Chương 99: Lập uy

Công Dương Giảm đúng như lời hắn nói, là địa đầu xà của Thanh Châu, đối Thanh Châu rất tinh tường, đi cùng với bọn Diệp Húc vào trong thành, miệng lưỡi lưu loát, nói: "Hiện tại Lương Vương phủ đã xuống dốc, bất quá nói đến vị lão Lương vương khai phủ kia thì đó mới là anh hùng chân chính, cả đời đi theo Thủy hoàng đế nam chinh bắc chiến, lập nhiều công huân hiển hách! Lão Lương vương công thành danh toại, đất phong Thanh Châu, một thân tu vi tốc hành, đã luyện chế ra nguyên thai, quả thực là người trong thần thoại! Hôm nay Lương Vương phủ tuy đã xuống dốc, nhưng vẫn như trước, sâu đến không thể dò xét, tài cao thế lớn, thống trị tám trăm dặm địa giới xung quanh!"


Lão nhìn bốn phía một cái, thấp giọng nói: "Bất quá mấy tháng trước, ta nghe được tin tức nho nhỏ nói, có người đêm khuya mạnh mẽ xông vào Lương Vương phủ, cùng Lương Vương ác chiến một hồi, đoạt đi Thiên Hương Tục Mệnh Đan mà Lương Vương cất kỹ. Sách sách, nghe nói viên thuốc này là bảo vật mà Bách Hoa cung cung chủ tặng cho Lương Vương, có thể định được sinh tử của người ta. Đan dược này như có sinh mạng, có thể nhìn thấy được trên bề mặt có một bạch y nữ tử nhẹ nhàng nhảy múa, sau khi uống vào, cho dù bị thương nặng đến mấy cũng đều có thể khỏi hẳn. Lương Vương vì thế cực kỳ tức giận, hạ lệnh điều tr.a nghiêm ngặt, đáng tiếc không biết là ai đã hạ thủ..."


Diệp Húc cười nói: "Lương Vương phủ tuy xuống dốc, nhưng dù sao cũng là trùng trăm chân, có ch.ết cũng khó mà cứng được, người này cư nhiên dám xâm nhập Lương Vương phủ đoạt bảo, thật sự là thật to gan!"


Một đoàn của bọn họ cũng không biết là đã khiến cho bao nhiêu người chú mục, đại đa số mục quang đều là rơitrên người Can Sài giao, con ngựa này quả thực chính là một Ác Giao bốn chân, xích lân phủ đều khắp, móng ngựa cũng hóa thành long trảo, đầu hóa thành đầu giao, dữ tợn hung ác, tản ra một cỗ khí tức hung hãn mà chỉ man hoang dị thú mới có


"Diệp lão đệ, thất Giao Long mã này của ngươi đúng là đầu sỏ gây chuyện mà, cứ như vậy dẫn đi, thật sự là quá khoa trương rồi." Công Dương Giảm lắc đầu, nói.


Diệp Húc cũng phát hiện bốn phía có không ít mục quang bất hảo, nói: "Mấy ngày nữa chính là đại thọ của Lương Vương, còn có người dám ở trên địa bàn của Lương Vương động thủ sao?"


available on google playdownload on app store


"Đến nay thì Lương Vương phủ đã không còn lớn mạnh như trước nữa, người dám ở trên đất Thanh Châu động thủ tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không thiếu!"


Công Dương Giảm thông thuộc như lòng bàn tay, nói: "Bách Hoa cung ẩn cư tại trong Bách Hoa cốc cách đây không xa, Quỷ Vương Tông ở phía tây nam, đám yêu quái Đông Hải, những thế lực này cũng không để Lương Vương phủ vào trong mắt. Còn có một số thế gia nhỏ, tuy rằng bên ngoài phục tùng Lương Vương phủ, nhưng Thanh Châu đã trở thành một miếng thịt béo, ai cũng muốn cắn xé. Đương nhiên, còn có Ngũ Độc giáo của Diệp lão đệ các ngươi."


Chu Thế Văn đã được Diệp Húc nhắc nhở, ha ha cười nói: "Nguyên lai danh khí của Ngũ Độc giáo chúng ta lớn như vậy, uy danh vang rền như thế!"


Công Dương Giảm trừng mắt liếc thầm, trong nội tâm oán thầm nói: "Là xú danh vang rền mới đúng! Ngũ Độc giáo các ngươi danh khí lớn, cũng không phải cao thủ nhiều, mà là ra tay ác độc, ngươi giết một mình ta, ta diệt ngươi cả nhà!"


Mặc dù nói thì là như thế, nhưng dù sao hung danh của Ngũ Độc giáo ít ai không biết, mà Công Dương Giảm ở Thanh Châu thì lại chẳng có chút nào căn cơ, tu vi lại không cao, không quyền không thế, thường xuyên bị người khi dễ, giờ phút này hạ quyết tâm phải giao hảo với bọn Diệp Húc ba người, ôm chặt đùi của Ngũ Độc giáo.


Diệp Húc tinh tế tự định giá một lát, tế ra ngọc lâu, đem Can Sài giao thu vào trong ngọc lâu, thầm nghĩ: "Thanh Châu rồng rắn lẫn lộn, giờ phút này lại không có đại yêu cấp bậc cỡ Ưng tiên sinh ở bên cạnh thủ hộ, vẫn là chú ý một ít thì hơn."


Công Dương Giảm mang bọn họ đi tìm được một cái khách sạn rồi đặt phòng, sau đó lại lập tức xuất môn dạo chơi bốn phía, quan sát phong thổ trung nguyên.


Trung Nguyên Thanh Châubuôn bán so với Liễu Châu Việt Châu phát đạt hơn không biết gấp bao nhiêu lần, chủng loại kinh doanh lại là càng nhiều, trong đó có không ít cửa hang chuyên môn mở ra để phục vụ các vu sĩ, ngoại trừ tài liệu ngọc thạch, thậm chí trực tiếp sản xuất đan dược, vu binh, vu pháp cùng tâm pháp, bất quá giá cả đắt đến nỗi khiến cho người ta phải tắc luỡi không thôi.


"Cửa hang lớn nhất ở Thanh Châu ta, chính làTụ Bảo Trai do Bách Hoa cung kinh doanh, đồ vật bên trong bao la vạn tượng (ý nói chủng loại cực kì nhiều, muôn hình vạn trạng -DG), giá cả cũng cực kỳ hợp lý."


Công Dương Giảm đi đến trước mặt một toàn lầu cao lớn, cười nói: "Nơi này chính là Tụ Bảo Trai, trong đó thậm chí có sản xuất vu bảo, bất quá không có bao nhiêu người mua được mà thôi."


Diệp Húc mục quang chớp động, trong nội tâm ngạc nhiên: "Đến cả vu bảo cũng trở thành thương phẩm được sản xuất? Trung Nguyên quả thực là khác xa Cửu Lê của chúng ta, giàu có và đông đúc hơn nhiều!"


"Thiếu Bảo, ngươi có lễ vật tặng cho Lương Vương nhưng chúng ta thìchưa có, chi bằng đi vào chọn lựa một hai kiện?" Chu Thế Văn đề nghị.
Phương Thần gật đầu nói: "Cùng đi xem, nói không chừng có thể có đồ mà chúng ta cần."


Diệp Húc đang muốn đi vào trong Tụ Bảo Trai, đột nhiên có tiếng người ồn ào truyền đến, chỉ thấy hơn mười vu sĩ từ bên góc đường đi tới, một vu sĩ có dáng vẻ đầu trộm đuôi cướp trong số bọn họ từ xa chỉ vào Diệp Húc, quát: "Chính là đám tiểu tử này trộm đi ngựa của ta! Đinh tổng quản, lần này ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!"


Một lão giả mặc bạch bào trong đám người đi ra, thẳng đi tới trước mặt đám người Diệp Húc, làm ra vẻ nói: "Đinh Hạo, ngươi cũng không nên oan uổng người tốt, ngươi nói vị tiểu ca này trộm ngựa của ngươi, có nhân chứng vật chứng gì không?"
"Mấy người chúng ta có thể làm chứng!"


Hơn mười vu sĩ sau lưng Đinh Hạo đồng ý một lòng, cười lạnh nói: "Chính là đám tiểu tặc này, bọn chúng cùng ba người khác trộm đi Giao Long mã của Đinh Hạo. Tổng quản, bọn họ hành sự tuy bí mật, nhưng không may là đã bị bọn ta nhìn thấy hết thảy, chi bằng bắt bọn họ trả ngựa lại cho bổn môn, tiếp đến thì lại hung hăng giáo huấn bọn họ!"


"Cư nhiên dám trộm ngựa của Đinh gia ta, thật sự là to gan lớn mật!"
Đinh Hạo lòng đầy căm phẫn, kêu lên: "Thất Giao Long mã này từ nhỏ đã cùng ta lớn lên, sinh sống vài chục năm, tình như thủ túc, Đinh tổng quản, ngươi phải làm chủ cho ta, nghiêm trị mấy tên ác tặc này, đoạt lại ngựa của ta!"


Diệp Húc sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, chỉ thấy một số vu sĩ ở xung quanh thấy thì đều dừng lại vây xem, số người càng ngày càng nhiều, lại không ai chịu ra mặt vì bọn họ, ai nấy khoanh tay trước ngực đứng ở một bên cười lạnh, nghiễm nhiên một bộ dáng háo hức chờ xem náo nhiệt.


Diệp Húc nghiêng đầu nhìn về phía Công Dương Giảm, thấp giọng nói: "Công Dương lão ca, những người này có địa vị gì?"


Công Dương Giảm co đầu rụt cổ, rùng mình một cái, thấp giọng nói: "Bọn họ là Đinh gia ở phía đông lạc thành, là một vu hoang thế gia, tuy thế lực không bằng Lương Vương phủ, nhưng cũng không phải là chuyện đùa. Diệp lão đệ, ta đã sớm nói với ngươi thất Giao Long mã này quá mức khoa trương, hôm nay rốt cục cũng có chuyện rồi, bọn họ rõ ràng khi dễ ngươi là người bên ngoài, muốn cướp ngươi..."


"Công Dương Giảm, hoá ra là ngươi!"
Vị Đinh tổng quản kia lúc này mới chú ý tới lão, cười lạnh nói: "Lão sơn dương, ta nghe Đinh Hạo nói, ngươi cũng chứng kiến mấy tên tiểu tử này trộm ngựa, ngươi tới nói cho mọi người nghe, là ngựa của ai vậy!"
Công Dương Giảm rụt đầu lại, mục quang trốn tránh.


Đinh tổng quản ép sát về phía trước một bước, quát: "Còn không mau nói?"
"Lão tử liều mạng!"


Công Dương Giảm trong long hạ quyết tâm muốn ôm chặt đùi của Ngũ Độc giáo, đột nhiên cắn răng, cao giọng nói: "Đinh Lỗi, các ngươi gặp lợi nảy lòng tham, đơn giản là thấy mấy vị tiểu ca này là người nhà quê, tính toán cưỡng chế đoạt ngựa, cần gì phải tìm nhiều lí do lí trấu như vậy?"


Đinh tổng quản sắc mặt trầm xuống, trong nội tâm có chút kinh ngạc. Công Dương Giảm này ở Thanh Châu nổi danh nhu nhược, ngày bình thường chỉ biết đóng giả đầu to, lừa gạt một số khách nhân bên ngoài đến lấy ít tiền tài, gặp được những thế gia đệ tử như bọn họ, liền như chó vẫy đuôi mừng chủ, mặc người khi nhục. Hôm nay ăn tim gấu gan báo rồi hay sao mà lại dám trực diện chống đối hắn thế này chứ?


"Lão sơn dương, ngươi không muốn sống nữa rồi sao?" Mục quang của đệ tử Đinh gia âm trầm, ai nấy quát mắng, xông tới.


Công Dương Giảm rùng mình một cái, vội vàng trốn đến sau lưng Diệp Húc, thấp giọng nói: "Diệp lão đệ, vu sĩ của Đinh gia vu sĩ, Đinh Lỗi chính là tổng quản nội phủ của Đinh gia, không lâu trước tu vi đã đạt tới dung nguyên cảnh, đại nhật như luân, khắp diệu quanh thân, rất là lợi hại. Không bằng chúng ta trốn vào trong Tụ Bảo Trai trước đi, Tụ Bảo Trai là sản nghiệp của Bách Hoa cung, bọn họ không dám nháo sự..."


Diệp Húc tinh tế dò xét vị Đinh tổng quản này, quả nhiên chỉ cảm thấy nguyên khí của hắn cực thịnh, giống như có một vòng mặt trời rực rỡ cực đại, bao phủ quanh thân, chiếu rọi khắp cả người, khí tức cực kì khủng bố, mỉm cười, nói: "Người ta ngăn ở cửa ra vào Tụ Bảo Trai, chúng ta chẳng lẽ lại muốn trốn ở bên trong cả đời?"


Công Dương Giảm ngẩn ngơ, thầm nói: "Ít nhất cũng còn hơn là ch.ết ở chỗ này …."


Diệp Húc hừ lạnh một tiếng,, thầm nghĩ: "Can Sài giao hiện giờ đã hóa giao, xác thực quá khoa trương, không biết bị bao nhiêu người nhìn trúng, cũng đã có kẻ rục rịch muốn ra tay rồi. Hiện tại có Đinh gia đặt chuyện thêu dệt vu khống, nói không chừng đợi tí nữa lại nhảy ra một Lục gia nào đó ở nông thôn! Chi bằng dùng thủ đoạn phi thường, tại Thanh Châu lập uy, khiến những người này phải thấy kinh sợ đến tận tâm can, khiến cho bọn họ từ nay tuyệt không dám đến khiêu khích nữa!"


Nghĩ tới đây, Diệp Húc mỉm cười, tế ra ngọc lâu, thả Can Sài giao ra, cười nói: "Đinh gia các ngươi đã nói đây là ngựa của các ngươi, thế thì liền dắt đi thôi."


"Coi như tiểu tử ngươi thức thời! Nếu như không trả lại cho ta, thì tất cả các ngươi không kẻ nào còn được phép sống sót nữa rồi!"


Đinh Hạo mừng rỡ, vội vàng bước nhanh về phía trước, thân thủ chộp về phía Can Sài giao. Củi nhìn theo tay hắn, đột nhiên tức giận ngâm lên một tiếng, chiếc miệng rộng nhanh chóng như thiểm điện há ra, răng rắc một miếng, nuốt luôn cả người Đinh Hạo, ngửa đầu hất lên, ngon lành nuốt chửng Đinh Hạo vào trong bụng, hung ác đến cực điểm!


Người của Đinh gia ngẩn ngơ tại chỗ, đến cả nửa ngày sau cũng không thốt lên được lời nào. Chu Thế Văn cười lạnh nói: "Quả nhiên là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, rất thân mật đó nha!"


Phương Thần châm chọc khiêu khích nói: "Thân mật đến nỗi được nó nuốt luôn vào bụng, Đinh gia nuôi ngựa xác thực rất có một tài năng riêng đó!"


Mọi người vây xem âm thầm lắc đầu, một người trong đó khẽ cười nói: "Người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, hôm nay đắc tội với Đinh gia, còn làm ch.ết người của họ thìcách cái ch.ết cũng không còn xa nữa rồi. Đáng tiếc thất Giao Long mã này phải rơi vào trong tay Đinh gia rồi, sớm biết như thế, ta liền xuất thủ trước..."


Đinh Lỗi sắc mặt tái nhợt, ngửa mặt lên trời cười to, oán hận nói: "Hảo, hảo, các ngươi đây là tự tìm đường ch.ết..." Lời còn chưa dứt, đột nhiên trong miệng hắn tựa hồ nhiều thêm một kiện đồ vật, theo cổ của hắn với tốc độ cực nhanh lao về phía dạ dày!


Đinh Lỗi sắc mặt biến hóa, vội vàng điều động nguyên khí trấn áp, lại ở đâu trấn áp được!


Chỉ thấy, lồng ngực hắn đột nhiên vỡ ra, từ đó chui ra một con sâu màu đỏ rực như máu, gặp gió liền bành trướng, trở nên to như cái, vỗ cánh ong ong bay lên, miệng há to cắn về phía hắn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi bằng cái chớp mắt liền nuốt gọn luôn cao thủ Dung Nguyên kỳ này vào trong bụng!


Đây cũng là hắn tự tìm đường ch.ết, chỉ lo tranh tiếng bày chuyện vu khống, không có tế ra ngọc lâu, phóng thích lồng nguyên khí, bởi vậy đã tạo thành chỗ trống cho huyết tàm bốn cánh chui vào, nhất cử lấy luôn cái mạng già của hắn!


Diệp Húc tâm niệm vừa động, huyết tàm bốn cánh như thiểm điện bay về phía những người khác của Đinh gia, tứ cánh như đao, cấp tốc bay một vòng, sau đó lập tức đậu lên trên đầu vai của hắn!


Diệp Húc ánh mắt lạnh lùng, quét một vòng bốn phía xung quanh lành lạnh cười: "Đây là kết cục của kẻ lắm miệng! Còn dám chọc vào Ngũ Độc giáo ta, ta liền diệt cả nhà ngươi!"
Vừa dứt lời, đầu của mười yên đệ tử Đinh gia này từ trên cổ từ từ rơi xuống, thi thể nhất tề ngã rầm xuống đất.


Bốn phía một mảnh lặng ngắt như tờ.


"Thiếu bảo, không cần phải lãng phí a!" Phương Thần âm trầm cười, sau lưng trái tim Huyết Ma hiện ra, tám cái xúc tua chiêm chiếp gọi bậy, thừa dịp khí huyết của thi thể còn chưa chảy hết, lại đem những thi thể này một lần nữa đập cho nát bét, hấp huyết để duy trì sự trưởng thành.


Diệp Húc xoay người sang chỗ khác, cười ha ha với Công Dương Giảm, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nói: "Công Dương lão ca, hiện tại thanh tĩnh hơn nhiều rồi, chúng ta có thể vào Tụ Bảo Trai dạo một vòng rồi chứ?" Dứt lời liền đi nhanh vào trong.






Truyện liên quan