Chương 6-2: Cứu người
“ Đứng lại “
Trong rừng trúc, một toán hắc y nhân trong tay cầm theo đao lớn vừa chạy vừa quát lớn, bước chân sử dụng công lực gấp gáp khiến bụi lá bay đầy trời.
Phía trước, một đôi nam nữ vừa dìu đỡ nhau vừa chạy, nữ nhân y phục màu hồng đã sớm nhuộm máu từ cánh tay bị thương. Nam nhân hắc y vừa sử dụng khinh công vừa lo lắng nhìn người bên cạnh, giọng nói hoảng hốt.
“ Tiểu Y, bám chắc vào ta “
Tiểu Y kia sắc mặt trắng bệch, không phải vì vết thương quá sâu, mà chính là có độc, giọng nàng suy yếu
“ Ca ca, người đi trước, mặc kệ muội! “
“ Im miệng, ta nhất định không bỏ mặc muội “
Hai người còn đang giằng co, một bên đám hắc y nhân đã đuổi tới, nháy chốc vây họ lại ở trong vòng tròn.
“ ha ha “
Một giọng cười cuồng ngạo vang lên, đám hắc y nhân đang vây vòng tròn bỗng tách ra mở thành một lối đi, một nam tử mặc áo bào đen hoạ tiết xà trắng múa lượn, trên tay cầm quạt vàng phe phẩy.
“ Dịch Kiếm, huynh muội tình thâm như vậy? “
“ Vương chủ, niệm tình tiểu nhân bao năm qua phục tùng người xin hãy tha cho Tiểu Y một mạng! “
Nam tử tên Dịch Kiếm khuỵu gối, kiếm trên tay đâm xuống đất.
“ Ca ca, không cần xin hắn, muội có ch.ết cũng phải cứu ca ca đi “
Tiểu Y bên cạnh cố gắng sức lôi kéo tay của Dịch Kiếm, nàng lúc này như một chiếc lá, một cơn gió cũng có thể thổi bay.
“ Haha, khẩu khí rất tốt! Đã trúng phải Dẫn Hồn của ta ngươi nghĩ mình còn mạng để cứu ca ca ngươi sao?”
“ Vương chủ, chỉ cần Tiểu Y sống, tiểu nhân nguyện bán mạng vì ngài!”
Dịch Kiếm sợ hãi, vội vàng ném kiếm trên tay xuống, quỳ gục bên chân nam tử áo đen, giọng nói thập phần là khẩn cầu. Hắn đi theo Vương chủ bao lâu nay, sớm đã biết Dẫn Hồn này độc tới cỡ nào, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
“ Dịch Kiếm, xưa nay bổn vương ghét nhất là loại người gì, ngươi chẳng lẽ còn không rõ. Vì một nha đầu này mà lại dám phảm bội bổn vương? “
Nam tử áo đen Vương chủ kia cười như không cười nhìn Dịch Kiếm quỳ rạp dưới đất. Thuộc hạ này hắn rất tín dụng, lại vì nữ nhân kia mà dám chĩa kiếm về phía hắn. Một con chó dù có giỏi đến đâu, một khi không còn trung thành với chủ thì giữ lại còn có ích gì?
Nụ cười trên mặt y chợt tắt, ánh mắt sắc lạnh nheo lại, quạt trong tay nháy chốc giống như một mũi tên lao về phía sau, một cây trúc liền đổ xuống.
Cả đám người theo hướng chiếc quạt chú ý một phen. Chỉ thấy phía sau cây trúc vừa bị cắt đứt, một nữ nhân xiêm y đỏ rực ngồi trên lưng bạch mã. Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, cầm chiếc quạt trong tay ngắm nghía thích thú.
Nam tử áo đen mày kiếm đã nhíu lại, nữ nhân này có thể chặn được chiếc quạt của hắn dễ dàng như vậy, nhất định không phải dạng tầm thường.
“ Vị công tử này, quạt này là ngươi ném đi sao? Như vậy ta nhặt được là của ta rồi “
Lâm Tiểu Thất cười tươi cất chiếc quạt màu vàng vào đai áo, cả người nhảy xuống ngựa đi tới chỗ đám người. Bề ngoài nàng bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng sớm gấp muốn ch.ết, nàng chỉ là vô tình đi ngang qua thôi mà. Chốn giang hồ ở cái nơi này sao đâu đâu cũng là hắc y nhân vậy?
Nàng biết tốt nhất là không nên xen vào chuyện của người khác nhưng chỉ là muốn nhìn một chút, nhìn một chút thôi mà. Nam nhân kia lại lợi hại như vậy, xa như vậy cũng có thể phát hiện nàng nhìn lén, thật may là nàng luyện tập với ám khí, phản xạ đã sớm nhanh hơn người thường mấy phần, nếu không e là người bỏ mạng hôm nay chính là nàng.
“ Người đâu. Giết!”
Một tên hắc y nhân thấy nàng tiến lại gần Vương chủ nhà mình liền hô lên. Nữ nhân này thật to gan, dám lấy đi đồ yêu thích của Vương chủ.
“ Này, các người không thể nói lý lẽ một chút sao? “
Quỷ gì vậy, vừa gặp liền muốn giết???
Nghe nàng nói, một đám liền ngẩn người. Mà bên này Lâm Tiểu Thất vẫn tiếp tục lảm nhảm.
“ Chủ nhân còn chưa liên tiếng, các người dám đã hành động, có phải là muốn trèo lên đầu chủ nhân ngồi rồi không?”
“ Vương Chủ, chúng thuộc hạ không dám!”
Một đám hắc y nhân liền vội vã quỳ dưới đất, mặt mày xanh xám lẫn lộn. Nữ nhân ch.ết tiệt kia lại dám gài bẫy bọn chúng.
“ Vị ca ca này, đám thuộc hạ không nghe lời như vậy, hay là giết đi!”
Lâm Tiểu Thất đi tới trước mặt nam tử áo đen, nhưng cũng không có dám đứng quá gần hắn, tên nay nhìn trái nhìn phải đều thuộc dạng mỹ nam tử nhưng thập phần là nguy hiểm nha.
Mà nam tử áo đen nhìn nàng gây nháo một hồi, cuối cùng cũng nhếch môi lên tiếng.
“ Làm phiền cô nương xử lý hộ bổn vương “
Ai đó nghe xong liền thiếu chút nữa nhảy dựng lên như ngồi phải than hồng, nàng đâu có điên!
“ Ta chỉ là một cô nương bình thường, sao có thể một lúc giết ch.ết được những nam nhân này. Nếu chung thành với ca ca này như vậy, thì tốt nhất nên để họ tự sát đi “
Một đám người nào đó lại hít phải một ngụm khí lạnh, hận không thể chém nữ nhân kia ra thành trăm mảnh,khẩn cầu nhìn vương chủ nhà mình mau mau ra lệnh chém ch.ết nữ nhân kia, sao lại còn đứng ở đây dài dòng với nàng như vậy?
Dịch Kiếm một bên vừa đỡ Tiểu Y cũng ngơ ngác một chút, nhưng hắn nhận ra được sát y trong mắt của Vương chủ, liền cắt ngang lời.
“ Cô nương, việc này không liên quan tới ngươi, mau rời đi!”
Rời đi? Ai nói với bọn hắn là nàng muốn ở chỗ này, nhưng thái độ của đám người này như vậy bảo nàng có thể dễ dàng rời đi được sao?
Nàng không biết, suy nghĩ này thực tế cũng chính là suy nghĩ của nam tử áo đen kia.
“ Ngươi giảo hoạt như vậy, bổn vương thật không thích! Có điều, có thể xem xét trở thành thuộc hạ của bổn vương”
Hắn đột nhiên lên tiếng, chính mình cũng không hiểu vì sao, chỉ là nổi hứng nhất thời muốn thu nhận nàng.
“ Tại hạ vô năng, sao có thể trở thành người của Vương chủ đây được!”
Lâm Tiểu Thất vội vàng đáp lời từ chối theo bản năng, đang tự do ai lại đi muốn trở thành chó săn của ngươi?
“ Vô năng? Vậy, ngươi cũng không cần sống nữa!”
Hắn dứt lời, cánh tay nhanh như gió lao về phía nàng, chỉ là chưa chạm được tới chiếc cổ trắng của nàng liền bị một ngân châm nhỏ đâm phải tay.
Một châm này đâm xuống, Lâm Tiểu Thất biết mình hoàn toàn nhảy vào hang cọp, không thể quay lại nữa rồi!
“ Vương chủ!!!”
Đám hắc y nhân liền xông đến, vây đám người Lâm Tiểu Thất lại.
“ Yêu nữ, ngươi chán sống rồi sao? “
Vương chủ kia gằn giọng, nữ nhân ch.ết tiệt này thân thủ nhanh hơn hắn tưởng, lại còn dám sử dụng độc với hắn?
“ Ta đương nhiên chưa muốn ch.ết, chỉ là ngươi nhất định bức ch.ết ta! Các ngươi ở đây ỷ đông hϊế͙p͙ yếu, lại đi khó dễ một cô gái bị thương, bà đây thật chướng mắt.
Nàng đanh giọng, tiến đến đỡ lấy Tiểu Y sắp ngất xỉu, nhanh chóng xem mạch cho nàng. Mạch tượng rất yếu, xem ra nếu không cứu chữa kịp thời e là sẽ bỏ mạng.
“ Cứ cho là ngươi giỏi, cũng không thể cứu được ả! “
Vương chủ kia mặt mày giận giữ, môi cũng đã nhợt đi. Là hắn xem thường nữ nhân này rồi.
“ Được, cứ cho là vương chủ ngươi giỏi, hôm nay trúng phải độc của ta cũng chờ ch.ết đi “
Đây là cái giá phải trả cho việc xem thường nàng!
Đám hắc y nhân vội vàng đỡ lấy Vương chủ nhà mình, cũng cảnh giác nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng ta có thể hạ độc với Vương chủ thì bọn chúng sợ rằng không phải đối thủ của nàng. Tôn thượng đã từng dạy quả không sai, những thứ xinh đẹp thường rất độc. Rốt cuộc đành lui binh đưa Vương chủ một bên đã suy yếu biến mất vào sâu trong rừng trúc.
Chờ cho đám hắc y nhân rời đi rời rồi, Lâm Tiểu Thất mới thở phào vuốt ngực, đám ngốc nghếch kia thế mà lại bị nàng lừa.
“ Dịch Kiếm đa tạ ân công đã ra tay cứu giúp!”
Dịch Kiếm vội chắp tay ôm quyền trước nàng, hắn không ngờ Vương chủ của mình lại dễ dàng bị gạ gục bởi một cô nương như vậy.
“ Không cần, cứu người quan trọng. Nhanh, đỡ nàng ấy lên ngựa “
Dịch Kiếm cũng không nói nhiều, nghe lời nàng đỡ Tiểu Y lên lưng ngựa, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Tại quán trọ.
“ nàng ta trúng độc gì? “
“ Là Dẫn Hồn của Vương chủ! “
“ Ta không biết Dẫn Hồn là gì, chỉ muốn biết nó được chế từ gì? “
Nàng vừa nói vừa băng lại vết thương cho Tiểu Y, trên người nàng ta hiện tại đổ rất nhiều mồ hôi, làn da cũng trở nên bạc đi. Biểu hiện rất giống căn bệnh sốt rét ở thời hiện đại.
“ Là độc của rắn và cỏ Địa Tu “
Dịch Kiếm thở dài, hắn sớm không còn hi vọng nữa rồi. Dẫn Hồn là loại độc mạnh thứ hai của Vương chủ, xưa nay hiếm có kẻ sau khi trúng phải mà có thể chữa được.
“ Ta còn tưởng là thứ gì ghê gớm! “
Lâm Tiểu Thất cuối cùng cũng thả lỏng người, mà Dịch Kiếm thấy vậy liền kích động nắm chặt lấy tay nàng, gối cũng quỳ xuống rất nhanh.
“ Ân công, người có thể cứu được Tiểu Y sao? “
Nàng vội đỡ hắn đứng dậy “ Đừng có quỳ, nam nhân đừng có động một chút là quỳ gối a. Ngươi yên tâm, ta có thể cứu được “
Nàng nói xong liền rút chiếc châm hoa đào trên tóc xuống, mở nhẹ một cái liền lấy ra một ngân châm.
“ Mang cây nến lại đây “
Dịch Kiếm hiểu ý bê cây nến đến, nàng liềm dùng kim hơ qua ngọn lửa vài vòng. Cuối cùng chuẩn xác đâm xuống huyệt trên định đầu của Tiểu Y, dùng một lực vừa phải thúc vào lưng nàng ta một trưởng.
Chỉ thấy Tiểu Y đang mê man liền phun ra rất nhiều máu đen.
“ Tiểu Y!”
Dịch Kiếm gấp gáp chạy đến, lại bị Lâm Tiểu Thất phất tay đuổi ra.
“ nàng ấy không sao rồi! “
Lâm Tiểu Thất rút ngân châm ra rồi đỡ Tiểu Y nằm xuống giường, nàng lấy trong tay áo ra một bình thuốc nhỏ, đưa cho Dịch Kiếm.
“ Đợi nàng ấy tỉnh thì cho uống một viên thuốc này, còn nữa, huynh hãy đến tiệm thuốc mua vài thang thuốc bổ huyết cho nàng ta uống “
“ Đa tạ ân công. Dịch Kiếm này nguyện lấy mạng báo đáp!”
“ các ngươi mau rời đến nơi an toàn. Tên Vương chủ của ngươi chỉ bị ta hạ độc nhẹ, ngủ liền ba ngày sẽ tỉnh lại”
Cũng may lúc đó nàng diễn tốt, khiến cho đám người kia kinh hồn bạt vía mới thoát được một ải.
Nghe nàng nói vậy, Dịch Kiếm trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
“ Kỳ thực, chúng ta cũng không biết nên đi nơi nào. Hai huynh muội ta từ nhỏ đã lớn lên ở Huyền Quốc, đều do tôn thượng thu nhận chúng ta, cho ăn mặc, dạy võ công. Chúng ta mang ơn ngài ấy không hết, nhưng là Vương chủ, nghĩa tử của tôn thượng không tha cho Tiểu Y, muốn lập muội ấy làm thiếp. Tiểu Y lại không hề nguyện ý, vương chủ giận dữ đem chúng ta nhốt lại cuối cùng mới dẫn tới cơ sự ngày hôm nay”
“ Vô lại! “
Lâm Tiểu Thất liền phỉ nhổ, loại nam nhân như vậy cũng có sao?
“ Như vậy đi, ta cứu hai người, cũng đã đắc tội với tên yêu đầu đó hắn nhất định không tha cho ta, hai người đi theo ta mà báo đáp đi “
Biết nàng mở lời thu nhận, Dịch Kiếm liền quỳ một gối. Hắn không ngại làm thủ hạ của một nữ nhân, chỉ cần nàng cứu muội muội quan trong duy nhất trên đời của hắn, hắn đều nguyện ý.
“ Đa tạ thiếu chủ! “
“ Cái gì mà thiếu chủ, nghe phiền ch.ết ta. Được rồi huynh đứng lên đi “
Nàng vội vàng đỡ Dịch Kiếm đứng dậy, cảm thấy nam nhân ở nơi này thật là kỳ quái, nếu đổi lại là hiện đại, nàng tuy cứu người nhiều vô kể những cuối cùng vẫn là bị hại đến mức xuyên tới nơi này.
“ Sau này cứ gọi ta là Tiểu Thất. Ta ở quê nhà cũng có ca ca tầm tuổi huynh, liền cũng coi huynh như vậy!”
Dù sao nàng đã có tới tận sáu người ca ca, nhận thêm một người nữa cũng có làm sao? Ít ra sau này nàng ở nơi này cũng không còn đơn độc nữa rồi.
“ Quê nhà? Muội là đang trở về nhà sao?”
“ Nơi đó rất xa, ta căn bản không trở về được “
Phát hiện ánh mắt nàng có một tầm sương mỏng, nét sầu thoáng trên khuôn mặt, Dịch Kiếm liền không hỏi nữa. Nữ nhân đẹp như vậy, không ngờ cũng có vẻ mặt này.
“ À phải rồi, huynh có biết đường tới Nam triều hay không? Ta tới tìm một vị bằng hữu có chút chuyện”
Lâm Tiểu Thất nhớ tới mục đích chính, vội hỏi.
“ Nam triều? Muội muốn đi nam triều sao? Nếu đi xe ngựa 5 ngày liền sẽ tới”
“ Được. Như vậy chờ ngày mai, Tiểu Y khá lên chúng ta sẽ đi. Nơi này cũng không an toàn, tên nam nhân kia rất nhanh sẽ đuổi đến”
Sau ngày hôm đó, Lâm Tiểu Thất từng rất đau lòng, vậy là nàng lại có thêm một kẻ thù nữa rồi. Nhưng mà đổi lại, lại thu nhận được người cùng thuyền, thân thủ bọn họ lại phi thường nhất định không phải là gánh nặng của nàng, còn có thể giúp một tay.
Thôi bỏ đi, nàng ở nơi này chán muốn ch.ết, hảo hảo hỏi thăm đám người ở đây một phen cho bận rộn vậy.
Sư phụ à, nếu như người còn sống, Lâm Tiểu Thất ta nhất định sẽ chu du tứ hải sống một đời nhàn hạ vui vẻ với người. Cổ đại cảnh vật đẹp như vậy, thật muốn có một tri kỷ cùng nàng ngắm nhìn một đời.
googletag.pubads().definePassback("/94672926/VnJOTUN", [1, 1]).display();