Chương 75: Lễ vật của Long Dận

Edit: Quan Vũ.


Quân Khởi La trả thư lại cho nam nhân, thản nhiên nói: “Mọi thứ trước đây của Phàn Dương Vương phủ đã không còn tồn tại từ lâu, mẫu thân mất sớm, ta rời khỏi Phàn Dương Vương phủ khi mới hơn sáu tuổi mà thôi, vậy nên cũng không thể nhận biết nét chữ của mẫu thân được, chỉ bằng hai phong thư, sao có thể khiến ta tin tưởng ngươi?”


Nếu có biện pháp khác, nàng không muốn dùng đến nhỏ máu nghiệm thân.
Lông mày rậm của nam nhân hơi chau lại, điều này chắc chắn đã khiến cho y khó xử.


Y thật vừa ý với sự cẩn thận của nữ nhi mình, thông minh, giống như nữ nhân của y vậy, nhưng mà trong người y, ngoại trừ hai phong thư, thì làm gì có bằng chứng khác?


Nam nhân lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Nếu như nha đầu thân cận của Như Sơ vẫn còn trên đời thì quá tốt rồi, đáng tiếc rằng nàng cũng không còn sống nữa."
Mắt Quân Khởi La sáng lên, nhớ tới ₯‖ẽễὪ ĐD@"p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ dì Cận Thư.


Nếu như Quân Như Sơ và y thân mật đến nước này, chắc chắn nha đầu thân cận của nàng cũng quen biết y.
“Giờ đây sắc trời đã quá trễ, giờ Mùi ngày mai, ngươi đến bến đò ở Kính Nguyệt hồ chờ ta.”
“Được!” Nam nhân gật đầu.


available on google playdownload on app store


Bây giờ đã biết nữ nhi của mình còn sống, y đã rất rất thỏa mãn rồi, mặc dù nôn nóng muốn nhận nhau với nàng, nhưng mà cũng không thể quá gấp gáp trong phút chốc được.
Nhìn theo Quân Khởi La biến mất khỏi tầm mắt, nam nhân mới bỏ đi.


Trở về Vương phủ, có thể nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ không rõ lắm.
Tất nhiên bị nàng quậy một trận như vậy, có ngươi bất an trong lòng rồi, có điều đây cũng là kết quả nàng mong muốn, không phải sao?
Quân Khởi La lặng lẽ đến Phúc Yên viện một chuyến, không về Bích Khê Uyển ngay.


Cả đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, trong Phàn Dương Vương phủ vui sướng, nghe nói bệnh của Thẩm lão phu nhân lại khỏe lắm rồi, cả người tỉnh táo vô cùng, trông có vẻ như còn có sức sống hơn ngày trước.


Tuy trong lòng Thẩm Cẩm Thành ngờ vực tại sao sau khi lão nương của mình đã uống dược của phủ y kê rồi, chẳng những không hôn mê bất tỉnh, mà lại ngay cả thất tâm phong cũng đã khỏi cả rồi. Nhưng mà hắn vẫn phấn khởi thay cho lão nương của mình. Thầm nghĩ, tối hôm qua, chắc là lão nương bị sốt phỏng đầu, nên hồ đồ rồi.


Trong khi bên kia không khí vui mừng tràn trề, Quân Khởi La thì lại ngủ thẳng đến khi Mặt Trời lên cao mới thức dậy.


Nhớ tới hôm qua, cái nam nhân kia tự xưng là cha của mình, Quân Khởi La xuống giường, chuẩn bị dùng bữa trưa rồi tới Hiểu Nguyệt Kính Hồ, giọng nói vui vẻ của Nhạc Sênh vang lên bên ngoài: “Tiểu thư, Vô Ngân cận thân Tấn Vương thế tử đến đây.”
Hắn tới làm cái gì?


Dù ngờ vực, nhưng Quân Khởi La vẫn nói: “Bảo hắn ₯‖ẽễὪ ĐD@"p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ chờ lát nữa đi, Nhạc Sênh, ngươi mau tới chải đầu cho ta.”
“Dạ.”


Nhạc Sênh đi thẳng vào nhà, đến trước bàn trang điểm, thành thục trang điểm cho Quân Khởi La, chẳng qua nàng thấy tiểu thư nhà mình trong gương, trên mặt cũng cười như hoa.


Quân Khởi La đang dán mặt nạ da người trên mặt mình, thấy Nhạc Sênh cưới đến tít mắt, không khỏi xoay người xem thường: “Nhặt được vàng rồi hả?”
“Vàng có cái gì tốt?” Nhạc Sênh khinh thường, nũng nịu rồi cố thắt cái nút lại: “Lát nữa người tự ra ngoài xem là biết mà.”


Vốn dĩ Quân Khởi La không phải người có lòng hiếu kỳ quá nặng, bị nàng đùa như vậy, thế là lòng hiếu kỳ cũng bị gợi lên không ít. Hiếm khi Nhạc Sênh có tâm tình nhu thuận, nàng nói: “Vậy ngươi làm nhanh một chút.”
“Dạ được.”


Nhạc Sênh thông minh khéo tay, kéo vài cái là làm cho Quân Khởi La một búi tóc đơn giản.
Nhìn kỹ vào gương mặt hớn hở của Nhạc Sênh, Quân Khởi La nghi ngờ rồi đến đại sảnh.


Thoáng một cái, Quân Khởi La đã bị mấy hòm lớn nhỏ tinh xảo xinh đẹp ở trên bàn hấp dẫn mất tiêu, tiến tới mở cái hòm khá lớn, thấy một đôi hài thêu màu trắng đính đầy những viên đá lấp lánh trên mặt ngoài đôi hài nằm bên trong.
Tay của Quân Khởi La không khỏi xách giày lên.


Ngắm nhìn thật tỉ mỉ, mặc dù những viên đá long lanh bị cắt thành đá vụn lớn nhỏ, không cùng kích cỡ, nhưng mà cắt cũng không tệ lắm, mài thành rất nhiều mặt, nàng xác định chắc chắn là kim cương!
Cơ mà nàng đến thời đại này chín năm, cũng chưa từng thấy kim cương đâu đấy!


“Đẹp quá, thật xa xỉ!” Quân Khởi La hoa si.
Đối với quần áo, nàng luôn theo lối thoải mái là được rồi, nhưng không ngờ rằng mình thấy xiêm y trang sức xinh đẹp, vậy mà cũng có thể có dáng vẻ ý xuân phơi phới như vậy!






Truyện liên quan