Chương 98: Đại thọ của Lương Vương
Thiếu nữ đội vòng vàng này chính là con gái của Lương Vương, tên là Lương Lạc Thi. Lương Vương co mười đứa con, nhưng con gái thì chỉ có một, chính là quận chúa Thanh Châu, là hòn ngọc quý trên tay Lương Vương, mười ca ca đối với nàng đều cực kỳ sủng ái, tùy ý nàng làm bậy.
Lương Lạc Thi ngẫu nhiên phát hiện trong Bách Hoa cốc có một con hoa hồ điêu còn nhỏ, loại hoa hồ điêu này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là thượng cổ dị chủng, vu sĩ bình thường không phải địch thủ của nó, hơn nữa trong Bách Hoa cốc nguy hiểm trùng trùng, yêu thú khắp nơi, trắng trợn tiến công Bách Hoa cốc nhất định sẽ ch.ết thảm trọng.
Nàng cũng không làm lớn chuyện, e sợ thượng cổ dị thú này bị người đoạt đi, âm thầm sai người dụng độc xà trùng làm mồi dụ, đem hoa hồ điêu dẫn ra khỏi Bách Hoa cốc, sau đó suất lĩnh vu sĩ đem nó vây lại, bức đến ngọn tiểu sơn này.
Lương Lạc Thi nuôi dưỡng một đầu Kim Điêu, đã tu luyện thành yêu, lại lệnh cho đầu Kim Điêu này ở trên không giám thị hướng đi của hoa hồ điêu, giăng ra thiên la địa võng, mắt thấy liền có thể bắt được hoa hồ điêu rồi, không nghĩ tới chẳng những hoa hồ điêu rơi vào bàn tay người khác, thậm chí đến cả Kim Điêu của nàng cũng không giải thích được mà ch.ết thảm, trong nội tâm thật sự nổi giận.
"Những người này đi Thanh Châu?"
Lương Lạc Thi mặt lạnh như sương, cười lạnh nói: "Hơn phân nửa là vu sĩ đến mừng thọ cha ta. Thật to gan, ngay cả thứ mà ta nhìn trúng cũng dám đoạt! Những người này, đáng ch.ết! Lương Vinh, phái người tìm kiếm cho ta, cho dù đem Thanh Châu đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm cho ra mấy tên lớn mật kia, chém.đầu thị chúng!"
"Rõ!" Mười mấy tên vu sĩ nhất tề hô lên một tiếng, hướng Thanh Châu mà đi.
Bọn người Diệp Húc chưa đi đến thành Thanh Châu thì đã gặp năm sáu lượt vu sĩ vượt qua bên người họ thẳng đến Thanh Châu mà đi. Những người này quần áo đẹp đẽ, quấn mà oai vệ, có người thậm chí cưỡi yêu thú, sư hổ linh lộc, thiên kì bách quái.
"Thiếu Bảo, những người này có địa vị gì vậy? Sao ai nấy đều hiểu được cách sử dụng lồng nguyên khí vậy?"
Chu Thế Văn nhìn thấy những người này đều tế ra ngọc lâu của bản thân, ngọc lâu phủ xuống, tạo ra lồng nguyên khí giống nhau bao bọc quanh thân, trong nội tâm không khỏi hồ nghi vạn phần.
Phương Thần sắc mặt âm trầm, nói: "Thiếu Bảo, ngươi truyền thụ cho chúng ta hai loại pháp môn, chắc không phải là thứ hàng vỉa hè ai nấy đều biết chứ?"
Chu Thế Văn liên tục gật đầu, nói: "Tuyệt đối là hàng thông thường!"
Diệp Húc ho khan hai tiếng, cười nói: "Hai vị thế huynh, tiểu đệ truyện thụ cho các ngươi pháp môn lồng nguyên khí chính là độc môn bí kỹ của Diệp gia ta, tuyệt đối cùng bọn họ có chỗ bất đồng..."
Đột nhiên, lại có hơn mười tên vu sĩ vượt qua bên người bọn họ, trong đó một tên vu sĩ trẻ tuổi quay đầu lại, gắt gao nhìn thẳng Can Sài giao, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tham lam, khen: "Thật là một thớt dị thú tuyệt hảo, như giao lại như long! Đại ca, con ngựa này thần tuấn như thế, cùng Giao Long không khác mấy, giá trị liên thành, không bằng đoạt lấy, hiến cho Lương Vương, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ được Lương Vương thưởng thức!"
Vu sĩ cầm đầu bọn này nhìn bốn phía một cái, phát hiện chỉ có một lão giả tại trên con đường này, nhe răng cười nói: "Đoạt ngựa của bọn hắn, những người này còn có thể hướng Lương Vương cáo trạng, không bằng đem bọn họ giết sạch, chỉ để lại tiểu nương tử kia cho ca ta khoái hoạt vài ngày!"
Một tên vu sĩ khác cười hắc hắc nói: "Mấy người kia nhìn qua liền biết là bọn nhà quê từ nông thôn tới, tu vi cũng không cao, mặc dù giết bọn họ, cũng sẽ không có người thay bọn họ xuất đầu!"
Lời còn chưa dứt, hầu kết của hắn đột nhiên thừa ra một cái hoả tiễn, xuyên phá cổ của hắn!
"Lão Tứ!"
Vu sĩ cầm đầu giật giật khoé mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên hai cái xúc tua từ đâu xuất hiện đâm rách cổ của hắn, thân thể lập tức khô quắt xuống.
Còn lại hơn mười tên vu sĩ tức giận hét lớn, từng đạo quang mang chớp qua, mỗi người đều tế ra ngọc lâu của bản thân, lồng nguyên khí chụp xuống, bảo vệ quanh thân, quát: "Giết sạch bọn họ, thay đại ca cùng lão Tứ báo thù!"
"Lão tử trên đường đi bị Diệp Thiếu Bảo đả kích đến mức đã có tâm muốn ch.ết, một bụng hờn dỗi, các ngươi tự tìm đường ch.ết, vừa vặn dùng các ngươi trút giận!" Chu Thế Văn kiêu ngạo cười to, nhanh như hổ đói vồ mồi nhảy vào trong đám người nọ.
Trái tim huyết ma sau lưng Phương Thần thùng thùng nhảy lên, tám cái xúc tua huy vũ, đem một tên vu sĩ xoáy lên, cắn nát lồng nguyên khí của hắn, sắc mặt loé lên vẻ hồng nhuận, rồi lập tức lại trở nên tái nhợt, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi: "Đã lâu không có hưởng qua hương vị của máu, Huyết Ma Nguyên Hồn mà đói bụng thì hắn liền muốn hút máu của ta..."
Hai người bọn họ một đường gặp được cao thủ, đều là là những người cấp biến thái, hơn nữa trên đường cùng Diệp Húc giao thủ mấy chục lần, cũng thủy chung bị Diệp Húc áp chế, bởi vậy tu vi hai người tuy tăng mạnh như vũ bão, nhưng thủy chung không cách nào hiển lộ rõ ràng ra thực lực của bọn hắn cho được.
Bây giờ gặp được những vu sĩ này, lập tức thành quả nhiều ngày khổ tu của bọn hắn có thể bày ra rồi!
Chu Thế Văn cùng Phương Thần giống như sói nhập bầy cừu, đại khai sát giới, so với Diệp Húc thì bọn hắn kém hơn một chút, nhưng mà so với những người này thì bọn họ hoàn toàn là ưu thế áp đảo!
Diệp Húc còn chưa tới kịp động thủ, hai người liền đem những người này giết sạch không còn một ai.
Lão giả cách đó không xa dừng bước lại, đứng ở một bên quan sát, chỉ thấy từng toà Ngọc Lâu lần lượt nổ bung, hóa thành linh khí phân giải, mấy thứ được chất chứa trong ngọc lâu cứ thể rầm rầm rơi xuống, chất đầy mặt đất, thở dài nói: "Đáng thương thay cho mười hai huynh đệ Trịnh gia một đời ngang ngược, lại đắc tội với người không nên đắc tội, cướp bóc không thành, ngược lại phải chịu ch.ết...
Lão giả này ở cằm có nuôi một chòm râu dê, còn dùng một sợi dây nhỏ buộc lại, hiển nhiên hắn đối với chòm râu cực kỳ yêu quý, niên kỷ tuy lớn, nhưng mục quang sáng ngời, tinh thần vô cùng phấn chấn, cũng là một vu sĩ.
"Lão trượng xưng hô như thế nào?" Diệp Húc xa xa chắp tay, hỏi.
Lão giả kia tu vi không cao, nguyên khí giống như một vòng thái dương, hẳn là tu vi cố nguyên kỳ, làm ra vẻ nói: "Lão phu Công Dương Giảm, mấy tên tiểu bối các ngươi, tu vi cũng không phải yếu, chính là ra tay quá ác, không để lại lối thoát, sẽ là tổn thương thiên đạo a…"
Lão đột nhiên nhìn thấy một con tàm trùng màu đỏ như máu nằm sấp trên vai Diệp Húc thì sắc mặt biến hóa, vội vàng cười nói: "Nguyên lai các vị là cao hiền của Ngũ Độc giáo, tiểu lão nhân không biết thân phận của chư vị, có chố mạo phạm. Đắc tội, đắc tội!"
"Ngũ Độc giáo? Chẳng lẽ có quan hệ với việc ta tu luyện cổ trùng?" Diệp Húc nao nao, hàm hồ thừa nhận.
Lão giả Công Dương Giảm kia càng thêm chứng thực ý nghĩ của mình, thầm nghĩ: "Ngũ Độc giáo là xú danh của một ma giáo đất Lĩnh Nam, nghe nói đệ tử của giáo phái này tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt, dùng người sống để tu luyện vu pháp, luyện chế vu bảo, bọn ác nhân này sao lại đến trung nguyên làm gì chứ? Chẳng lẽ cũng là tới chúc thọ Lương Vương sao? Bất quá tiểu cô nương bên cạnh có nuôi một con yêu thú, chẳng lẽ là người của Bách Hoa cung? Kỳ quái, Bách Hoa cung như thế nào lại ở cùng một chỗ với Ngũ Độc giáo chứ..."
Lão vụng trộm liếc Tô Kiều Kiều, trong nội tâm thầm nói: "Có thể cùng tiểu ma đầu Ngũ Độc giáo ở cùng một chỗ, phỏng chừng cũng là nữ ma đầu...
"Thiếu Bảo, lão tử phát tài rồi!"
Chu Thế Văn đem di vật của Trịnh gia huynh đệ quét sạch, cao hứng bừng bừng nói: "Mấy tên này quả thực chính là xuất thân thổ phỉ mà, vàng bạc tài bảo sưu tầm được quả thực không ít, cũng không có thiếu tài liệu luyện chế vu binh, đáng tiếc không có vu binh thành phẩm! Thiếu bảo, ngươi không có ra tay, những vật này liền không có liên quan gì đến ngươi cả, tất cả đều là của ta và tiểu bạch kiểm!"
Phương Thần ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, cười nhạt một tiếng, nói: "Cướp bóc quả nhiên là phương pháp vơ vét của cải tốt nhất, không bằng thừa dịp đại thọ Lương Vương, giết sạch những người đến chúc thọ, đoạt lễ của bọn họ, thuận tiện đưa cho Lương Vương một phần!
Công Dương Giảm nghe nói như thế, thầm mắng một tiếng vô sỉ: "Đoạt lễ vật người khác muốn tặng cho Lương Vương, sau đó lại đưa cho Lương Vương một phần? Tiểu ma đầu của Ngũ Độc giáo, quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt, không thể nói lý..."
Chu Thế Văn đột nhiên nhìn lão, cảnh giác nói: "Lão nhân này là ai? Có cần thịt hắn luôn không?
Công Dương Giảm biết rõ người của Ngũ Độc giáo từ trước đến nay vốn vô pháp vô thiên, làm gì còn dám cậy già lên mặt, vội vàng cười nói: "Các vị lần đầu tiên tới Thanh Châu, có thể cần dẫn đường?"
Diệp Húc tâm niệm vừa động, huyết tàm bốn cánh bay lên từ đầu vai hắn, cười nói: "Công Dương tiền bối chớ trách, sư huynh đệ chúng ta lần đầu xuống núi, không biết quy củ trung nguyên, có nhiều mạo phạm."
Công Dương Giảm nhẹ nhàng thở ra, thấy hắn so với tên râu rậm bộ dáng như thổ vỉ và tên độc tiểu bạch kiểm tâm địa ác kia thì dễ nói chuyện hơn rất nhiều, vội vàng tiến lại gần Diệp Húc vài bước, thân cận nói: "Ta cùng với tiểu huynh đệ ngươi mới quen đã thân, xưng tiền bối thật sự khách khí, tiểu lão nhân mày dạn mặt dày, xưng ngươi một tiếng tiểu huynh đệ, ngươi cũng không cần ngại ngùng, gọi ta một tiếng lão ca ca là được rồi. Nhà của ta ở cách Thanh Phong lĩnh không xa, nói đến mức độ quen thuộc đối với Thanh Châu thì nếu ta nhận thứ hai, bảo đảm không ai dám nhận là đệ nhất!"
Diệp Húc dở khóc dở cười, lão giả này da mặt dày cũng đến mức đáng sợ.
Bất quá hắn lần đầu tiên tới đến Thanh Châu, đối với địa lý nhân văn Thanh Châu hoàn toàn không biết gì cả, Công Dương Giảm tuy thực lực không cao, nhưng dù sao cũng là dân địa phương ở Thanh Châu, có hắn ở bên người sẽ tránh được rất nhiều hiểu lầm không cần thiết, cũng có thể thông qua lão tìm hiểu một chút về thanh niên tài tuấn của Thanh Châu.
"Thiếu bảo, ta đột nhiên nhớ ra, vừa rồi mấy người kia cũng biết pháp môn ngọc lâu thu vật!" Chu Thế Văn sắc mặt âm trầm, mục quang bất thiện, nói.
"Khưa khưa, pháp môn mà ta truyện thụ cho các ngươi, tuyệt đối là có chỗ khác so với pháp môn mà bọn họ tu luyện..."
Diệp Húc kiên trì, đánh ch.ết cũng không nhận sai, vội vàng nói với Công Dương Giảm: "Công Dương lão ca, Thanh Châu này ngoại trừ Lương Vương phủ, còn có thế lực nào khác không?"