng xét về kinh nghiệm thì vẫn thua xa Gia Hình Thiên.
Đúng lúc này, theo như ý niệm mũi khoan bằng cát bắt đầu lao thẳng đến người thanh niên áo bào đen, Lâm Phong cũng không chần chờ mà đem đấu khí hội tụ ở tay phải trực tiếp đối kháng nó.
“ Bát cực băng”. Hô nhẹ một tiếng bàn tay mang theo ám kình trực tiếp va chạm vào mũi khoan nhọn hoắc kia, mặc dù được tạo nên bằng cát nhưng nó lại cực kỳ cứng rắn.
Cả hai giằng co không ngừng, những tia năng lượng từ nơi giao nhau không ngừng mà bắn ra xung quanh.
Nhưng không lâu sau, Lâm Phong đem một tia đấu khí của Độc hỏa truyền lên lòng bàn tay phải đang đánh ở phía trước.
Được cung cấp thêm sức mạnh, ám kình trong Bát Cực Băng bắt đầu len lõi vào bên trong mũi khoan bằng cát kia với tốc độ rất nhanh.
Với mắt thường có thể thấy được, những vết nứt trên mũi khoan bắt đầu xuất hiện và đang lan rộng ra.
“ Oành”, đến khi không còn nơi để xuất hiện thêm vết nứt nữa, thì bên trong các khe nứt lóe lên những quang mang màu xanh lục và sau đó đem chiêu thức của Gia Hình Thiên phát nổ từ bên trong.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên giữa không trung, ở bên dưới mọi người có thể lờ mờ thấy được những tia đấu khí màu xanh lục đang trôi nổi trong không khí.
“ Không tệ chút nào!”. Một màn này làm cho Gia Hình Thiên một mặt mộng bức, mặc dù chiêu thức kia hắn không sử dụng hết sức mạnh nhưng cũng nằm ở khoảng sáu thành.
Hắn dám chắc chắn rằng Lâm Phong cũng chưa hề sử dụng hết toàn lực của mình, bởi vậy việc thử sức hiện tại cũng đã đủ.
“ Đa tạ Gia lão đã nhẹ tay”. Thu lại lực lượng, Lâm Phong chấp tay hơi khom người nói.
“ Chỉ là cọ sát một chút mà thôi, nhưng ta biết thực lực của ngươi không chỉ có như thế, đúng chứ!”. Phất phất tay, Gia Hinh Thiên nói.
“ Được rồi, đi xuống thôi, lần này kinh động không ít người”. Hải Ba Đông quan sát hết thẩy, bây giờ mới đi đến bên cạnh Lâm Phong nói với cả hai.
Ba người cùng nhau hạ xuống phía dưới, khi này đám người bên dưới thấy vậy mới cùng nhau chấp tay hô: “ Gia lão, Hải lão”.
“ Ừm” hai tên lão nhân cũng gật đầu đáp lại. “Không nghĩ tới cũng kinh động đến các ngươi, thật là có lỗi, con người ta càng già cũng hơi bướng bỉnh một chút”. Gia Hình Thiên lên tiếng nói trước.
“ Gia lão nói đùa rồi, được xem Đấu Hoàng giao chiến còn vinh hạnh nào hơn!”. Nạp Lan Kiệt vội vã cười bồi.
Trong lúc hắn đang định hỏi Lâm Phong là ai bởi hắn thấy có chút quen thuộc nhưng không hề biết được, do qua việc lịch luyện nét mặt của Lâm Phong đã nên kiên nghị và trưởng thành hơn rất nhiều.
Thì lúc này Lâm Thành mới tiến đến Lâm Phong đánh vào vai hắn một cái và mang theo giọng điệu khiển trách: “ Tiểu tử ngươi thật đúng là giấu đủ sâu, ngay cả ta cũng không biết rõ thực lực của ngươi”.
Lời nói của Lâm Thành phát ra, làm cho Gia Hình Thiên cùng Nạp Lan Kiệt ngay lập tức nhận ra thân phận của tên thanh niên này.
“ Ngươi là tiểu tử Lâm Phong!” Nạp Lan kiệt lúc này bất ngờ thốt lên, thấy vậy Lâm Phong cũng gật đầu cười nói: “ Đúng vậy, là tiểu tử Kiệt gia gia”.
“ Haha, không ngờ cháu rể tương lai của ta lại khủng bố như vậy”. Thấy người thanh niên xác nhận, Nạp Lan Kiệt không nhịn được mà hô to.
“ Tiểu tử ngươi có biết, Yên Nhiên nó thường về hỏi thăm tin tức của ngươi hay không?”. Mặc dù hắn biết việc của Lâm Phong với Nhã Phi nhưng cũng không quá quan tâm bởi vì thực lực đã nói lên tất cả.
“ Vậy sao!, vậy ta cũng phải lên Vân Lam Sơn một lần để gặp muội ấy mới được”. Nghe Nạp Lan Kiệt nói vậy vừa hay hắn cũng muốn tiến đến đó một lần.
Nhìn qua đám người đều có liên kết với Lâm Phong, chỉ có Gia Hình Thiên là chưa có gì cả, thì ý tưởng cũng lóe lên trong đầu hắn: “ Không ngờ ngươi lại là nhi tử của Lâm Thành gia chủ, lúc trước có nghe Yêu Dạ nhắc về ngươi vài lần nhưng chưa gặp mặt được, nếu ngươi rãnh có thể đến hoàng thất tham quan một phen”.
Những người nơi đây đều biết ý đồ của Gia Hình Thiên là gì nên trong lòng đều thầm mắng hắn “ cáo già”.
Nhìn thấy biểu cảm của mọi người, Gia Hình Thiên cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, hắn cũng thẩm phản bát lại “ Các ngươi đều có liên hệ với tên quái vật này, không cho phép ta có chút ý đồ sao!”.
“ Được rồi cũng đã trễ, ta cũng nên trở về, Lâm phong nhớ đến hoàng thất chơi đấy”. Gia Hình Thiên nói xong hai cánh vàng nhạt khẽ rung, thân thể sau đó cũng biến mất giữa không trung.
“ Vậy ta cũng trở về thôi, ngươi cũng nhớ đến Nạp Lan gia chơi đấy tiểu tử, chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu”. Nạp Lan Kiệt thấy vậy cũng để lại một câu rồi rời đi.
“ Ân” Gật đầu một cái, Lâm Phong nhìn qua Lâm Thành nói: “ Phụ thân ngày về trước đi, ta đi đón Thanh Lân rồi về sau”.
“ Ừm, vậy Hải Lão cùng Đằng Sơn tộc trưởng cáo từ”. Chấp tay chào một tiếng, Lâm Thành cũng trở về Lâm gia.
“ Đi thôi”. Hải Ba Đông gật đầu rồi cũng hướng về Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá, Lâm Phong cùng Đằng Sơn cũng bay theo.
Nhìn thấy hai bóng người một xinh đẹp, một đáng yêu đang ngồi ở cửa sổ nói chuyện, Lâm Phong hơi cười rồi mới tiến đến đó.
“ Ngươi không sao chứ!”. Điều đầu tiên mà Nhã Phi bắt gặp Lâm Phong đó là hỏi thăm tình trạng của hắn.
“ Không có gì to tác đâu, chỉ là Gia lão muốn ôn lại chuyện cũ với Hãi lão mà thôi”. Đáp xuống bên cạnh nàng, hắn cười đáp.
“ Đúng rồi cho nàng cái này”. Như nhớ ra một điều gì, Lâm Phong lấy ra một chiếc bình ngọc rồi nói tiếp: “ Đây là Dưỡng nhan đan, công dụng thì ta không nói chắc nàng cũng biết”.
Tiếp nhận trên tay bình ngọc Nhã Phi trong lòng ngọt ngào ý vị, bởi vì nàng từng nghe qua đan phương của loại đan dược này đã không xuất hiện ở Tây Bắc đại lục này đã rất lâu, nàng cũng không hỏi Lâm Phong ở đâu mà có, nhưng với hành động này thì nàng cũng biết hắn rất quan tâm đến mình.
“ Thanh Lân trở về thôi phụ thân đang đợi chúng ta ở nhà”. Đưa tay sờ sờ mặt Nhã Phi một cái, rồi hắn mới quay sang thanh y thiếu nữ nhẹ nhàng nói.
“ Được Lâm Phong ca ca, Nhã Phi tỷ khi nào rãnh ta sẽ đến chơi với tỷ”. Thanh Lân gật đầu đáp ứng, trước khi đi ra cửa nàng hướng Nhã Phi nói.
“ Ừm ta chờ muội đến, khi nào bị tên này bắt nạt cứ nói với tỷ, ta sẽ giúp muội xử hắn”. Nhã Phi còn nói với tiểu thiếu nữ một câu.
Ngay khi gặp Thanh Lân bước ra cửa, nàng mới thực hiện một hành động rất nhanh đó là thân lên mặt Lâm Phong một cái còn nói: “ Coi như cảm ơn ngươi”.
Gặp nàng hành động như vậy, hắn cũng chỉ cười cười mà trực tiếp đem nàng lại gần mạnh bạo hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một ngụm rồi mới thoải mái mà rời đi mà bỏ mặc bóng dáng xinh đẹp với vẻ mặt ửng đỏ đứng trong phòng.
....
Sau khi trở về và ăn buổi tối với Lâm Thành, cả hai cũng trở về phòng sau một ngày dài, Thanh Lân Cũng được sắp xếp một căn phòng riêng, hắn thì trở lại căn phòng của mình.
“ Đing, đing, thời gian cập nhật vòng quay may mắn đã hoàn thành”. Khi này đang nằm trên giường Lâm Phong bị một âm thanh làm cho mở mắt.
“ Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, ta tưởng ngươi biến mất luôn rồi chứ!” Hắn đối với hệ thống nói.
“ Đing đing, bởi vì quà đặc biệt của vòng quay này có chút khủng bố nên thời gian cập nhật mất khá lâu”.
“ Ồ, là quà gì, nghe ngươi nói thật muốn xem ngay”. Lời nói của hệ thống làm cho hắn tò mò hơn.
“ Đing đing, quà mà túc chủ khi quay vào ô vàng kim đó chính là một loại Dị Lôi có tên Lôi Thần Nguyệt Quang”.