Chương 197-200
Bẻ tấm thẻ thành hai khúc rồi quăng vào sọt rác, Ngải Ái giương mắt nhìn Mộc Dịch Triệt:
“Bây giờ tôi phải làm gì vậy?”
“Bác sĩ nhất quyết bắt em mấy ngày nữa mới được xuất viện nhưng anh không có thời gian để đôi co với ông ta”. Anh lấy một bộ quần áo đưa cho cô. “Thay đi, chúng ta phải ra khỏi đây ngay”.
Mặt Ngảu Ái tối thui.
“Mộc Dịch Triệt, đừng có ảo tưởng anh đang là điệp viên.
Thích giả dạng, ẩn nấp trong nhà người khác, chạy trốn rồi làm nhiệm vụ, sử dụng vũ khí…
Anh nhìn cô, thờ ơ:
“Điệp viên và sát thủ có gì khác nhau đâu”.
Ngải Ái giật mình ôm quần áo đứng bất động.
“Giết… Sát thủ”.
“À, đừng có sợ”. Mộc Dịch Triệt cười xán lạn, tới đứng trước mặt Ngải Ái, hai tay ấn vai cô. “Bé con, giờ anh đã rời khỏi Mộc gia rồi, không làm những việc đó nữa cũng sẽ không bao giờ giết người nữa”.
Ngải Ái thở hắt ra, nhẹ nhõm.
“Thật đấy, giờ anh có một điều kiện…. Ui da,…”
Mộc Dịch Triệt còn chưa nói xong đã nhảy dựng lên đưa mắt nhìn người vừa giẫm chân anh, trong lòng than thở, sao con bé này không hiền lành với anh được.
“Nếu năm năm trước anh nói với thôi như vậy thì tôi còn tin và sợ anh…”. Ngải Ái bật cười. “Giờ tôi biết quá rõ về con người anh rồi, đừng có tưởng bở sẽ đe dọa được tôi”.
“Em biết qua rõ con người anh ư…”
“Đểu giả! Đồ lưu manh”
Ngải Ái trừng mắt, mở cửa giơ tay ra hiệu.
“Tôi phải thay đồ”.
Mộc Dịch Triệt đi ra ngoài, đứng đợi ở cửa.
Khi cô ấy mở mắt ra sẽ cố tình không để lộ vết thương lòng của mình.
Nhắm mắt lại, cô ấy mới khóc trong đau khổ.
Không nỡ cứa thêm vào vết thương ấy, không nỡ rắc muối lên nơi ấy.
Cho nên, anh mới đánh thức cô, cho cô nhìn thấy con người anh mà chưa từng có người con gái nào có thể nhìn thấy được. Mộc Dịch Triệt này lại có ngày hao tổn sức lực chỉ vì lo lắng cho cô, chỉ để được nhìn thấy cô cười…
Nhưng anh lại thấy thật khó để làm được điều đó.
K-két!
Cửa phòng mở ra, mắt Mộc Dịch Triệt sáng lên nhìn cô mê mẩn.
Rất hợp với cô ấy. Màu sắc giản dị, hợp với gương mặt lạnh lùng, nhất là đôi mắt đen xinh đẹp động lòng người.
Hàng lông mi cong vút gợi cảm hút hồn trên gương mặt đẹp, khóe mắt cong lên, dưới sống mũi cao ngất là đôi môi anh đào chúm chím mỉm cười.
“Mộc Dịch Triệt, tôi xong rồi”.
Anh nghe như có tiếng đá rơi bõm trong lòng mình.
Cho dù trông cô đau khổ hay có bất kỳ hành động gì cũng hút hồn được anh.
Đây là lý do khiến anh đầu hàng trước cô.
***
“Cậu chủ, Ngải tiểu thư…”
Mộc Giản nhìn gương mặt tối sầm của người đàn ông đang ngồi trong xa, khó khăn mở miệng nói:
“Không có ở đây…”
Bầu trời u ám không chút nắng, mây mù vẫn chưa tan trôi lững lờ, những cơn gió lạnh buốt thổi vào cửa kính xe ô tô.
Người đàn ông ngồi trong xe đeo kính đen che gần hết mặt nhưng có thể nhận ra vẻ đẹp trai khiến nhiều người điên đảo, không tỏ thái độ gì và cũng không nói gì nhiều.
Anh quay sang, nhìn căn phòng trọ ở phía trên, nói:
“Về khách sạn”.
“Vâng, thưa cậu chủ”.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường phố, bầu trời vẫn u ám, Mộc Duệ Thần nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm chặt lại, đôi môi vì tức giận mà tái đi.
Cô ta đang ở cùng với Mộc Dịch Triệt sao? Cũng có thể đang lên giường với gã ta.
Tôi có thể ngủ với anh, cũng có thể ngủ với Mộc Dịch Triệt và dĩ nhiên Bắc Hàn cũng thế.
Này chàng trai trẻ, anh gọi tôi là bé con, tôi muốn cái gì cho tôi cái đó. Và nhất là… anh đã bị mắc lừa.
Nhớ lại những câu nói của cô, cái nắm tay càng siết lại thật chặt.
Cô đã động tới lòng tự trọng của anh. Lợi dụng việc được anh yêu chiều mà lừa dối anh một cách trắng trợn, tuyệt đối không thể nào có thể tha thứ cho cô.
Bởi vì…
Chiếc xe vẫn từ từ lăn bánh do Mộc Giản điều khiển chợt ông có cảm giác cả chiếc xe bị chấn động mạnh, liền giảm tốc độ.
Mộc Giản vội quay lại mở lớn mắt kinh ngạc nói:
“Cậu chủ…”
Thấy anh nghiêm mặt lạnh như băng, Mộc Giản chỉ còn biết quay đầu tiếp tục lái xe.
Nhưng nhìn qua gương trong xe…
Băng ghế sau do bị một lực lớn tác động vào nên bị rách toạc…
Trong không gian chật hẹp bao trùm là không khí của thần ch.ết khiến Mộc Giản không biết nên làm gì.
Đây là lần đầu tiên từ lúc cậu chủ chào đời, cậu chủ không thể khống chế được bản thân.
***
“Tôi phải về nhà thu xếp quần áo”. Ngải Ái nhìn cái nắm tay của Mộc Dịch Triệt. “Không thể cứ thế này mà đi được”.
“Không được”. Mộc Dịch Triệt quay lại, kéo cô đi nhanh ra khỏi bệnh viện. “Bây giờ không phải là lúc để về nơi đó”.
Rồi anh đột ngột cúi xuống vòng tay qua eo bế cô lên.
“Mộc Dịch Triệt, anh làm gì vậy? Đang trên đường đấy”
“Anh đã nói với em anh là người đàn ông tốt thế sao em còn chưa chịu tin”. Mộc Dịch Triệt cười đểu. “Mới phẫu thuật xong em cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không được cử động nhiều nếu không sau này rất dễ bị để lại di chứng”.
Ngải Ái dựa đầu vào cánh tay anh, ngẩng đầu lên:
“Anh tốt thế ư?”
“Từ từ rồi em sẽ biết được những ưu điểm của anh”. Anh giơ tay vẫy taxi. “Rất có thể, em sẽ yêu anh đấy”.
Cô được anh bế vào trong taxi, im lặng không nói gì thêm.
198.
“Chàng trai, bạn gái của cậu thật có phúc”. Chú lái xe quay lại nhìn Mộc Dịch Triệt và Ngải Ái cười. “Lên xe rồi mà vẫn ôm bạn gái”.
Mộc Dịch Triệt cười nhạt với chú tài xế:
“Còn cách nào khác đâu, do tôi rất cưng cô ấy”.
Chú tài xế lại nói chuyện với Mộc Dịch Triệt dăm ba câu.
Ngải Ái thấy không được tự nhiên cho lắm, khẽ nhích người như muốn Mộc Dịch Triệt đừng ôm cô trên xe nữa.
“Tôi khỏe…”. Cô nói. “Anh thả tôi ra đi”.
“Không thả”. Đôi mắt anh lấp lánh. “Thả em ra để em lại chạy đến chỗ Mộc Duệ Thồi rồi lại bị nó lừa tình. Khổ ghê”.
Ngải Ái nhíu mày.
“Nếu không có thẻ vàng anh nói tôi vẫn có thể chạy thoát khỏi anh ta”.
“Đừng đề cao bản thân như thế”. Anh thở dài. “Em luôn né tránh sự giúp đỡ của người khác… Có thể em không biết sức mạnh của nó tới đâu nhưng em cũng biết nó rất đáng sợ mới phải…”
Cô im lặng.
Chiếc taxi đi nhanh về phía ngoại thành, đường phố ngoại thành, trên đường vắng dần, băng qua những khu phố tấp nập, sau đó dừng lại trước một khu nhà trọ.
Sau khi trả tiền, Mộc Dịch Triệt lại bế cô vào trong.
Chủ nhà trọ là một người đàn ông có vóc dáng nhỏ nhắn, vừa nhìn thấy Mộc Dịch Triệt, không nói nhiều đưa ngay chìa khóa phòng.
Ngải Ái được anh bế lên tầng trên cùng, đi tới căn phòng trong cùng.
Phòng tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ, với những cánh cửa sổ bằng gỗ, gió thổi vào phòng mang theo mùi thơm thoang thoảng của bùn đất và cây cỏ cùng luồng không khí trong lành của miền quê.
Mộc Dịch Triệt đặt cô xuống ghế, rót nước đưa cho cô.
“Cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày, ba ngày sau sẽ có người đến đón chúng ta”.
“Anh ta sẽ không tìm tới đây chứ?”
“Đây là nơi ẩn náu nhiều năm của anh”. Mộc Dịch Triệt bước tới giường, buông người xuống. “Mặc dù những người ở đây không ai là người tốt nhưng họ đều là bạn của anh. Thế nên, chỉ cần Mộc Duệ Thần mò mặt tới đây còn chưa kịp xông vào thì anh đã biết rồi, và anh sẽ dẫn em chạy trốn”.
Ngải Ái uống một ngụm nước, mấp máy môi.
“Mộc Dịch Triệt…”
“Sao?”. Anh chớp mắt, quay sang nhìn cô. “À, đừng nói cảm ơn anh, bé con. Anh không muốn em chỉ cảm ơn suông. Nếu thấy áy náy thì hãy dùng hành động…”
Anh lại cười gian.
Ngải Ái quay mặt đi, không để ý tới anh nữa.
Cô ngồi, còn anh nằm trên giường.
Thời gian trôi qua thật nhanh, uống hết cốc nước, đọc xong cuốn tiểu thuyết, Ngải Ái nhận ra đã tới giờ cơm trưa.
Cô đưa mắt nhìn Mộc Dịch Triệt đang nằm trên giường gỗ, thấy anh nhắm nghiền mắt, đoán chắc anh đã ngủ.
Nhìn gương mặt hao hao giống Mộc Duệ Thần, lòng cô nhói đau. Anh trông già dặn hơn Mộc Duệ Thần, khi ngủ với vẻ bất cần đờim đoi mắt hay cười nhắm nghiền nhưng vẫn lạnh băng và tàn nhẫn khiến người khác không dám tới gần.
Những người trong Mộc gia đều giống nhau, vương giả và vô lo.
Ngải Ái đứng dậy đi vào trong thấy có cả gian bếp, cứ như đây là một căn nhà nhỏ, còn có thực phẩm và một ít rau củ quả.
Bật bếp, bắc nồi, thái rau, chiên xào…
Mùi thức ăn bay ra ngoài khung cửa sổ, Ngải Ái cười rạng rỡ.
Sau lưng chợt thấy ấm áp, hai bàn tay đàn ông vòng qua eo cô. “Cảm giác này thật tuyệt…”
Ngải Ái quay đầu lại nhìn thấy Mộc Dịch Triệt không biết đã thức dậy từ lúc nào đang đứng sau ôm cô, còn cười tươi.
“Mộc Dịch Triệt, anh nên bỏ cái tật xấu thích ngang nhiên ôm người khác đi”.
Ngải Ái gạt mạnh tay anh rồi quay lại xô anh ra.
“Chúng ta chỉ là bạn bè. Anh đừng có làm thế”
“Đừng mắng anh, do tay anh nó tự làm thế mà”. Mộc Dịch Triệt nhún vai, mặt dày. “Bẩm sinh đã thế rồi, em nên tập quen dần đi là vừa”.
“Anh!”. Ngải Ái tức giận cầm chiếc vá gõ đầu anh. “Anh xê ra cho tôi nhờ. Đừng có đứng gần tôi”.
Nhoáng một cái, anh đã đứng bên cạnh cô, bốc đồ ăn cô xào cho vào miệng.
“Chậc chậc, tay nghề kém quá”.
“Aaa”. Ngải Ái đập anh mấy cái, hét toáng lên. “Anh là con nít hả? Ai chơi ăn bốc, thật là mất vệ sinh. Mộc Dịch Triệt, anh đi rửa tay ngay cho tôi”.
Mộc Dịch Triệt cười vang, để mặc cho Ngải Ái kéo tay anh tới bồn, vặn nước rửa tay cho anh.
“Mộc Dịch Triệt, anh ngốc thật đấy, già đầu rồi mà cứ như con nít, chuyện cỏn con thế này cũng không làm được”.
Ngải Ái liếc anh rồi cầm khăn lau tay cho anh.
Nhìn bàn tay cô trắng nõn lau đi lau lại tay mình, anh dịu dàng nói:
“Em ngốc thì có, nếu anh không thể hiện mình ngu thì em sẽ tự ti mất”.
“Anh!”. Ngải Ái ngẩng đầu, hai má hồng lên đẹp mê người làm người khác chỉ muốn cắn một cái.
Cô giơ khăn mặt:
“Anh không sợ giờ tôi vặn cổ ch.ết anh hả?”
“Muốn vặn được cổ anh cũng cần phải có kỹ thuật đấy”. Anh giật được chiếc khăn trên tay cô, ném đi. “Hay là em nghĩ xem… dùng nụ hôn che miệng anh lại… làm anh nín thở ch.ết…”
Sặc. Tên này vĩnh viễn khiến người khác thấy buồn nôn.
Ngải Ái nhấc mâm đồ ăn lên, làm điệu bộ muốn ói, coi thường anh.
“Mộc Dịch Triệt, tôi không thể không thừa nhận, anh đúng là một tên biến thái”.
“Quá khen”. Mộc Dịch Triệt bật cười, lại còn vô sỉ kêu lên. “Hơ ni”.
199.
SÁT THỦ KIÊM BÀ NỘI TRỢ [ ]
Mộc Dịch Triệt đi ngay theo sau Ngải Ái.
“Em yêu, anh đặt cơm chỗ ông chủ rồi, em cần gì phải nấu mấy món khó nuốt chi cho cực…”
“Mộc Dịch Triệt, anh im miệng giùm tôi đi”.
Ngải Ái quay lại hét toáng lên, chỉ sợ giận quá không khống chế được bản thân, ném cái mâm vào gương mặt đẹp trai của anh ta.
Mộc Dịch Triệt lại bốc đồ ăn cho vào miệng, vừa nhai vừa lắc đầu:
“Chậc chậc, khó nuốt quá, khó nuốt quá…”
Không thể nhịn được nữa, không thể nhịn được nữa.
Ngải Ái giơ cái mâm lên, nhắm thẳng vào mặt anh mà ném…
Chiếc mâm sắp bị ném vào anh thì nhanh như chớp được Mộc Dịch Triệt chụp được.
Nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, Mộc Dịch Triệt nhún vai, đặt mâm xuống bàn rồi ngồi xuống.
Anh uất ức nói:
“Tự nhiên lại nổi cáu?”
Ngải Ái thở mạnh:
“Anh coi thường người lao động, lại còn giễu cợt, anh muốn vậy lắm hả”.
“Nói thật cho em biết, ngoài việc phải nhìn thấy em đau khổ, rồi khóc… Anh rất muốn làm thế….”
Cô cúi đầu xuống, cắn môi:
“Tôi cũng không muốn như thế… Nhưng… Hiện giờ… tôi vẫn còn yêu anh ấy”.
Mộc Dịch Triệt nhìn cô một lúc lâu.
Rồi anh cầm đũa lên, ăn những món ăn cô nấu.
Nghe cô nói yêu người khác, trái tim anh cứ như bị đâm cho một nhát.
“Anh muốn nói với em rằng…”. Anh bật cười. “Cho dù có khó nuốt đến thế nào thì anh vẫn sẽ ăn hết”.
Ngải Ái ngẩng đầu lên, thấy lạ.
“Mộc Dịch Triệt?”
“Anh đây nè”. Mộc Dịch Triệt nhìn thấy đôi mắt ngờ vực của cô, giải thích. “Đừng hiểu nhầm, anh nói như vậy do anh đói quá thôi”.
Cô thở ra, trái tim nhẹ nhõm.
Mộc Dịch Triệt vốn đào hoa lãng tử, anh chàng chỉ có cảm tình nhất thời với cô thôi, rồi cũng thấy chán cho mà xem.
Cô tin chắc như thế… Nhất là, cô không muốn thay đổi cảm giác của cô lúc này…
Cứ như thế này với Mộc Dịch Triệt là tốt rồi.
***
“Kết nối với tổng công ty, đường truyền Internet không có vấn đề gì, không thể bắt được tín hiệu của chiếc thẻ, có lẽ Ngải tiểu thư đã hủy nó… Cả thế giới bao la, tìm được cô ấy khá khó khăn”.
Mộc Giản báo cáo, trong lòng có cảm giác lo lắng.
“Cậu chủ, Ngải tiểu thư đi rồi… Chúng ta vẫn còn người thứ hai có thể sinh con nối dõi cho Mộc gia. Cậu chủ có nên suy nghĩ việc quan hệ với cô bé đó?”
Mộc Duệ Thần nhìn màn hình, thông báo mất tín hiệu, không tìm được gì, liền gập máy tính.
“Chú giản, chú cũng biết cảm giác bị phản bội chứ?”
Giọng nói trầm trầm, lạnh lẽo từ người đàn ông có luồng không khí lạnh băng bao quanh. “Bất kỳ lúc nào… cũng muốn bắt lại và trừng phạt”.
“Cậu chủ… thế còn Angel tiểu thư?”
“Cứ giữ lại”. Mộc Duệ Thần đứng dậy. “Trừng phạt luôn là một trong những nguyên tắc của tôi, không thể phá vỡ quy củ”.
Mộc Giản thở dài, hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, tiếp lời:
“Vâng thưa cậu chủ, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để tìm cho được Ngải tiểu thư sau đó bắt cô ấy về”.
***
Mộc Dịch Triệt không hề nuốt lời, ăn sạch mâm thức ăn cô nấu. Vì quá no không thể ăn thêm được đồ ăn mua bên ngoài nên anh đưa hết cho Ngải Ái. Ngải Ái ăn và thấy đúng là ngon hơn tay nghề của mình nhiều nên yên tâm ăn.
Sau khi phẫu thuật, cô chưa ăn gì cả và cũng vì quá mệt mỏi, cơ thể cần phải bổ sung chất dinh dưỡng nên cô ăn cật lực, ăn hết cơm mới no nê thả đũa ra.
Quay sang nhìn Mộc Dịch Triệt đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.
“Anh nhìn tôi ăn hả?”. Cô nói. “Chẳng lễ phép chút nào cả”.
Mộc Dịch Triệt thở dài.
“Nếu là người khác thì họ đã nói ánh mắt anh nhìn em sâu sắc, đây là biểu hiện của tình yêu. Em đúng là người đặc biệt”.
Ngải Ái đứng dậy dọn bát đũa không để ý tới anh.
Mộc Dịch Triệt nhảy xuống giường, giữ tay cô lại.
“Em nghỉ đi”. Anh ra lệnh. “Cứ để đó cho anh dọn”.
Khỏi cần đoán cũng biết cô nhìn anh bằng ánh mắt khiếp đảm và không thể ngờ được.
Không thích giải thích vòng vo, anh đẩy cô một cái:
“Sao không đi đi? Hay em muốn anh bế em lên? Chà, chắc em thích anh bế lắm nhỉ?”
“Ai! Ai muốn anh bế hả?”
Cô gạt tay anh ra, thong thả đi tới giường, cởi giày.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, Ngải Ái thật sự không thể nào tưởng tượng được rằng Mộc Dịch Triệt lại đang rửa chén? [Mình từng thấy út Dong Woon post hình chụp rửa chén, rất là đáng yêu].
Mộc Dịch Triệt khiến cô thấy kỳ lạ ghê.
Cô từng thấy anh giết người, nghe anh nói anh giết người, rồi còn bị anh hãm hại, biết anh tàn nhẫn thế nào.
Anh là tên tội phạm tày trời. Nhưng cô lại không sợ anh, dù chỉ là một chút.
Đúng là cô chưa bao giờ sợ Mộc Dịch Triệt. Như lúc này đây, anh đang rửa chén, còn hát vang, rồi đi ra vẫn mang tạp dề.
Mộc Dịch Triệt nhìn thấy cô há hốc miệng, nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp, vén mái tóc đen, tự kỷ nói:
“Em yêu sao thế, hay là nhìn anh oai phong quen rồi nên giờ thấy lạ?”
Hả…Nháy mắt hình tượng giảm xuống, Ngải Ái quay lưng lại.
“Mới ở cạnh anh có hai ngày mà tôi thấy tôi bị lây bệnh điên từ anh rồi nè”.
Anh đứng thẳng người nhìn lưng cô gầy gò.
Từ từ bước tới gần, chống tay xuống giường, thì thầm vào tai cô:
“Hay là em sợ em sẽ yêu anh?”
“Không phải thế”.
Cô đưa lưng về phía anh, trả lời chắc nịch như đinh đóng cột:
“Tôi không có cảm giác gì với anh hết”.
200.
SÁT THỦ KIÊM BÀ NỘI TRỢ [ ]
“Tốt nhất là không phải”. Mộc Dịch Triệt nắm lấy vài sợi tóc vương trên vai Ngải Ái đưa lên mũi. “Anh là người đa tình có rất nhiều đàn bà. Em yêu anh rồi cũng sẽ bị anh bỏ rơi, khi đó em sẽ đau khổ… Cho nên, tình cảm của anh chỉ là là nhất thời…”
Như muốn thuyết phục cô và cũng là để thuyết phục bản thân mình.
Mộc Dịch Triệt kéo chăn đắp cho cô:
“Có rất nhiều cô gái nói anh là người đàn ông tốt nhất thế giới, em nghĩ sao?”
“Anh…”. Ngải Ái mở mắt ra nhìn hoa văn trên tường. “Trong lòng tôi, anh cũng chỉ là anh họ của Mộc Duệ Thần mà thôi. Lúc nào tôi quên anh ấy thì tôi cũng sẽ quên anh”.
Giọng nói của cô đạm mạc như nước, khi nhắc tới ba chữ Mộc Duệ Thần, anh thấy cô khẽ run rẩy.
Không rõ đầu ngón tay hay đầu trái tim bị châm đâm vào đau nhói, cảm giác đau đớn khắc sâu vào tâm khảm.
“Ừm, thế thì tốt”.
Mộc Dịch Triệt đứng thẳng người đi tới ghế nệm, ngồi xuống, nhắm nghiền hai mắt lại.
Từng có một tia hy vọng, cô sẽ chủ động yêu anh.
Không! Bây giờ, lòng anh không được tiếp tục rối bời như thế này.
Trong căn phòng nhỏ, cô và anh, một người nằm trên ghế, một người nằm trên giường cách đó không xa.
Ngải Ái từ từ chìm vào trong giấc ngủ ngủ tuy có hơi lo lắng nhưng cũng thấy hơi lạ. Mộc Dịch Triệt không hề bước lại gần giường, rất đứng đắn và đàng hoàng.
Một giấc ngủ có thể nói là yên giấc.
Lúc tỉnh dậy, cô nhìn thấy trên ngăn tủ đầu giường có đặt một tờ giấy.
Đây là lần đầu tiên Ngải Ái thấy chữ của Mộc Dịch Triệt, người như anh ta mà cũng để lại lời nhắn cơ đấy. Nét chữ của anh chàng nhìn khá là đẹp.
“Em yêu, anh có một việc rắc rối cần giải quyết. Tuyệt đối không được đi ra ngoài, cứ ở trong phòng đợi anh”.
Ngải Ái cất mẩu giấy, đứng dậy định đi rửa mặt thì nhận ra Mộc Dịch Triệt đã chuẩn bị sẵn bàn chải và kem đánh răng đựng trong một chiếc cốc thủy tinh đè lên trên một tờ giấy có vẽ gương mặt cười kèm hàng chữ: “Đừng quên uống thuốc”.
Chà! Khó hiểu thật đấy.
Mộc Dịch Triệt hôm nay bị ma nhập hay sao ấy nhỉ? Anh chàng ăn chơi như thế mà cũng biết quan tâm người khác sao?
Xếp lại những bộ quần áo Mộc Dịch Triệt mua cho cô, còn chưa đặt mông ngồi xuống, bên ngoài chợt có tiếng đập cửa.
“Cô gái, đây là bữa sáng của cô”. Tiếng của chủ nhà trọ.
Ngải Ái vội chạy ra mở cửa, sau đó ông ta bưng khay đồ ăn vào đặt lên bàn định quay người đi ra.
“Anh gì ơi…”. Cô gọi giật lại. “Anh có biết anh Mộc đi đâu không?”
Cô không biết làm thế nào để liên lạc với Mộc Dịch Triệt, anh ta cũng không để lại bất cứ thứ gì.
Rất có thể, nếu Mộc Dịch Triệt bỏ đi chẳng khác gì bỏ cô một mình ở đây.
Vết xe đổ này Mộc Duệ Thần từng để lại rồi, Ngải Ái cần phải hỏi thăm tình hình.
“Anh Mộc?”. Người đàn ông đó nhìn cô. “Ai vậy?”
“Hả?”
Ngải Ái đổ mồ hôi. Mộc Dịch Triệt đã nói anh ta quen biết những người ở đây mà? Còn nói đều là bạn bè, hay là anh ta đã lừa cô.
“Là… là người đàn ông đi cùng với tôi đấy”.
“Mị à? Nó nói có việc phải giải quyết, sẽ về trong ngày”.
Mị… Who?
Anh ta thấy cô há hốc miệng nhìn mình liền chỉ tay về phía bức tranh sơn dầu treo cạnh cửa sổ.
“Cô là chủ nhân của nó hả? Nếu muốn hỏi giá thì cứ tới góc đó mà xem giá”.
Nói xong, quay người bỏ đi.
Ngải Ái bước ba bước tới chỗ bức tranh, lật lên, quả nhiên có một cái nút, ấn một cái trong tường liền xuất hiện một cái hộc chứa một bảng giá nạm bạch kim dày đến tận 10 trng.
Cô lật trang đầu tiên lên thì thấy có đề chữ “Mị” và vài dòng giới thiệu ngắn gọn.
Mị, sát thủ xếp thứ bảy thế giới. Đặc điểm: giỏi ngụy trang, thủ đoạn tinh vi, có tổ chức lớn đứng đằng sau chống lưng, khi được giao nhiệm vụ sẽ hoàn thành trong vòng 12h. Chú ý: Chỉ nhận nhiệm vụ loại A, giá thỏa thuận.
Ngải Ái mù tịt chẳng hiểu gì cả, lật tiếp để xem thì thấy nào là cừu, sói xám, báo lạnh, toàn những danh hiệu vớ vẩn và mã số của sát thủ với các chú thích và mức giá… Nghĩ ngợi một hồi, cô mới ngộ ra.
Á… Hóa ra đây là bảng giá của top các sát thủ trên thế giới.
Ôi… Nhẹ nhàng đặt lại vị trí cũ, đóng cái hộc đó lại, treo bức tranh lên rồi ngồi xuống bàn ăn sáng với cái đầu hoang mang rối rắm.
Mộc Dịch Triệt là một sát thủ!
Sát thủ xếp hạng 7 thế giới. Hay nói đúng hơn… Tất cả những người ở đây… đều là cao thủ giết người như ngóe.
Ngải Ái run rẩy, ngó ra ngoài cửa sổ nghĩ xem có nên vọt tới cửa sổ rồi nhảy xuống dưới không.
Đêm khuya. Mộc Dịch Triệt quay lại, miệng hát khe khẽ, tay xách một con cá chép tươi và một ít rau củ quả.
Vừa mở cửa ra, anh nhìn thấy Ngải Ái đang ngồi trong góc phòng, tay cầm một con dao làm bếp, trừng mắt nhìn anh đề phòng.
_?
“Em yêu, em sao thế?”
Anh đóng cửa lại đi vào phòng, đặt tất cả những thứ vừa mua lên bàn.
“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, nếu không anh sẽ tưởng là em yêu anh đấy”.
“Mộc Mộc Mộc Mộc… Dịch Triệt, anh là ai vậy?”
Cô cầm dao chỉ vào anh, nhìn anh bước từng bước về phía cô run lẩy bẩy:
“Đừng lại gần đây… Đừng có tới đây”.
“Em sao thế?”. Mộc Dịch Triệt dở khóc dở cười. “Trông em như con thỏ đang sợ hãi, anh có phải là sói đâu mà em sợ anh ăn thịt em”.