Chương 76: Nữ nhân của ta, xứng với thứ tốt nhất
Edit: Quan Vũ.
“Hắc hắc.”
Nhận thấy Quân Khởi La rất thích, Vô Ngân ngây ngô cười nói: “Đồ trang trí trên giày là thứ thế tử của chúng ta phát hiện trong lúc đi ngao du nhiều năm trước, tình cờ phát hiện được, vì trông nó sáng loáng vô cùng thích ý, nên lấy một viên lớn chừng quả [d]đ"lqđônQVũ trứng gà về, người nghĩ rằng có thể Quân tiểu thư sẽ thích, nên đã cho người đập vỡ vụn sau đó đính lên bề mặt hài. À, người không biết, viên đá kia vô cùng cứng đó, mấy người bọn ta công phu không tệ lấy hàn thiết làm thành công cụ, đập nửa ngày mới làm nó vỡ vụn đấy.”
Đập vỡ một viên lớn bằng quả trứng gà thế này không đáng giá tiền?
Phá gia chi tử mà, phá gia chi tử!
Nhạc Tiêu tinh tế, phát hiện Quân Khởi La không đúng lắm, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người sao thế? Những thứ này đều là tay nghề của Thượng Y Hiên, người không thích sao?”
Quân Khởi La thở hắt một hơi thật nặng, trái tim bị đả kích của mình đã hơi khôi phục, rồi [d]đ"lqđônQVũ nói: “Ta thích, rất, thích, thú!”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, nếu thật sự thích, sao tiểu thư lại có vẻ nghiến răng nghiến lợi thế kia?
Quân Khởi La không để ý tới bọn họ, mở cái hòm lớn nhất kia ra, thấy bên trong được đặt vào một bộ xiêm y màu trắng, những viên đá sáng lộng lẫy mờ ảo nhấp nhô.
Trông có vẻ không kém hơn gấm Vân Nam quý tộc thích mặc được bao nhiêu, lại cảm thấy mờ ảo vi diệu không giống như gấm Vân Nam.
Quân Khởi La vừa đưa tay chạm vào, lập tức cảm giác lạnh lẽo xông vào tay, mềm mại giống như không có gì, lại chạm vào, tim gan nhỏ bé lại nhói lên.
Tuy quần áo của nàng tùy tiện, không thích trưng diện bản thân, nhưng không có nghĩa nàng không không biết hàng!
Nước lửa bất xâm, dẻo dai mười phần, chính là băng tằm ti ngàn năm đó!
Người ta có được vài sợi đã bảo tồn như là trân bảo, Long Dận, vậy mà người này lại dùng băng tăm ti ngàn năm làm xiêm y……
Tuy nghe nói dùng băng tằm ti ngàn năm làm xiêm y, mặc mát mẻ thoải mái vào mùa hè, mặc vào mùa đông có thể chống rét buốt.
Nhưng mà có phải đã quá phung phí của trời không?
Mặt Quân Khởi La đen lại, cũng không định xem những hòm khác nữa, có lẽ chỉ với nguyên bộ trang sức, chắc chắn giá trị của nó cũng không thể đo lường.
Quân Khởi La bỏ xiêm y vào hòm, lạnh lùng hỏi: “Thế tử của các ngươi đưa đến chỗ ta làm gì?”
“Ba ngày nữa là đến cung yến Trung thu, thế tử chúng ta nghĩ rằng Thẩm Cẩm Thành chắc chắn sẽ không chuẩn bị xiêm y cho người, nên người cố ý sai người gấp gáp chế tạo hai thứ này trong hai ngày, nếu người không mặc vừa, thì còn có thời gian mang đến Thượng Y Hiên sửa lại.” Vô Ngân dường như không thấy được sự khác thường của Quân Khởi La, trả lời thành thật: “Thế tử chúng ta còn nói là……”
Vô Ngân nói rồi hắng giọng, bắt chước theo giọng nói và giọng điệu của Long Dận và nói: “Nữ nhân của Long Dận ta, phải xứng với thứ tốt nhất thiên hạ!”
Giọng nói giống như đúc, gần như có thể làm giả.
Đùng!
Bên tai của Quân Khởi La bỗng đỏ hồng hết lên, dường như sự tức giận uất ức trong lòng lập tức tan thành mây khói luôn.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu thấy được dáng vẻ thẹn thùng của tiểu thư nhà mình, che miệng cười khẽ.
Quân Khởi La hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn các nàng, hỏi: “Vô Ngân, thế tử của các ngươi rất nhiều tiền sao?”
Vô Ngân gãi gãi đầu rồi nói: “Cũng tạm thôi, mặc kệ người có bao nhiêu tiền, sau này [d]đ"lqđônQVũ quân tiểu thư là đương gia, không phải người muốn xài như thế nào thì xài như thế đó hả.”
“Phì!” Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đã nhịn không muốn nổi nữa, cười đến nỗi ngặt nghẽo.
Vậy mà bị Vô Ngân giễu cợt!
Tai của Quân Khởi La vừa mới trở lại màu sắc như cũ một chút thì lại đỏ bừng lên, làm bộ muốn đánh hắn: “Tiểu tử ngươi, ta đánh ngươi!”
Vô Ngân nhanh tay nhanh chân thi triển khinh công chạy ra khỏi phòng, sau đó nói vọng vào: “Quân tiểu thư, đồ ta đã đưa đến, mùng mười lăm cần phải mặc bộ xiêm y lên người, mang những thứ trang sức đó. Đúng giờ Thân, thể tử người sẽ chờ ở cửa của Phàn Dương Vương phủ, đón người vào cung.”
“Biết rồi.” Quân Khởi La hung tợn nói: “Nếu không đi ta sẽ thật sự đánh ngươi!”
Vô Ngân vội vàng vui mừng, từ từ trở về phục mệnh.