Chương 7: Kim Dược các chủ
Liễu Vương phủ.
Trên điện, một thanh y nam tử bộ dạng cao lãnh ngồi trên trướng, trước mặt là bức hoạ cây liễu còn đang vẽ dở dang, nhưng thoạt nhìn đã sống động như thực.
Thị vệ bên cạnh vừa bưng lên chén thuốc màu nâu vừa cúi đầu.
“ Vương gia “
Vị vương gia kia liền dừng bút, thoáng nhìn qua chén thuốc trước mặt. Bao nhiêu năm nay hắn lại khổ sở duy trì sinh mạng bằng bát thuốc đắng này, quả thật quá kiên nhẫn rồi.
Ngón tay ngọc đón lấy chén thuốc, thuận miệng hỏi:
“ Tình hình trong cung như thế nào?”
Thị vệ áo đen bên cạnh nghe hỏi liền không nhịn được bày ra một bộ dáng tức giận, hắn là tức giận thay cho chủ nhân nhà mình.
“ Vương gia, đám cẩu quan đó sáng nay dâng tấu với Hoàng thượng, nói vương gia không giữ lễ tiết hoàng tộc mà chạy tới… lầu xanh vui chơi. Hoàng thượng nghe vậy liền tức giận, cũng nhờ có Viên Đại tướng quân lên tiếng giải oan”
Nam tử đặt chiếc chén cạn xuống bàn, trái ngược với sự tức giận của hắc y thị vệ, hắn lại rất thản nhiên nâng bút vẽ tiếp bức hoạ. Như không để tâm cho lắm hỏi một câu.
“ Bằng chứng là gì?”
“ Vương gia, chúng dâng tấu nói gần đây xuất hiện tin đồn có một vị công tử đeo một miếng ngọc bội giống với Thanh Liễu bội của ngài đi vào Xuân Nguyệt lâu. Chắc chắn đám cẩu quan đó mượn cớ giá hoạ cho Liễu phủ chúng ta”
“ Nói như vậy, tức là người đã tới Nam quốc? “
Nam tử lơ đãng nói, khoé môi hơi cong lên.
“ Thuộc hạ cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng miếng ngọc ấy lại đeo trên người một nam nhân. Liệu rằng độc nữ đã gặp chuyện?”
Hắc y thị vệ hơi nhíu mày, hắn hiểu ý người trong lời nói của Vương gia là ai, nhưng hắn vẫn không hiểu nếu cô ta đã đến Nam quốc, tại sao vẫn còn chưa tìm tới đây?
“ Có thể hạ độc được bổn vương, chẳng lẽ lại là một người tầm thường?” Nhắc đến chuyện này, tâm hắn bất giác nhớ lại tình cảnh ngày ấy, hắn không biết cô gái đó đã hạ độc hắn bằng cách nào, hắn và cô ta chỉ động tay động chân vài chiêu, liền sau đó hắn trở về thì lâm vào trúng độc. Kết quả bao nhiêu năm nay hắn thân mang bệnh tật, hoàng huynh thì lại bị đám gian thần che mắt. Quả thực trong mắt người đời chỉ là một Vương gia sắp ch.ết.
Nhưng cũng vì vậy mà đám tiểu nhân kia mới không đề phòng với hắn, chỉ một lòng tập trung đối phó với hoàng thượng, muốn loại bỏ hết thân thích của đế vương để soán ngôi.
Còn một chuyện nữa, xém chút Hắc Ưng quên bẩm báo, vội nói:
“ Vương gia, hai tháng trở lại đây, trong kinh thành đột nhiên mọc ra một Kim Dược Các. Hoạt động chủ yếu là khách điếm, quầy dược. Còn có mở gạo và thuốc phát cho dân nghèo trong kinh thành. Tiếng tăm quả thật lên như diều gặp gió, Thiên Phong các của chúng ta gần đây bị mất đi nhiều khách. Nên xử trí như thế nào?”
“ Bảo Bạch Ưng đi điều tr.a cho bổn vương. Xem kẻ nào đứng sau “
“ Bạch Ưng đang ở chỗ Vân tiểu thư, liệu…”
Hắc y thị vệ ngập ngừng, đây nhất định là một việc quan trọng nên mới có thể khiến chủ nhân rút Bạch Ưng trở về.
“ Nàng ấy tối nay sẽ trở về, Hắc Ưng, tiệc sinh thần của bổn vương tối ngày mai hãy lo liệu cẩn thận “
Nếu hắn để xảy ra chuyện gì, đám cẩu quan kia sẽ lại được đà công kích lên hoàng huynh.
Phân phó xong, Hắc Ưng nhận lệnh liền lui xuống.
Trong điện chỉ còn lại một mình hắn, lúc này hắn mới có thể cởi bỏ được bộ mặt cao lãnh xuống, trên mặt vẽ lên một nụ cười đau khổ.
“ Mẫu thân, hôm nay là sinh thần của nhi thần, người lại thất hẹn rồi! “
…..
Kim Dược các
Trong sảnh chính đông khách, người tới dùng cơm, người tới bốc thuốc, nhìn qua thật sự rất náo nhiệt.
Mà đằng sau quầy gỗ, một người vóc dáng nhỏ nhắn, trên người mặc nam phục màu trắng sạch sẽ, tóc búi cài trâm bạc gọn gàng, nhìn qua chỉ như một thiếu niên trẻ tuổi, đang vui vẻ đếm tiền, miệng cười không ngớt.
Mà khuôn mặt chẳng phải ai khác ngoài Lâm Tiểu Thất. Bộ dạng hám tiền như vậy chỉ có nàng mới có thể bày ra được.
Hai tháng trước nàng cùng Dịch Kiếm và Tiểu Y tới kinh thành Châu Dương của Nam triều. Vốn dĩ nàng định sẽ đi tìm chủ nhân của miếng ngọc bội kia, nhưng có một vấn đề nàng phải đối mặt, đó là lộ phí của các nàng chẳng còn bao nhiêu, dạ minh châu bất quá chỉ có mười viên, mà dọc đường đi đã tiêu xài không ít.
Hơn nữa, ở cổ đại chừng ấy thời gian khiến nàng hiểu rằng không có tiền thì chẳng sống nổi nói gì đến chuyện lớn cần làm. Vì vậy, dựa vào kinh nghiệm của Dịch Kiếm, các nàng quyết định mở tiệm buôn bán. Lúc đầu, nàng còn định học theo mấy nữ chính trong tiểu thuyết mở lầu xanh, liền chạy đến Xuân Nguyệt các nổi tiếng trong kinh thành tham khảo. Ai ngờ lúc nàng giả nam trang lại bị các cô nương ấy quấn chặt không tha, khó khăn lắm mới chạy ra khỏi cái chốn phong hoa tuyết nguyệt đó được.
Với lại, nàng từng làm bác sĩ, lương y như từ mẫu, cảm thấy nếu kinh doanh lầu xanh nhất định sẽ thất đức, khiến vợ mất chồng con mất cha.
Cuối cùng Dịch Kiếm nói có thể mở tiệm buôn bán, trước đây hắn từng làm các chủ giúp tôn thượng buôn bán, có không ít kinh nghiệm, Tiểu Y lại có tay nghề nấu nướng giỏi.
Vậy là các nàng quyết định mở các, liền nữ giả nam trang. Chỉ mới hai tháng nhưng công việc khá thuận lợi, tuy nàng yêu tiền, nhưng cũng vẫn từ bi thương xót dân chúng nghèo khổ trong thành nên thường xuyên phát gạo cho họ. Tuy dân chúng trong thành hầu như rất khá giả, chỉ là có không ít dân tị nạn lưu lạc tới. Xem ra hoàng đế ở nơi này trị vì vẫn chưa được hiệu quả cho lắm.
Bằng việc này, thành thử ra tiếng thơm bay xa, Kim Dược Các của nàng rất nhanh hút hết cả khách của các cửa hàng khác.
Hơn nữa, ngoài mặt nàng buôn bán bình thường, nhưng bên trong lại là cả một mạng lưới tin tức nhanh nhất từ miệng khách tới quán. Điều này có lợi cho việc sau này nàng phải làm.
Và quan trọng nhất, là nàng kiếm được rất nhiều tiền a.
Ở cổ đại này, có tiền chính là có quyền năng.
Khi nàng đang vui vẻ đếm đi đếm lại đống bạc trong túi, Tiểu Y lúc này liền bước tới cạnh nàng, giả bộ như nam tử vỗ vai nàng một cái, cười nói:
“ Các chủ, người nhìn xem, các quan khách hôm nay sao lại nhiều tiểu cô nương như vậy?”
Nghe Tiểu Y nói vậy, Lâm Tiểu Thất mới rời mắt khỏi đống bạc, ngẩng đầu nhìn lên thì chao ôi, mấy vị nữ tử kia làm gì mà nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Lâm Tiểu Thất bỗng nổi hết cả da gà da vịt, nhưng cũng vẫn thì thầm tự đắc với Tiểu Y.
“ Dào ôi, ta ấy mà. Đã quen với những ánh mắt như vậy rồi! “
Trong lòng Tiểu Y lại nhất thời nổi lên ý nghĩ muốn đem nàng trở thành tẩu tẩu, dù sao thì đại ca của nàng cũng rất tuấn tú thông minh. Nhưng nếu đem Các chủ đặt giữa đám người bọn họ, nàng vẫn cảm thấy như là rồng trong loài người. Ở nàng ấy toát lên một loại khí chất hơn người, thế nhưng lúc đếm tiền thì cái khí chất ấy lại bay sạch không còn một hơi nào cả, phải nói là không có tiền đồ mới đúng.
Đúng lúc hai nàng đang cười đùa trò chuyện, ở ngoài cửa liền bay vào một người đàn ông. Không phải là dùng khinh công bay vào, mà là bị người ta đá văng vào trong quán.
Tên đó lăn mấy vòng rồi nằm quằn quại dưới chân bàn, nhìn qua liền biết người ra tay rất nặng.
Theo sau hắn, một nam tử quần áo hiệp khách bước vào, mái tóc loà xoà chứ không búi gọn như nam tử bình thường, nhìn hệt như một cậu thiếu niên ngang ngược bốc đồng. Hắn ôm kiếm khoanh tay trước ngực, từ cao nhìn xuống gã nam tử đang nằm đau đớn dưới đất.
“ Đại hiệp, xin tha mạng cho tiểu thân. Xin ngài tha cho cái mạng chó của tiểu nhân…”
Gã bò dậy, liên tục quỳ dập đầu xin tha mạng.
Khách trong quán thấy có chuyện liền sợ hãi đứng rạp cả về phía trưởng quầy, che hết cả tầm nhìn của Lâm Tiểu Thất.
Chỉ thấy nam tử trẻ tuổi kia hất mặt, đanh giọng nói:
“ Nhà ngươi cướp tiền của một bà lão ăn xin, còn đẩy người ta ngã gãy cả tay, xin hỏi mọi người ở đây nghĩ có thể tha cho hắn được không?”
Đám đông nghe thấy liền đồng loạt nói không thể tha, còn nhanh tay lấy rau thừa trên bàn ném về phía gã.
“ Loại bất nhân như ngươi, giết ngươi cũng chỉ làm bẩn tay gia gia. Hôm nay lấy tay này của ngươi đền cho bà lão ấy!”
Thiếu niên không nói chơi, dứt khoát rút bảo kiếm ra vung một nhát.
Gã kia nhìn cánh tay mình lăn xuống đất, sợ hãi trợn mắt đổ vật xuống đất.
Mấy vị cô nương trong quán nhìn cảnh máu me này đều hét lớn, lấy khăn tay che mặt che mũi khiếp sợ. Cũng may không phải cảnh đầu lìa khỏi cổ, nếu không chỉ e là rủ nhau cùng ngất.
“ Chém hay lắm! “
Từ trong đám người, Lâm Tiểu Thất chen mãi mới bước ra được, còn vỗ tay tán thưởng. Thiếu niên hành động dứt khoát không do dự, đúng là tính cách nàng thích.
Thiếu niên kia không nói lời nào, nhìn người bước ra một chút rồi hất mặt.
“ Thiếu hiệp hành hiệp trượng nghĩa, nếu không chê Kim Dược Các quán nhỏ của ta thì bữa cơm này ta mời”
Thằng nhóc này thế mà kiêu ngạo quá! Nhưng đúng là dáng vẻ của một người trung thành.
“ Thì ra là Các chủ của Kim Dược Các, vừa đến kinh thành liền nghe danh của huynh. Được, Ta ngồi với huynh”
Thiếu niên vừa nghe nhắc tên quán liền thay đổi đến chóng mặt, vui vẻ ngồi xuống bàn.
Lâm Tiểu Thất cũng hơi bất ngờ trước phản ứng của cậu ta, nhưng cũng không quên phân phó người lo liệu gã nam tử cụt tay kia.
“ Tiểu đệ là Lăng Cảnh, nghe danh huynh trưởng ở trong thành hành hiệp trượng nghĩa, thực lòng muốn kết giao”
Không ngờ tiểu tử này lại thẳng thắn đến vậy, nếu đã vậy, Lâm Tiểu Thất nàng sao phải ngại ít bằng hữu.
“ Được, hai chúng ta đều hướng chữ thiện, não có cùng tần sóng. Hôm nay liền kết giao hảo bằng hữu “
Lâm Tiểu Thất cũng vô cùng cao hứng, thiếu niên này nhìn hoạt bát lanh lợi, mà nàng từ trước đến nay luôn khao khát có một đứa em.
“ Lăng Đệ, không biết đệ là người từ nơi nào?”
Lăng Cảnh dù không hiểu cái câu não có cùng tần sóng là gì, nhưng nghe nàng hỏi vẫn thành thật trả lời.
“ Tiểu đệ là người Tứ Dương, cha mẹ đều không còn, một mình lang bạt khắp nơi. Hôm trước muốn đến doanh trại của tướng quân đầu quân, nhưng lại bị từ chối vì tuổi vẫn chưa đủ. Nay có huynh thu nhận, thật là cảm kích vô cùng!”
Thật là một đứa trẻ đáng thương, bằng tuổi hắn, nàng còn được ba mẹ và các anh trai chiều chuộng. Nhưng mà, xem ra đến cổ đại, nàng cũng là một đứa trẻ mồ côi mà thôi.
Hai người cứ như người nhà lâu ngày không gặp, một hai câu liền thân thiết nói chuyện trên giời dưới biển.
Dịch Kiếm và Tiểu Y bên này thầm lắc đầu chung suy nghĩ. Với tính cách tuỳ tiện của Các chủ nhà bọn họ, nhất định sẽ cùng tên nhóc kia bày trò khắp nơi cho mà xem.