Chương 59: Lại bắt gian tại trận lần nữa!
Thẩm Nghiên Tịch nghe âm thanh bên ngoài vọng vào, còn có giọng nói trong trẻo đầy lo lắng của Hương Hương, tâm trạng nàng vui lên khôn tả.
Thật không hổ là Hương Hương của nàng, chỉ cần đưa chút ám thị liền biết nàng muốn gì, kịp thời dẫn ngay hai vị thần hộ mệnh tôn quý nhất Thẩm gia đến đây.
Thẩm Nghiên Tâm và Thẩm Nghiên Huyên cùng các nha hoàn đều nghe được bên ngoài có chút động tĩnh, nhưng các nàng không có nhĩ lực tốt như Thẩm Nghiên Tịch, giờ phút này âm thanh trong phòng cũng khá náo loạn, tâm tư chỉ biết tập trung vào những chuyện trước mặt căn bản không để ý có ai đang tới.
Thế nên khi Thẩm phu nhân và tướng gia đến tận cửa, nhìn thấy cửa phòng lung lay sắp rớt ra ngoài, một đám nha hoàn tiểu thư hỗn độn vặn vẹo với nhau, còn có thứ mùi hương quái đản khó ngửi xộc thẳng tới.
Sắc mặt Tể tướng đại nhân xanh mét, vốn dĩ hôm nay trong kỳ thưởng Thi Hội trong cung đã khiến tâm trạng ông không tốt, vừa hồi phủ chưa thở được mấy hơi lại gặp phải tình cảnh hỗn loạn không ra thể thống gì như vậy, cơn giận trong lòng lập tức phọt thẳng lên đỉnh đầu.
“Thật vô liêm sỉ! Lập tức dừng tay lại hết cho ta!”
Đến cả Thẩm phu nhân bên cạnh cũng bị tiếng gầm giận dữ của ông dọa cho nhảy dựng.
Bà lấy ông cũng gần hai mươi năm chưa bao giờ thấy thần sắc hổn hển giận dữ như vậy, cho nên nhất thời bà cũng không biết phải xử trí tình huống này như nào.
Huống chi, đối với việc này nàng cũng tức giận không kém, quả thật không dám tin vào mắt mình!
Đó là nữ nhi do bà một tay nuôi dạy, cưng chiều rất mực, cho tới bây giờ luôn luôn hành xử lễ độ, tiến lùi biết chừng mực, vốn luôn hào phóng ưu nhã kia mà!
Kia là Thẩm gia Đại tiểu thư luôn tự xưng tướng mạo đoan trang, lúc nào cũng muốn phân cao thấp với Huyên Nhi của nàng, tuy xuất thân là thứ nữ nhưng được không ít công tử quý tộc truy phủ ư?
Trời ạ!
Thẩm phu nhân như chịu một đả kích rất lớn, tay không ngừng vuốt ngực, hoàn toàn không tin được các tiểu thư quanh vinh chói lọi thường ngày lại trở thành những người đàn bà ngu ngốc chanh chua, đánh nhau loạn xạ cả lên, trên người các nàng còn dính ba thứ nhơm nhớt ghê tởm gì đó!
Tể tướng vô cùng tức giận, Thẩm phu nhân thấy được cảnh này cơ hồ còn muốn ngất đi ngay, đoàn người đang vùng vẫy trong phòng lúc này trợn tròn hai mắt, sửng sốt nhìn lão gia và phu nhân đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt và tư thái đều hết sức tức cười!
Sắc mặt Thẩm Chi Hối âm trầm bước vào, đưa tay quơ quơ đằng trước, dường như tạm thời vung đi thứ mùi tởm lợm trong không khí.
Ánh mắt âm lãnh quét từ những người đang ngã, đang ngồi loạn cả lên trong phòng, sắc mặt của mỗi một người đều không giống nhau, cuối cùng nhìn xuống hai nữ nhi đặc biệt chật vật và không thành hình người của mình.
Hơi thở của ông càng âm trầm, ánh mắt hung hăng đặt ngay lên người hai nữ nhi đang thấp thỏm hoảng sợ, “Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao hai con lại đến phòng của Nghiên Tịch mà náo loạn?”
Nghe tên Thẩm Nghiên Tịch, hai người hận không thể lập tức nhào vào, nhưng ít ra giờ phút này các nàng không ai dám cáo trạng sự thật.
Ây da, sao chuyện lại trở thành như vậy chứ?
Thẩm Nghiên Huyên cắn môi, cố gắng dịch chuyển cơ thể đau đớn và rã rời, lảo đảo quỳ gối trước mặt Thẩm tướng gia, nói: “Đều là nữ nhi không tốt, chỉ là có chút bất đồng ý kiến với đại tỷ, miệng lưỡi náo loạn vài câu, nhất thời xúc động mới làm ra chuyện không có thể thống như vậy, thỉnh phụ thân và mẫu thân trách phạt.”
Theo sát đó, Thẩm Nghiên Tâm cũng vội vàng quỳ xuống thưa: “Thỉnh phụ thân và mẫu thân trách phạt, thân nữ nhi là Đại tỷ, vốn nên thương yêu và nhường nhịn muội muội, hôm nay lại quá kích quên chừng mực, liên lụy đến Nhị muội phải chịu kinh hãi rồi.”
Đây vốn là hai vị tiểu thư luôn được thương yêu chiều chuộng, đó giờ chỉ luôn được nghe những lời mềm mại nhỏ nhẹ, bộ dạng ưu tư cầu xin tha thứ như vậy khiến người ta thương tiếc không thôi. Có điều, hình tượng hiện tại đúng là quá thể tệ hại, khắp người đầy vết bẩn, đầu tóc rối bù, nhìn thế nào cũng như hai kẻ điên.
Thẩm Chi Hối vô thức lùi về sau một bước, hai người này bốc ra thứ mùi… quả thực rất thối!
Nhưng mà dường như Thẩm phu nhân lĩnh ngộ được chuyện gì đó, nhìn Thẩm Nghiên Tịch một cái, không khỏi hỏi: “Không phải tỷ muội các con vừa tách ra ai về phòng nấy sao? Như nào lại chuyển người chạy đến Phù Hương viện?”
Tỷ muội bọn họ lập tức cứng họng, giọng nói quanh co, tâm tư bay lộn, hồi lâu sau mới nghe Thẩm Nghiên Tâm nói: “Nữ nhi nghĩ rằng ngày mai Thất điện hạ sẽ đến phủ ta ‘lập sính’, đại sự của Nhị muội rốt cục đã được định, suy cho cùng cũng là chuyện tốt nên sau khi về phòng mới chuẩn bị một chút lễ vật muốn sang tặng cho Nhị muội.”
Thẩm Nghiên Huyên vậy, cũng lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy, nữ nhi cũng nghĩ như thế. Không ngờ vừa đến cửa đã gặp được Đại tỷ, còn có… Tứ muội muội nữa!”
Lúc nhắc đến ‘Tứ muội muội’, giọng nói rõ ràng càng lúc càng nhỏ, cúi thấp đầu vô thức tìm kiếm Tứ muội muội không biết đang ở đâu.
Mà nàng vừa nói, Thẩm tướng và phu nhân cũng quay đầu tìm kiếm, cũng thấy được Thẩm Nghiên San được nha hoàn đỡ ra nằm trên giường, còn hôn mê vẫn chưa tỉnh lại, lại thấy được Thẩm Nghiên Tịch đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút sợ hãi.
Thẩm tướng và phu nhân cũng không tin tưởng lời giải thích củah ai người cho lắm, tựa hồ cũng hiểu ra được gì đó.
Sẽ không phải do ngày mai Thất điện hạ đến ‘lập sính’, trong lòng ba người bất bình nên chạy đến Phù Hương viện trút giận, không biết sao cuối cùng lại trở thành chị em tự trở mặt ẩu đả?
Sắc mặt Thẩm tướng trầm trầm, trong lòng thầm mắng đám nữ nhi vô dụng gì đó, cả một đám cứ như đã ăn mị dược của Thất điện hạ, không phải sớm đã biết Thẩm gia phải cùng Thái tử cùng tiến cùng lui, mà từ sớm Thái tử và Thất điện hạ ở trong thế đối địch như nước với lửa, không ngừng đấu tranh ám hại lẫn nhau!
Hắn hung hăng trừng mắt chất vấn bọn nha hoàn: “Tứ tiểu thư của các ngươi làm sao vậy? Vì sao còn bất tỉnh nhân sự nằm ở đó?”
Hai nha hoàn ngơ ngẩn một lát, sau đó cuống quýt quỳ gối, bọn họ căn bản không biết nguyên do chủ tử mình ngất đi? Chuyện phát sinh trong phòng khi nãy các nàng căn bản không biết gì, sau khi xông vào thì đã thấy như vậy, thế nên đến bây giờ các nàng thật sự ngây ngây ngô ngô chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Thẩm Nghiên Tịch lặng lẽ tiến lên một bước, níu chặt khăn thêu, sợ hãi nói: “Mới nãy đột nhiên Đại tỷ và Tam muội cãi nhau, Tứ muội muốn khuyên can, sau một hồi xô đẩy bị ngã đụng đầu nên mới hôn mê bất tỉnh, cũng không biết vết thương có nặng lắm không?”
Lời này khiến cho Thẩm phu nhân thầm giật mình, thật sâu sắc nhìn Thẩm Nghiên Tịch một cái.
Nhưng sự thật rành rành như thế, Huyên Nhi và nha đầu Thẩm Nghiên Tâm ẩu đả không chỉ là tỷ muội hai người khắc khẩu kích động mà thôi, còn làm tổn thương đến muội muội có lòng đến khuyên can.
Nghiêng đầu, sắc mặt của lão gia quả nhiên rất khó coi, bà nhìn qua hai nha hoàn đang sợ hãi quỳ đó, hét: “Các ngươi chăm sóc Tứ tiểu hư kiểu gì vậy? Còn không mau đi thỉnh đại phu! Nếu Tứ tiểu thư có mệnh hệ gì, coi chừng mạng quèn của các ngươi!”
Hai nha hoàn cuống quýt đứng lên định chạy đi gọi đại phu, nhưng chỉ vừa đến cửa đã thấy một nha hoàn khá xinh đẹp kéo theo một ông lão tóc hoa râm đến, vội vã nói: “Đến rồi đến rồi, đại phu, người đi nhanh xíu đi, Tứ tiểu thư bị va trúng vùng đầu bất tỉnh đang chờ người đến cứu mạng đây!”
Ngẩng đầu nhìn hai nha hoàn hầu cận của Tứ tiểu thư đang chặn trước cửa, không ai để ý đáy mắt nàng xoẹt qua một tia sáng, tựa như khinh thường và khinh miệt, khóe miệng có chút mỉa mai, sau đó đưa tay đẩy các nàng qua một bên, nhanh tay lẹ chân kéo đại phu tiến vào phòng.
“Tiểu thư, nô tỳ đã thỉnh được đại phu đến rồi.”
Nha hoàn này được đưa đến sau khi Hương Hương cho lọc tuyển lại đám hạ nhân trong Phù Hương viện, ngoài Thẩm Nghiên Tịch và Hương Hương ra, không ai biết nàng ta trong phủ Tể tướng này còn một thân phận khác, thậm chí chính khuôn mặt nàng trong giờ phút này cũng không thuộc về chính mình.
Đương lúc đại phu đang bắt mạch cho Thẩm Nghiên San, Thẩm Chi Hối quan sát một hồi, hai nhà hoàn này rõ ràng đang luống cuống mù mờ không biết phải làm gì, đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút quái lại.
Hai nha hoàn này hình như chuyện gì cũng không biết, thậm chí không biết được đã có người đi thỉnh đại phu đến xem chẩn cho chủ tử của mình, chẳng lẽ Thẩm Nghiên Tịch còn có năng lực phân thân, đồng thời dặn dò nha hoàn của mình đi thỉnh đại phu ư?
Vẻ mặt của Thẩm phu nhân cũng đầy nghi hoặc, không chỉ có hai nha hoàn của Thẩm Nghiên San, đến cả những nha hoàn của Huyên nhi và Thẩm Nghiên Tâm biểu hiện cũng rất khác thường, trong thần thái ngoài hoảng sợ lo lắng còn có chút mờ mịt u mê.
Mặc cho bọn họ suy đoán như thế nào cũng không tài nào đoán ra được chân tướng sự thật này, dù sao ai có thể tin được bị hại là hai vị tiểu thư trong Thẩm gia lại phải thay nhau gánh tội!
Mà Thẩm Nghiên Tâm và Thẩm Nghiên Huyên bốn mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều quay mặt đi.
Còn chẩn bệnh cái quái gì? Các nàng tận mắt nhìn thấy con tiện nhân Thẩm Nghiên Tịch làm cho Tứ muội bị trật khớp cằm rồi đập thẳng đầu muội ấy vào tường, khiến cho Tứ muội vừa tỉnh lại lập tức bị đập đầu lần nữa nên mới ngất đi thôi.
Tiếng ‘đông’ nhiệt tình thanh thúy, nụ cười như ác quỷ đến giờ vẫn còn trôi nổi trước mắt các nàng, khiến hai người rùng mình, tận đáy lòng đều cảm thấy ớn lạnh.
Rõ ràng từ sớm nàng đã dự liệu và tính toán sẵn hết rồi!
“Chỉ là gáy của Tứ tiểu thư bị va đập nên nhất thời bị hôn mê, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, cũng không có gì đáng ngại.”
Đây là bệnh do đại phu chẩn được, cũng không khác gì dự liệu của Thẩm Nghiên Tịch.
Tướng gia và phu nhân đã ra mặt, chuyện này xem như cũng chấm dứt rồi, sau khi xác định Thẩm Nghiên San không có gì đáng ngại nữa, Thẩm tướng quét mắt qua hai nữ nhi không ra thể thống gì của mình rồi dặn dò thêm Thẩm Nghiên Tịch hai ba câu gì đó, nhanh chóng phẩy tay áo rời đi!
Đương nhiên, lúc đi ông không quen mang theo tất cả người và vật không thuộc về Phù Hương viện rời đi, về sau khiển trách hay giáo dưỡng như nào hoàn toàn không còn liên quan đến Thẩm Nghiên Tịch nữa.
Thẩm Nghiên Tịch cung tiễn phụ mẫu rời đi sau, mãi không còn thấy hình bóng ai nữa mới nhếch môi cười đầy ý vị.
Ánh mắt của phụ thân đại nhân trước khi rời đi nhìn nàng một cái… tựa hồ có chút bất thường nha! Mẫu thân đối với nàng cũng chỉ có chút ít ân cần hòa hoãn thôi, còn lại cũng lạnh nhạt như không.
“Chủ tử, chuyện như vậy e là không giấu diếm được bao lâu. Hiện giờ các nàng đang bị quản chế tất nhiên sẽ không dám nhiều lời, chỉ khi nào không còn bị uy hϊế͙p͙ nữa nhất định sẽ bắt đầu tính kế trả thù, đến lúc đó nhất định sẽ cáo trạng lên lão gia và phu nhân!”
Hương Hương đứng bên cạnh có chút lo lắng nói, cảm thấy chuyện này chỉ cầu được trước mắt sung sướng, một khi sự thật bị tiết lộ nhất định sẽ mang đến không ít phiền toái.
Nghe vậy, Thẩm Nghiên Tịch chỉ cong mắt cười tủm tỉm nói: “Ây dà, ai nói ta muốn tiếp tục che giấu chuyện này chứ? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tuồng vui hôm nay rất đặc sắc sao?”
“…” Được rồi được rồi, quả nhiên nàng chỉ cầu một khắc vui vẻ, có bị bại lộ hay không căn bản không thèm để ý.
Hay nói đúng hơn, là bởi vì màn này khá là ngoạn mục, thế nên mới phải bức bách Thẩm Đại tiểu thư cùng Thẩm Tam tiểu thư trình diễn vở kịch đặc sắc này. Nếu không, cho dù hiện tại bại lộ bản tính thật sự của mình trước mặt Thẩm gia cũng có gì đáng ngại, có đúng không?
Bên cạnh có tiếng cười đùa, chính là nha hoàn khi nãy vừa đi mời đại phu đến.
Nha hoàn này đến Phù Hương viện được ban cho cái tên rất xxx, Hoa Hoa, lúc người này vừa đến, sắc mặt của các nha hoàn khác trong Phù Hương viện đều rất đặc sắc, ai nấy đều âm thầm vui mừng các nàng còn may mắn không bị chủ tử ban cho một cái tên mà tiếp tục được sử dụng tên cũ của mình. Đồng thời cũng khiến mọi người cho rằng Nhị tiểu thư kiến thức quá kém, không có năng lực thưởng thức, tài năng một chút cũng không có!
Đến cả Hoa Hoa cũng chu mỏ một cái, còn cho rằng đoạn thời gian này ở trong phủ Tể tướng, ít nhiều cũng sẽ được đổi cho một cái tên dễ nghe hơn.
Nhìn bộ dáng nàng ta bây giờ, vẻ mặt cũng có thể miễn cưỡng gọi là thanh tú, nhờ có một đôi mắt linh động nên khuôn mặt càng thêm rực rỡ sáng lạn, tròng mắt lanh lợi không lúc nào dừng lại, có thể thấy nhất định đó là một nha đầu hoạt bát không an phận rồi.
Nàng nhảy cà tưng đến bên Hương Hương, kéo cánh tay Hương Hương, cười hì hì nói: “Hương tỷ tỷ cần gì phải lo lắng nhiều như vậy? Tiểu thư tất đã có chuẩn bị đầy đủ. Chỉ là một vài tiểu thư khuê các được nuông chiều thành thói, bộ có thể lật trời hay sao?”
Hương Hương bất đắc dĩ lắc đầu, trong trạch viện tranh đấu hung hiểm, e là không thua kém gì những chiêu trò đả kích ngấm ngầm và công khai bên ngoài chứ.
Thẩm Nghiên Tịch bấm tay gõ gõ trán cô nương kia, hỏi: “Ở đây đã quen chưa?”
Nàng ta sờ sờ trán, giọng giòn giã đáp: “Có gì mà quen hay không quen? Nơi nào có tiểu thư, không biết phải bỏ bao nhiêu công sức, đánh lui bao nhiêu sài lang hổ báo mới giành được cơ hội này”
Nàng mỉm cười, lại gõ đầu Hoa Hoa một cái, sau đó xoay người đi tìm một gian phòng khác, dù sao khuê phòng đã bị phá tanh banh, vừa dơ vừa hôi như vậy nàng không muốn tiếp tục ở nữa!
Vào phòng mới, sơ lược sắp xếp thỏa đáng xong, nàng ra ý bảo hai nha hoàn lui ra làm gì thì làm, còn mình từ trong tay áo lấy ra mẩu khăn gói bánh phù dung.
Bởi vì xảy ra màn náo loạn ban nãy, nên bây giờ nàng mới có thời gian lấy bánh phù dung giấu từ trong cung về ra xử lý, cũng không biết là vị quý nhân nào có bụng dạ độc ác muốn mưu hại nàng nữa chứ.
Hiển nhiên đối phương trong cung này xảy ra chút ít chuyện gì đó, ɖâʍ loạn chốn cung đình là tội lớn, đồng thời cũng sẽ khiến vị hôn phu phải mất mặt, đến lúc đó nhất định sẽ không ai cầu xin cho nàng, có lẽ nhờ thể diện của Thẩm gia tính mạng nhỏ còn giữ được, những thứ khác không cần phải nghĩ nữa.
Đáng tiếc kỳ thưởng lại kết thúc ngoài ý muốn, các quan viên và gia quyến tiến cung dự tiệc đều xuất cung ai về nhà nấy, không biết tiếp theo người đó còn có hành động gì không?
Nàng giải trừ dược tính trong đó, mẩu bánh phù dung được nghiền nát làm phân bón cho đất. Nàng nhìn nhìn một chậu hoa nhỏ xanh mơn mởn, tươi tốt hơn những gốc cây bên ngoài vườn nhiều.
Nhìn mớ bánh phù dung tinh xảo hòa cùng với đất, nàng tính toán thời gian một chút, dược tính này sẽ phát tác tầm nửa canh giờ nữa, cũng là lúc màn đêm buông xuống, vừa đúng canh giờ dùng bữa tối.
Mặc dù đã xuất cung về phủ Tể tướng, nhưng nàng vẫn đánh hơi được chút gì đó khác thường, có một hơi thở bí mật theo tiếng gió truyền vào, nàng nhếch môi cười nhẹ, mí mắt nhướng cao, âm thầm quét qua đỉnh đầu một cái, sau đó nói ra ngoài cửa: “Hương Hương, mau đi chuẩn bị bữa tối, hôm nay vào cung không ăn được gì, lại có chút mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi sớm.”
“Tuân.”
Trời đất từ từ mờ đi, đèn dầu các nhà lần lượt được thắp lên, nhất là chốn phồn hoa tôn quý nhất kinh thành, thâm cung tráng lệ đầy quy tắc song lại ẩn chứa đầy đủ những âm mưu thủ thuật u tối dơ bẩn nhất thế gian này.
Hoàng hậu đang dùng bữa tối, hải lục kỳ trân thứ gì cũng có, chỉ là nàng nhâm nhi vài đũa đã thấy no.
Giờ phút này nàng đang nâng một ly trà thơm, tựa người trên tráp phú quý êm ái, bên cạnh còn có ba cung nữ đang hầu hạ nắn vai đấm chân, sẵn sàng phụng dưỡng chờ nàng dặn dò.
Đêm dần sâu, Phượng Tê cung vẫn đèn đuốc sáng trung, thường ngày ở canh giờ này Hoàng hậu nương nương đã lên giờ nghỉ ngơi, nhưng hôm nay nàng đặc biệt tỉnh táo, chỉ thong tả tựa người trên giường dường như đang chờ đợi chuyện gì đó, hai mắt lười biếng khép lại đang âm thầm lóe sáng.
Rốt cục, đã có tiếng bước chân vội vã võng vào, Hoàng hậu tỉnh táo sáng ngời, lập tức ngồi dậy nhìn tiểu thái giám đang vội vã chạy vào, phất phất tay với bọn cung nữ thái giám đang hầu hạ nơi đây.
Mọi người nhanh chóng lui ra, trong điện chỉ còn lại Hoàng hậu và tiểu thái giám đó và một trung niên ma ma thân cận luôn hầu hạ bên nàng.
“Sao rồi?”
Nàng ung dung hỏi thăm, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, sắc mặt âm lạnh khó lường.
Tiểu thái giám quỳ dưới chân nàng, vốn đã nên trả lời rồi nhưng không biết tại sao mãi hắn vẫn không dám đáp lại, cả người cứ run lên, ánh sáng chiếu rọi phản phất một trán đầy mồ hôi.
Trong lòng Hoàng hậu thầm máy động, nàng ngồi thẳng người, thần sắc thản nhiên nhạt nhẽo, lại thêm chút sắc bén và căng thẳng.
Đột nhiên nàng cảm giác có gì đó rất không ổn.
Vốn bây giờ hắn nên đến đây hồi bẩm, hơn nữa người đó phái ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy trở lại.
Lúc đầu cũng không nghĩ thấy chuyện gì khác thường, nhưng bây giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy sự việc quá mức không bình thường!
Nàng thở nhanh, bình phục quyết tâm mọi sự bất an, lạnh mắt nhìn chằm chằm tiểu thái giám đang quỳ mọp dưới chân, hỏi một lần nữa: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Cả người tiểu thái giám run lên, mồ hôi lạnh cuồn cuộn tuôn đầy trán, thấm ướt một vùng thảm.
“Hồi… bẩm nương nương, mới vừa nhận được tin… nói… nói là… Tam tiểu thư… phủ Tĩnh Bình Hầu… Tam tiểu thư… cùng thị vệ trong phủ… tư…tư thông… bị bắt gian tại trận… ở trên giường.”
Chỉ một câu nói mà hắn lắp ba lắp bắp cơ hồ nói không thành lời, sau khi nói xong thì cả khuôn mặt tro tàn mệt lả ra.
Mà lời này dứt ở tai Hoàng hậu tựa như sấm động trời vang, ‘uỳnh uỳnh’ gõ từng tiếng vào tai nàng, chấn động đến nỗi cả tai vù vù, đầu óc lùng bùng một mảng hỗn độn, hai mắt mở to, sắc mặt sững sờ, thân thể nhoáng cái mềm nhũnngã xuống.
Ma ma cả kinh hoàn hồn đã thấy Hoàng hầu bị ngã, vội vàng tiến lên đỡ nàng, quay đầu cả giận mắng tiểu thái giám: “Nói hươu nói vượn đi! Tam tiểu thư quý báu cỡ nào, từ trước đến nay luôn thủ giữ lễ tiết, lẽ nào lại làm ra một chuyện hồ đồ như vậy?”
Tiểu thái giám run rẩy, đầu óc muốn nổ đom đóm.
Chuyện tày trời như vậy hắn nào dám nói hươu nói vượn? Ma ma nói vậy là muốn an ủi Hoàng hậu nương nương hay sao? Thân hắn như con kiến hôi mệnh bị ổi, không biết có an toàn sống qua đêm nay không?
Đây chính là người do Hoàng hậu nương nương dốc lòng dạy dỗ, giữ vì Thái tử phi cho Thái tử điện hạ, thậm chí Hoàng thượng cũng đã lệnh Khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt, cử hành đại hôn cho hai người.
Dù sao Hoàng hậu cũng đâu phải người thường, chỉ chớp mắt luống cuống một chút liền bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén nhìn tiểu thái giám dưới chân, nói: “Đêm nay bản cung rõ ràng phái ngươi đi nghe ngóng động tĩnh trong phủ Tể tướng, sao ngươi lại chạy đến phủ Tĩnh Bình Hầu làm gì?”
Tiểu thái giám càng run hơn, trán chỉ biết dính chặt nền đất không dám ngẩng lên, nói: “Phủ Tể tướng và Hầu phủ cách nhau không xa, với lại động tĩnh bên Hầu phủ thật sự quá lớn, nô tài… nô tài muốn không biết… cũng rất khó!”
Động tĩnh rất lớn ư? Chẳng phải ý chỉ những người gần đó cũng biết cả rồi?
Khóe mắt Hoàng hậu trở nên mơ hồ, nàng không tin Nguyệt nhi sẽ làm ra chuyện như vậy, huống chi giang phu chỉ là một tên thị vệ quèn, có đánh váng đầu nàng ta cũng sẽ không ngu ngốc bỏ qua Thái tử mà ủy thân dâng hiến cho một tên thị vệ hạ đẳng!
Rõ ràng là bị người hãm hại mà!
“Bản cung bảo ngươi đi nghe ngóng động tĩnh trong phủ Tể tướng, đã có phát hiện gì chưa?”
“Hồi… bẩm nương nương, phủ Tể tướng rất mực yên tĩnh không gì khác thường, chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là cái gì…”
“Chỉ là động tĩnh bên Hầu phủ quá lớn, nên kinh động đến cả Thẩm tướng gia và phu nhân.”
Hoàng hậu mạnh mẽ siết chặt nắm tay, khuôn mặt vốn được bảo dưỡng rất tốt cơ hồ nhìn không ra dấu vết tháng năm cũng run rẩy, giũ ra dưới mắt hai nếp nhăn sâu.
‘Rất mực yên tĩnh’? Làm sao có thể yên tĩnh được chứ?
Rõ ràng nàng đã thấy nha đầu Thẩm Nghiên Tịch bỉ ổi kia ăn bánh phù dung rồi, không thể nào không có gì khác thường xảy ra được, ngược lại là tiểu thư trong phủ Tĩnh Bình Hầu lại gây ra chuyện xấu này, mà còn là Nguyệt nhi nữa chứ!
Đó là Thái tử phi ấn định do nàng một tay dạy dỗ và lựa chọn, mắt thấy sắp vào Đông cung làm Chính phi. Chuyện này xảy ra chẳng phải cũng khiến thể diện của Thái tử mất sạch sao?
“Cái gì? Kim Tiểu Nguyệt tư thông với người ta bị bắt tại trận ư?”
Phủ Tể tướng, Phù Hương viện, Thẩm Nghiên Tịch còn đang chất vấn tên ‘hoa tặc’ dám xông vào khuê phòng của nàng, đột nhiên nhận được tin này cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nhìn bộ dạng thanh tú, đặc biệt là ánh mắt long lanh Hoa Hoa bẩm báo.
*Hoa tặc: kẻ ɖâʍ tặc muốn lẻn vào phòng thiếu nữ cướp sắc, làm chuyện đồi bại.
Giống như nghe được chuyện gì đó hấp dẫn và kích động, hai đôi mắt sáng rực, đối mặt với sự kinh ngạc của chủ tử, nàng liên tục gật đầu, liên thanh nói: “Hiện tại phủ Tĩnh Bình Hầu náo nhiệt lắm đấy, cũng không biết vì sao mà tin này được lan ra rất nhanh, lúc ấy Thái tử cũng đang ở Hầu phủ, tiểu thư ơi, người không thấy được vẻ mặt của Thái tử lúc đó đâu. Ây du… phải nói là vô cùng đặc sắc!”
Vừa nói nàng vừa khanh khách cười, vui mừng phấn khởi như đang hát tuồng, đôi mắt sáng lóe đảo một vòng lại nói tiếp: “Nghe nói cặp song sinh này quả kỳ lạ, không biết có phải do vận mệnh tương liên hay không, ban đầu nô tỳ cũng không tin, nhưng mà bây giờ… Kha Kha, Kim Tứ tiểu thư mới vừa xảy ra chuyện, lời đồn còn chưa dứt trong nháy mắt, tỷ tỷ song sinh Kim Tam tiểu thư lập tức vướng vào tai tiếng như vậy, kinh thành này xem ra muốn không náo nhiệt cũng không được.”
Tam tiểu thư đó thoạt nhìn dịu dàng hào phóng lắm a, so với muội muội kiêu căng của mình tốt hơn rất nhiều, nhưng trên thực thế cũng không phải loại người tốt lành gì cho cảm, phải nói là càng thêm thâm trầm và nham hiểm thì đúng hơn.
Thần thái của Hoa Hoa rất hả hê, Thẩm Nghiên Tịch thấy vậy cũng chỉ cười khẩy một tiếng, đảo mắt nhìn qua không thấy bóng dáng của Hương Hương đâu, kiềm không được hỏi: “Hương Hương đâu?”
Nhắc tới rồi Hoa Hoa đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng nói: “Tí nữa thì quên! Hương tỷ tỷ dặn nô tỳ đến nói với tiểu thư một tiếng, nói cái gì mà trên người Kim Tam tiểu thư và Kim Tứ tiểu thư bị trúng cùng một loại mị dược, tỷ ấy cảm thấy có gì đó không ổn nên đã đi tìm Linh tỷ tỷ xử lý chút chuyện rồi!”
Chưa nói xong, nàng lại thầm thì thêm một câu: “Có cần thiết không? Đúng là phiền toái quá đi!”
Thẩm Nghiên Tịch không biết phải nói gì, cái gì tí nữa thì quên? Rõ ràng chuyện quan trọng nhất mà nha đầu này lại quên béng!
Nếu như không phải nàng hỏi thêm một câu, e là phải đến khi Hương Hương trở lại nàng mới biết có một chuyện như vậy.
Kim Tiểu Nguyệt và Kim Tiểu Dung cùng trúng một loại mị dược sao? Chỉ cần điều tr.a hai tỷ muội không có thói quen dùng thuốc, chuyện này xảy ra sẽ dấy lên sự nghi ngờ, mà nàng cũng phải mau chóng xử lý sạch sẽ số thuốc đó, bằng không cứ giữ lại sẽ có ngày trở thành mầm mống tai họa.
Nàng một chân đạp thẳng tên ‘hoa tặc’ qua một bên, nói với Hoa Hoa: “Hãy cẩn thận thẩm vấn cho ta, ta rất muốn biết rốt cục là ai phái hắn đến đây muốn hủy sự trong sạch của ta. Người đó cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy, như nào cũng phải tìm một người đẹp mặt thuận mắt một chút tới chứ!”
Hai mắt Hoa Hoa nổi lên từng từng ánh sáng kéo mạnh nam nhân này xuống, còn câu nói cuối cùng của tiểu thư thì… À… cứ xem như nàng chưa hề nghe thấy!
Thẩm Nghiên Tịch một mình đứng trong gian phòng vắng vẻ, cảm thấy… chuyện của Kim Tiểu Nguyệt có chút kỳ lạ.
Sao nàng ta lại trúng mị dược chứ? Hơn nữa, còn trùng hợp như vậy, cùng một loại thuốc mà Kim Tiểu Dung mắc phải, đồng thời cũng giống với loại thuốc trong bánh phù dung nàng tí nữa ăn phải trong cung.
Giá cả cũng đâu phải rẻ, tuyệt đối đâu thể tràn lan đến độ ai cũng có thể mua được.
Quan trọng hơn là, trên người Kim Tiểu Nguyệt nàng đã hạ một loại tân dược để theo dõi dược hiệu, nếu vậy chẳng khác nào làm nhiễu kế hoạch, phá hư nghiên cứu của nàng a? Ngoài ra, hai loại thuốc trộn lại với nhau nhất định sẽ phát sinh phản ứng hóa học, đến cuối cùng chính nàng cũng không biết sẽ trở thành một loại độc gì, hoặc là… thuốc độc thật sự!
Không biết tên hỗn đản nào ăn no rỗi việc quá nên đến phá hỏng kế hoạch của nàng? Chẳng lẽ không thể đợi nàng thí nghiệm xong mới kết thúc sao? Bộ không biết thứ tự lễ nghĩa, ai đến trước ai đến sau chăng?
Càng nghĩ càng không yên tâm, nàng rất muốn ra ngoài xem xem Kim Tiểu Nguyệt một chút.
Không thể trì hoãn được nữa, nàng lập tức mở cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Nhưng mà… khi nàng vừa nhảy lên nóc nhà, còn chưa kịp điều chỉnh hướng đi đến phủ Tĩnh Bình Hầu lại gặp thêm một vị khách không mời mà đến, lập tức chặn đường đi nước bước của nàng.
Nàng nhìn nhìn nam tử bạch y tung bay, khí chất lộng lẫy, cả người đều lạnh đạm đến độ không cảm nhận được hơi người, nàng lập tức nhíu mày. Tên hỗn đản này sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Mà nàng lại không hề phát giác ra có gì khác thường mới đáng nói!