Chương 73: Lên Vân Lam Tông
Nghe được thanh âm này của hệ thống làm cho Lâm Phong ngồi bật dậy, không nhịn được mà hô lên: “ Cái gì, Dị Lôi!”.
“ Đing đing, đích xác là như vậy”. Âm thanh máy móc cũng khẳng định điều đó là sự thật.
“ Ngươi mau mở lên vòng quay cho ta xem thử”. Lâm phong thúc giục hệ thống.
Theo sau mệnh lệnh không lâu sau một vòng quay đã xuất hiện trước mắt hắn, đưa mắt nhìn về ô màu vàng kim kia, thì ở trong đó chính chỉ là một tia sét bình thường nhưng điều khác lạ ở đây nó lại có màu bạc.
“ Hệ thống ngươi có thể giới thiệu về nó cho một chút cho ta được không?”. Đưa ngón tay chỉ về loại Dị Lôi kia, hắn nói.
“ Đing đing, tất nhiên là không được, chờ khi túc chủ lấy được nó đến lúc đó sẽ biết”. Đáp lại lời nói của Lâm Phong là một âm thanh lạnh lẽo.
“ À mà quên nói điều này, vé quay tiêu tốn để thực hiện một vòng quay sẽ là hai chứ không phải một như lúc đầu và tỷ lệ quay vào ô trống vẫn sẽ là tám mươi lă.., à không tám mươi bảy mới đúng”. Những lời nói lạnh lùng vang lên không ngừng làm cho tên thanh niên cứng đờ cả người.
“ Ngươi rõ ràng là cố ý tăng lên tỷ lệ có đúng không, thật tức ch.ết ta rồi”. Khi nghe hệ thống hơi giật giật chỗ tỷ lệ, hắn đã hiểu ra được vấn đề.
“ Đúng, là bản hệ thống cố tình đấy, sao ký chủ đánh ta à!”. Lần này hệ thống không hề phủ nhận mà trực tiếp thừa nhận.
“ Ngươi, ngươi,...”. Thấy vòng quay đã biến mất, thay vào đó là một cái icon khinh thường to đùng ở đó làm cho Lâm Phong nhất thời bị nghẹn cục tức ngay giữa họng đến nỗi không nói nên lời.
Sau vài nhịp thở để trấn định lại, hình ảnh kia cũng biến mất sau vài giây, và cho dù còn nhiều điều món hỏi thêm hệ thống nhưng hắn gọi thế nào nó cũng không xuất hiện.
Thế là hắn mang theo tò mò về thứ có tên là Dị Lôi kia mà chìm vào nghỉ ngơi sau nhiều ngày đi đường.
...
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chỉ vừa mới xuất hiện, thì Lâm Phong đã có mặt trong đình viện của mình, gia tộc được mở rộng vì vậy với thân phận của hắn nơi ở cũng được chỉnh sửa rất nhiều.
Còn việc hắn hay ngắm nhìn buổi sáng sớm thì đó cũng chính là một trong những sở thích của hắn từ khi còn chưa xuyên đến nơi đây, việc cảm nhận không khí thoáng mát cũng như những làn gió nhẹ buổi sớm mai chính là lúc để giải tỏa và nó lại rất thích hợp cho tu luyện.
Hôm nay, Lâm Phong quyết định sẽ tiến lên Vân Lam Sơn để tham quan một phen sẵn tiện thăm Nạp Lan Yên Nhiên, xem nàng đã tiến bộ hơn chưa.
Qua nữa canh giờ ( 1 tiếng), Lâm Phong thoát ra khỏi trạng thái ngồi thuyền cảm nhận xung quanh, đứng dậy ưỡn người một cái trở về phòng thay cho mình một bộ áo bào đen có thêm những đường viền màu đỏ sẫm.
Xong xuôi tất cả, hắn mở ra đấu khí hóa cánh lơ lửng phía trên đình viện, rồi ngẩng đầu đưa mắt nhìn chăm chú ở chỗ xa xôi, nơi đỉnh núi tuyết trắng vĩ đại, sừng sững mà đứng, mờ mờ ảo ảo phát ra âm thanh Kiếm minh phóng lên tận trời.
Vân Lam Tông ở Gia Mã Đế Quốc có thế lực cường đại, mỗi một thế hệ truyền thừa thay thế không hề bị gián đoạn, đã khiến cho tông phái rất cổ xưa này sừng sững đứng ở trên đỉnh tại Gia Mã Đế Quốc
Và nếu hắn nhớ không lầm thì người có tên Vân Phá Thiên chính là người sáng lập ra Vân Lam Tông, những người cùng thời với người này tất cả đều không thể không biết cái tên Vân Phá Thiên này được.
Tuy vậy đến hiện tại nếu như diễn biến cứ theo như cốt truyện thì nơi đây sẽ bị Vân Sơn phá hỏng hết, cũng chính là sự kiện Tiêu Viêm hủy đi nơi đây và Dược lão cũng bị bắt đi.
Lâm Phong cũng không ghét Vân Sơn là mấy, tất cả hành động đó đều vì mong muốn được sống tiếp mà thôi, nếu như không phải vì mờ mắt do mượn sức mạnh của Hồn điện để đột phá thì hắn cũng đã sớm vẫn lạc do hết tuổi thọ.
Bởi vì thế, nếu như Lâm Phong đã ở đây thì sẽ không thể nào để chuyện đó xảy ra trước mắt mình.
Những suy nghĩ thoáng qua vừa biến mất thì hắn cũng hướng đến nơi đó mà phi hành.
Ngay khi đến chân núi, ánh mắt của Lâm Phong hướng nhìn về một nơi mà ở đó có doanh trại quân đội to lớn vĩ đại kéo dài nhấp nhô hiện rõ ra ở trên một vùng bằng phẳng, ở trong đó lờ mờ có thể bắt gặp một ít binh lính đang thao luyện.
“ Đây chẳng phải là binh lính của hoàng thất hay sao, quả nhiên giống như người khác đã nói Gia Mã Hoàng Thất ở dưới Vân Lam Sơn đồn trú Quân đoàn tinh nhuệ”. Thầm nghĩ một thoáng trong đầu, Lâm Phong sau đó cũng không nhìn đến nữa mà hướng nơi đỉnh núi mà bay lên.
Sau khi đã đến nơi, hắn hạ xuống ở bậc thang cuối cùng mà từng bước tiến vào bên trong, bởi vì hắn không muốn gây chú ý quá nhiều.
“ Vị huynh đệ này, ta chính là ca ca của Nạp Lan Yên Nhiên có thể đi thông báo cho nàng ra gặp ta được không, cứ nói tên ta là Lâm Phong là được”. Tiến đến một tên thanh niên độ tuổi cũng tầm Lâm Phong, hắn cười nói.
Nhìn thấy thái độ của người thanh niên mới đến không có gì là bất thường, tên đệ tử của Vân Lam Tông mới gật đầu nói: “Vào trong sân đi, ta sẽ đi thông báo một chút”.
“ Được đa tạ huynh đệ”. Lâm Phong mỉm cười nói một câu, sau đó cũng tiếp bước người đệ tử tiến vào mảnh sân rộng trước tông môn, nơi có một vài đệ tử đang luyện tập ở đó. (Ps: nơi mà Tiêu Viêm cùng Yên Nhiên giao đấu)
Với sự xuất hiện của Lâm Phong, ánh mắt tò mò của các đệ tử nơi đây cũng đỗ dồn đến hắn, trong số đó thì đang thì đang thảo luận về thân phận còn một số nữ tử thì chìm đắm trong sự anh tuấn và xuất trần của hắn.
Vài phút sau, xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Phong là một thiếu nữ đang khoác lên mình bộ phục bào của Vân Lam Tông, trên mặt thì không giấu được vui vẻ mà đang nhanh chân tiến về phía hắn.
“ Lâm Phong ca ca, cuối cùng huynh cũng trở về rồi, muội rất nhớ huynh!”. Khi còn cách hắn vài bước chân, thì thanh âm cao vút được vang lên.
“ Ta cũng rất nhớ muội”. Lâm Phong nhẹ nhàng nói rồi giang hai tay của mình ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám đệ tử cùng một vài trưởng lão đứng ở phía xa, Nạp Lan Yên Nhiên không suy nghĩ gì mà trực tiếp lao vào trong lòng của hắn, tham lam mà hít lấy mùi hương nam tính.
“ Haha, đã sắp thành một thiếu nữ chửng chạc mà tính tình vẫn như trẻ con vậy”. Đưa tay sờ sờ đầu của nàng, Lâm phong cười nói.
“ Người ta chỉ như vậy với Lâm Phong ca ca mà thôi, huynh rời đi lâu như vậy mà không có tin tức gì làm ta lo lắng không thôi”. Yên Nhiên nghe nói như vậy mới thoát khỏi vòng tay hắn mà bĩu môi.
Thật đúng là như nàng nói, với vẻ ngoài xinh đẹp đã khiến cho không ít nam đệ tử sinh ra lòng mến mộ, tuy vậy với tính cách lạnh lùng tỏa ra, nàng đã khắc sâu hình tượng của mình vào bọn họ.
Nhưng với việc Yên Nhiên xuất hiện cười nói vui vẻ như lần này thì đám nam nhân đang đứng quan sát triệt để thế giới quan bị phá hủy, ánh mắt không cam tâm cùng ghen ghét đố kị mà hướng đến Lâm Phong, ai trong số họ đều muốn vị trí đó là của mình.
“ Thật xin lỗi đã làm muội lo lắng, vậy chúng ta có thể tìm một nơi để trò chuyện chứ”. Không để tâm đến xung quanh mặc dù Lâm phong có thể cảm nhận được những đôi mắt đang hướng về mình, hắn nhìn Yên Nhiên nói.