Chương 201-203

SÁT THỦ KIÊM BÀ NỘI TRỢ [ ]
Ngải Ái đưa mắt nhìn hai cánh tay to khỏe của anh, những ngón tay gầy, trắng tới mức có thể nhìn thấy đường gân xanh bé tí xíu.
Nhìn thì sạch sẽ như thế nhưng ai mà biết đã dính máu của biết bao nhiêu người.


“Hôm nay có phải…”. Cô ngẩng đầu lên, co rúm lại, nhìn anh. “Anh ra ngoài để giết người không?”
Mộc Dịch Triệt dừng lại.
“Không phải anh đã nói với em rồi à”. Anh nhún vai. “Anh là sát thủ, giờ mới sợ anh thì hơi muộn đấy”.


“Tôi đâu ngờ đó lại là sự thật! Tôi cứ tưởng anh chém gió”.
Ngải Ái cãi lại rồi đứng dậy, cầm dao chỉ vào anh.
“Anh nói đi anh đi giết người phải không?”.
Mộc Dịch Triệt phì cười.


“Nhìn mặt em sợ ch.ết khiếp anh lại thấy rất vui, tiếc là đã khiến em thất vọng rồi, anh ra ngoài để chuẩn bị cho việc bỏ trốn ba ngày nữa. À, anh có mua đồ ăn về…”
Cô nhìn theo tay anh thấy có con cá đang giãy đành đạch trên bàn.
Sau đó từ từ thả tay xuống.


Thấy cô buông tay, Mộc Dịch Triệt đi nhanh tới cạnh cô giật con dao trong tay cô vứt qua một bên:
“Em cần phải tin anh… Anh ghét nhất là việc bị người khác nghi ngờ đấy, em yêu”.
Ngải Ái cúi đầu xuống, tay xoa bụng:
“Giờ… chưa phải lúc”.


“Anh… cũng rất dịu dàng”. Anh cười khẽ bên tai cô. “Nhất là với phụ nữ… Em có muốn thử không?”
Không khí yên tĩnh chợt bao trùm.
Ngải Ái nhìn những thứ để trên bàn rồi nhìn sang Mộc Dịch Triệt hỏi:
“Anh có biết tại sao… tôi lại tin anh không?”
“Anh nghe đây”.


available on google playdownload on app store


“Thật ra, anh rất giống một bà chủ nhà”.
***
Mộc Dịch Triệt tự tay xuống bếp là món cá kho tàu rồi bê đặt trên bàn. Màu sắc đẹp đẽ, nước vừa, thịt ngon đặt trên chiếc bàn ăn màu trắng thanh lịch khiến người ta chỉ mới liếc mắt qua nhìn một cái đã muốn động đũa.


Ngải Ái nuốt ực một cái, cầm đũa lên.
“Đúng là… không thể đánh giá anh qua vẻ bề ngoài”.
Mộc Dịch Triệt thờ ơ nói:
“Những món em thích cũng chính là những món ruột của thiếu gia anh, có thể nói rằng anh với em rất có duyên phận”.


Cô thấy khó hiểu, không biết mình đã nói với Mộc Dịch Triệt lúc nào nhỉ?
“Đó là thần giao cách cảm đấy, hiểu không?”
Mộc Dịch Triệt đẩy dĩa cá tới trước mặt Ngải Ái:
“Em nếm thử tay nghề của bản thiếu gia anh đi”.


Ngải Ái gật đầu, cầm đũa gắp miếng cá sền sệt từ từ cho vào miệng. A… Vừa vào trong miệng đã tan ra, thơm ngon tuyệt hảo, tay nghề của anh chàng có thể sánh ngang với các siêu đầu bếp. [Ironcheft – Siêu đầu bếp. Mình hâm mộ siêu đầu bếp Dư Chí Đạt nè].
Cô mỉm cười, vẻ mặt đầy thỏa mãn.


Mộc Dịch Triệt híp mắt nhìn cô đầy say mê, đột nhiên cổ khô, cảm thấy nóng rực trong người.
“Đừng…” Giọng anh khác lạ. “Đừng có làm vẻ mặt đó…”
Ngải Ái mở mắt ra, nhìn thấy anh nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt nóng rực hoảng hốt hỏi:
“Anh bị sao thế? Sốt à?”


“Anh…”. Anh ho mấy cái. “Bị em quyến rũ rồi…”
Ngải Ái bị sặc nước, ôm ngực ho sặc sụa.
“Mộc Dịch Triệt, đừng có ngượng nữa… Tôi nhìn không quen”.


“Sao lại không được. Anh luôn đối xử rất dịu dàng với phụ nữ, em phải làm quen dần mới đúng”. Anh cười. “Ngượng ư? Từ đó không đúng với con người anh. Lúc nãy là anh đang tán tỉnh em đó”.
Thật sự hết chịu nổi với anh ta.


Ngải Ái cúi đầu xuống không chú ý tới anh nữa, tiếp tục ăn bữa cơm ngon lành cứ như thể con cá đó hấp dẫn hơn Mộc Dịch Triệt.
Căn phòng lại chìm trong tĩnh lặng…


Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Dịch Triệt ngồi dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, còn nhếch môi cười như không.
“Anh nhìn tôi làm gì?”. Ngải Ái trừng mắt. “Không ăn tôi ăn hết đấy”.


“Nếu so sánh với dĩa cá thì nhìn sắc đẹp của em cũng khỏi cần ăn cơm. Anh rất thích thưởng thức cái đẹp”.
“Anh… thật là”. Cô lắp bắp. “Nói mười câu thì hết chín câu không đứng đắn, nửa câu thì rên rỉ, nửa câu còn lại nghe thật ɖâʍ đãng”.


Mộc Dịch Triệt nghe cô nói liền cười lớn, ôm cả bụng mà cười nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.
“Cũng không tệ, anh thích câu này”. Anh vươn tay vò đầu Ngải Ái. “Không ngờ cái đầu ngốc này của bé cũng tổng kết được một câu sâu sắc như thế, anh thấy nể em rồi đấy”.


Gạt tay anh ra, mặt Ngải Ái không khá lên mấy.
“Câu giễu cợt tôi của anh đã thấm vào xương cốt anh chưa?”
“Có chứ!”. Anh mỉm cười. “Bé con, em cũng hay thật”.
Giọng nói của anh càng lúc càng khàn, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng tha thiết và nóng bỏng.


Ngải Ái bắt gặp ánh mắt anh, cuống quít lấy khăn giấy chùi miệng:
“Tôi no rồi! Còn phần anh đấy…”
Cô đứng dậu, định đi vào trong nhà bếp. Mới vừa bước mấy bước đã thấy có đôi chân chắn phía trước, cô ngẩng đầu lên:
“Mộc Dịch Triệt, anh đừng…”


“Không nhịn được nữa! Anh không thể nhịn được nữa rồi!”
Anh lên tiếng, sau đó nắm lấy eo Ngải Ái xốc lên vai đi tới giường.
“Mộc Dịch Triệt, anh buông tôi ra!”
Ngải Ái cố hết sức đánh mạnh vào vai anh, la hét, quẫy đạp hòng có thể thoát khỏi Mộc Dịch Triệt.


“Anh chưa bao giờ kìm chế được lâu đến thế này trước một người phụ nữ…”. Anh ném cô xuống giường rồi nằm đè lên trên. “Từ lúc ở Mỹ anh đã nhịn, giờ… trong nhà trọ này…. trong phòng này… Nếu anh không chạm được vào em thì có giống Mộc Dịch Triệt anh không?”


Ngải Ái trừng mắt:
“Anh đừng có làm thế!”
“Tại sao lại không được?”. Anh nhíu mày, nhìn vào cổ áo của cô. “Mộc Duệ Thần thì được tại sao anh lại không được?”
“Mộc…”
Đầu lưỡi của cô đã bị Mộc Dịch Triệt nút lấy.


Hơi thở của anh dồn dập, nóng hổi. Ngải Ái thậm chí còn có thể cảm thấy cái của anh đang cương cứng khiến cô hoảng sợ không biết phải làm gì lúc này.
202.
Cô rất muốn đẩy anh ra nhưng bất lực.


Cô mở to mắt, quay đầu đi để tránh nụ hôn của anh. Mộc Dịch Triệt dùng tay giữ chặt đầu cô để cô không thể động đậy.


Nụ hôn của Mộc Dịch Triệt thật sự rất tuyệt, có thể khiến người khác bị đắm chìm vào trong đó. Anh không như Mộc Duệ Thần chỉ biết chiếm đoạt một cách điên cuồng. Anh biết cách để dẫn dắt cả hai vào cuộc một cách dễ dàng nhất.


Tay anh lần tới dây buộc của chiếc áo choàng tắm, nhẹ nhàng kéo xuống…
Ngải Ái cắn lưỡi anh, anh thông minh né được, bắt đầu chuyển sang cắn ʍút̼ bờ môi cô.
Cô không thể nào có thể chống lại được sức mạnh của đàn ông.
“Á… Mộc Dịch Triệt… Cút đi”.


“Không!”. Anh cứng đầu nói, ánh mắt kiên quyết. “Anh rất muốn có em nhưng anh không biết dùng những cách vớ vẩn để trói buộc em. Cho anh đi, anh vui mà em cũng vui, có mất mát gì đâu?”
Luận điệu của con ngựa đực ch.ết tiết.
Ánh mắt Ngải Ái thay đổi, hừ lạnh:


“Tôi không thấy vui vẻ gì hết. Tình một đêm tôi không thích, quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà không có tình yêu tôi không làm được”.
“Vậy em yêu anh ngay đi…”
Anh ôm eo cô, nỉ non vào tai cô. “Yêu anh, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản”.


Lúc này, Ngải Ái có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của anh…
“Anh nói hãy yêu anh thì tôi sẽ yêu anh mà được à?”. Cô quay sang, nhìn gương mặt anh thật gần. “Nếu tôi nói với Mộc Dịch Triệt hãy yêu tôi đi thì anh ấy cũng sẽ yêu tôi ư?”
Tay vòng qua eo cô chợt khựng lại.


Cô khép mắt:
“Buông tôi ra!”
“Dùng nó để tạt cho anh một gáo nước lạnh, em được lắm”.
Anh hung hăng quát, ánh mắt thất bại.
Ngải Ái mỉm cười:
“Thật ra, hình tượng người đàn ông của gia đình trong anh tôi cũng rất thích đấy”.


Mộc Dịch Triệt gừ lạnh, buông cô ra, ngồi dậy, sửa lại áo.
Cô cũng ngồi dậy, cột dây áo bước xuống giường.
“Cơm nguội rồi, tôi đi hâm lại đây”.
Anh nhìn cô, vẻ mặt rối bời.
Rồi cô bê những món ăn nguội ngắt đi xuống bếp.
Một lúc lâu sau.


Mộc Dịch Triệt thở dài, đi tới phía cửa sổ khoanh tay dựa và tường nhìn ra ngoài.
Thằng nhóc Mộc Duệ Thần lại thắng anh…


Cứ như… thứ gì đã được Mộc Duệ Thần đóng dấu thì rất khó bị người khác cướp đi. [Đóng dấu ;]. Đúng zậy, thằng nhóc đó mà đã đóng dấu thì đóng hơi bị ác… Toàn cắn…]
***


“Cậu chủ, tìm khắp nơi đều không thấy Ngải tiểu thư đâu cả, cũng đã liên lạc với cục cảnh sát xin trợ giúp nhưng sau vài ngày điều tr.a vẫn không thu được tin tức gì, rất có thể Ngải tiểu thư đã ra khỏi thành phố B?”
Mộc Duệ Thần suy tư một lúc lâu, lạnh nhạt trả lời:


“Cô ta vẫn còn ở đây. Tất cả các sân bay, nhà ga và các tuyến giao thông đường bộ đều bị theo dõi không thấy có ai giống cô ta, Mộc Dịch Triệt cũng không thấy xuất hiện”.
Mộc Giản lo lắng nói:
“Nhưng Mộc thiếu gia rất giỏi giả dạng…”


“Cứ chờ xem đã”. Mộc Duệ Thần dập tắt điếu thuốc lá. “Nếu tìm khắp mọi nơi mà vẫn không tìm ra thì hãy báo cáo chuyện này về tổng, sẽ có một đội đặc biệt được điều động để truy tìm trong phạm vi toàn cầu”.


“Cậu chủ”. Mộc Giản nói lớn. “Nếu bên Tổng biết chuyện của Ngải tiểu thư như thế khác nào mọi nỗ lực bảo vệ Ngải tiểu thư đều uổng phí sao? Cô ấy sẽ bị buộc phải lấy cậu chủ”.


“Chú Giản!”. Mộc Duệ Thần mỉm cười, ánh mắt anh tàn ác khiến người khác không dám nhìn thẳng vào đó. “Chú quên rồi à? Cô ta… đã phản bội tôi”.
Không khí trong phòng như bị đóng băng khiến Mộc Giản lạnh run.
Sau khi gật đầu hiểu ý, ông mang vẻ mặt nặng nề quay người đi ra khỏi phòng.


Thấy Kiều An Kỳ đứng tần ngần trước cửa liền hỏi:
“Angel tiểu thư, cô tìm cậu chủ có việc gì không?”
“Dạ…”. Kiều An Kỳ nói. “Cháu nghe chị Lị Vi nói cậu chủ hai ngày nay đi tìm chị Ngải Ái đến quên ngủ nên… cháu lo lắng”.
Mộc Giản nhìn gương mặt lo lắng của cô, lắc đầu nói:


“Kiều An Kỳ đã có lòng như vậy, cậu chủ chắc sẽ rất vui… nhưng tâm trạng hiện giờ của cậu chủ không được tốt cho lắm, để khi khác hãy tới gặp cậu chủ”.
“Dạ, cháu biết rồi chú”.
Kiều An Kỳ gật đầu rồi đi theo Mộc Giản xuống lầu.


Thật ra, Lị Vi bảo cô tới phòng hầu hạ cậu chủ nhưng… cô không có đủ dũng khí để vào trong đó.
Chị Lị Vi lại đang ở trong phòng đợi cô nên cô cũng không dám về phòng.


Đắn đo một lúc, Kiều An Kỳ đi xuống tầng dưới, ra khỏi khách sạn rút từ trong áo ra mấy tấm thiệp mời, nheo mắt cười háo hức.
Giơ tay vẫy tắc xi, sau đó cô chỉ vào địa chỉ ghi trên thiệp.
“Chú ơi, cháu muốn đến chỗ này”.
****


Sau khi Mộc Dịch Triệt ăn xong, lúc Ngải Ái rửa bát, anh tới cạnh cô giúp cô lau khô.
Cô đưa, anh nhận, vô tình ngón tay khẽ chạm vào nhau, Ngải Ái tỏ ra thờ ơ chỉ có ánh mắt anh chợt lóe sáng.


Bàn tay này đã ôm qua không biết bao phụ nữ nhưng mới bị cô ấy chạm vào lại cứ như bị điện giật, chảy thẳng vào trong ngực và ở lâu trong đó.
Thật là kỳ lạ.
Mộc Dịch Triệt thấy Ngải Ái không có biểu hiện gì ra mặt, cố ý không cầm bát mà nắm tay cô.
“Á!”


Choang! Cái bát rơi xuống, vỡ tan tành.
Ngải Ái quay sang, nhìn vẻ mặt thích đùa dai của Mộc Dịch Triệt, giận nóng mặt.
“Mộc Dịch Triệt, anh tới phá đám hay giúp tôi vậy?”
Bàn tay cô nhỏ nhắn, hơi lạnh nhưng lại có thể khiến ngực anh nóng lên.
Cứ nắm tay cô như thế này, cảm giác thật sảng khoái.


Nắm chặt tay cô, anh nheo mắt:
“Sao nào?”
“Cái bát vỡ này anh dọn đi”. Ngải Ái muốn giật tay ra lại thấy anh có vẻ như không muốn buông. “Anh nắm tay tôi làm gì vậy hả? Tôi còn phải rửa chén”.
“Đừng rửa nữa”. Anh nói như đùa. “Dù sao sáng sớm mai cũng phải đi rồi”.


Cô ngẩn ra, không rửa bát nữa.
“Mai… Sao nhanh thế?”
203.


“Đừng nói với anh là em không cam tâm vì Mộc Duệ Thần”. Mộc Dịch Triệt tức giận nắm chặt tay cô. “Nó đã phong tỏa toàn bộ các ngả đường, mọi phương tiện giao thông qua lại đều bị kiểm tr.a nghiêm ngặt chỉ để bắt được em. Em nghĩ nó bắt em về rồi nó sẽ làm gì? Yêu em ư?”


Những lời nói lạnh lẽo của anh lại một lần nữa len lỏi vào trong tim Ngải Ái.
Trái tim đã cố xóa nhòa hình bóng của Mộc Duệ Thần, cứ tưởng rằng sẽ quên được Mộc Duệ Thần. Nhưng lại càng nhớ anh da diết.


Nhớ lại những khi anh gọi cô là bé con, vì cô mà thay vì anh làm mặt lạnh lại phì cười lộ má lúm đồng tiền….
Luyến tiếc… Tất cả đều đã là quá khứ và rồi biến mất như khói mây. Hay nói đúng hơn tất cả đều là giả dối.


“Không liên quan tới anh!”. Ngải Ái quay mặt đi. “Tôi có một người bạn rất quan trọng, tôi muốn nói cho cô ấy biết”.
Mộc Dịch Triệt nhìn cô một lúc lâu, mắt sáng quắc.


“Em muốn trốn hay không thì vì em anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ”. Mặt anh nặng nề. “Cho dù em có muốn hay không muốn bỏ trốn thì anh vẫn phải đưa em đi”.
Ngải Ái hoảng hốt. Anh dang tay ôm choàng lấy cô.
“Em có nhận ra không em yêu, trái tim anh ở đây”.


Cô nghe thấy tiếng trái tim anh đập mạnh.
Thình thịch, thình thịch. Dồn dập, rõ ràng và dữ dội.
Anh rất nghiêm túc.
Ngải Ái kinh ngạc:
“Gì vậy… Đây là câu tỏ tình của một cao thủ tình trường hả?”
“Cao thủ tình trường?”
Anh phì cười, không nói gì nữa.


Lần đầu tiên thổ lộ lại bị cô giễu cợt.
Trong phòng chợt yên ắng. Một lúc lâu sau, không thấy Mộc Dịch Triệt nói gì, Ngải Ái mới bình tâm lại.
Câu nói lúc nãy của Mộc Dịch Triệt rất có thể chỉ là câu thổ lộ nhất thời của anh ta.


Những anh chàng lãng tử thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cho rằng đây là một trò chơi. Khi chơi xong rồi, khám phá được rồi là… quất ngựa tàu ô.
Cô vẫn không thể tin Mộc Dịch Triệt và không hề muốn tham gia vào trò chơi của anh.
“Thả tay tôi ra đi Mộc Dịch Triệt, đau quá rồi đấy”.


Cô nhỏ giọng lên tiếng khiến anh giật mình. Mộc Dịch Triệt vội buông tay Ngải Ái ra thấy tay cô sưng lên biết mình đã vô ý nắm tay cô quá chặt.
Anh đi tới góc phòng tìm được một mảnh da gì đó đưa cho cô.
“Đeo vào đi”.


“Cái gì thế?”. Ngải Ái nhìn miếng da bẹp dí mỏng manh mềm oặt nhăn mặt.
“Em muốn đi tạm biệt bạn bè còn gì”. Mộc Dịch Triệt bật cười. “Đeo nó vào thì chẳng ai nhận ra em đâu”.


Ngải Ái mở to mắt nhận thứ đó lật qua lật lại mới phát hiện ra đây là một chiếc mặt nạ được làm bằng chất solic.
Cô cảm thấy phải cảm ơn anh:
“Cảm ơn anh, Mộc Dịch Triệt”.


“Thứ này rất có hại cho da trong khi da em lại khá mịn màng nên không được đeo lâu. Chúng ta cần phải giải quyết mọi chuyện gấp rút”.
Cô hào hứng gật đầu cười tươi như hoa. Nụ cười khiến anh điên đảo.
Mộc Dịch Triệt thì thầm:
“Sau này… nhất định phải tin anh”.


Ngải Ái nhìn chăm chú vào thứ trong tay rồi gật đầu:
“Tôi… biết rồi!”
Đi từ tầng bảy xuống dưới, chưa xuống tới nơi đã nghe tiếng quát nạt của một cô gái.
“Không có ai đến tìm tôi là thế nào? Có nhầm không vậy. Tôi được thuê để đi ám sát mà. Shit!”


Giọng cô gái này nghe có vẻ vừa mệt mỏi vừa thô lỗ. Ngải Ái có cảm giác rất quen đã từng nghe ở đâu đó nhưng không nhớ ra.


“Hết cách!”. Đó là tiếng của chủ nhà trọ. “Gần đây cô dây vào một người, đó là người có quyền thế không ai dám xúc phạm. Vì thế nên không ai tới giao nhiệm vụ cho cô”.
“Shit!”. Một tiếng chửi tục.


Lúc Ngải Ái và Mộc Duệ Thần đi xuống tầng dưới cùng thì cô gái đó đã đội mũ bảo hiểm đi ra cửa.
Cô gái có bóng lưng nhỏ gầy, quần áo đơn giản và chiếc xe phân khối lớn màu đen.
Ngải Ái nhìn theo cô gái đó, nghiêng đầu nghĩ ngợi, nhìn rất quen.
“Cô ấy…”


“Đừng nghĩ ngợi cho mắt công”. Mộc Dịch Triệt cốc đầu cô. “Đó là cừu, không liên quan tới em, tốt nhất em đừng nên biết cô ta”.
“Vâng!”
Ngải Ái gật đầu rồi ngồi vào trong xe cùng với Mộc Dịch Triệt.
Chiếc xe chạy thẳng về hướng bệnh viện Bắc thị, rất nhanh sau đó đã đến nơi.


Mộc Dịch Triệt đưa điện thoại cho cô:
“Trong này có số của anh rồi, có việc gì cứ gọi cho anh. Anh chờ em ở đây. Từ giờ cho đến lúc đó tốt nhất đừng bật nguồn để tránh việc Mộc Duệ Thần có thể dò được vị trí của em”.


Ngải Ái gật đầu cầm điện thoại rồi đi thẳng tới phòng bệnh của Thang Tiểu Y.
Tới đó, cô đóng cửa, bước vào trong nhìn thấy Thang Tiểu Y đang ngủ.


Đang trong thời gian Thang Tiểu Y phải nằm viện để điều trị, dường như căn bệnh đã được đẩy lùi, mặt hồng hào hơn trước, trông cô ấy ngủ rất ngon giấc.
Ngải Ái đóng cửa phòng lại, rón rén bước tới giường lấy từ trong túi áo ra một bức thư đặt lên bàn.


Quay người định đi ra ngoài thì sau lưng có tiếng thì thầm:
“Tiểu Ái’
Ngải Ái đứng thẳng người, không quay đầu lại, cố ý nói thật khẽ:
“Tôi đến để đưa tin”


“Tiểu Ái”. Có vẻ như Thang Tiểu Y đã ngồi dậy, bước xuống giường đi về phía Ngải Ái. “Tớ biết là cậu mà”.
Ngải Ái định bước chân ra đi nhưng Tiểu Y đã kịp chạy lên trước chắn trước mặt cô.


“Thân với cậu mười mấy năm nay cho dù cậu có hóa thành tro tớ còn biết nữa là giả dạng. Ngải Ái, tớ có thể nhận ra cậu”.






Truyện liên quan