Độc Phi Ngự Tà Vương
✍ Phong Phiêu Tuyết
64 chương
450 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1: Chân tình nhất
- Chương 2: Phá hủy
- Chương 3: Làm gì
- Chương 4: Hối hận
- Chương 5: Muốn thú nàng
- Chương 6: Hoàn trả lại
- Chương 7: Hạ cửu lưu
- Chương 8: Giáo huấn
- Chương 9: Oan uổng
- Chương 10: Thói quen
- Chương 11: Mang ơn
- Chương 12: Làm chủ
- Chương 13: Tự mình đa tình
- Chương 14: Thông cảm
- Chương 15: Hiếu lễ làm trọng
- Chương 16: Ngu xuẩn
- Chương 17: Bị bắt
- Chương 18: Mất mặt
- Chương 19: Kẻ trộm
- Chương 20: Nhàn
- Chương 21: Không muốn gặp
- Chương 22: Hiếu thuận
- Chương 23: Không cho
- Chương 24: Thành phẩm có chút cao
- Chương 25: Tình tỷ muội
- Chương 26: Còn mời xin vui lòng nhận cho
- Chương 27: Có chút đáng thương
- Chương 28: Khác biệt
- Chương 29: Khó có được hữu tình lang
- Chương 30: Có tình có nghĩa
- Chương 31: Sảng khoái
- Chương 32: Tiền Đồ
- Chương 33: Quan Trọng
- Chương 34: Không Thích
- Chương 35: Vị Trí
- Chương 36: Coi Trọng
- Chương 37: Người Trong Sạch
- Chương 38: Trăm Việc Chữ Hiếu Làm Đầu
- Chương 39: Rất Có Đạo Lý
- Chương 40: Nghe Lời
- Chương 41: Đơn Giản
- Chương 42: Buôn Bán Không Cần Tiền
- Chương 43: Không Đầu Óc
- Chương 44: Lòng Có Thông Minh Sắc Sảo
- Chương 45: Thông Minh
- Chương 46: Biến Dị Sao
- Chương 47: Chờ Lệnh Dẹp Loạn
- Chương 48: Cần sao
- Chương 49: Tổ tông
- Chương 50: Thuận tiện
- Chương 51: Làm ta sợ muốn chết
- Chương 52: Đau lòng
- Chương 53: Khoe khoang
- Chương 54: Thêm trang*
- Chương 55: Chịu thua
- Chương 56: Xuất giá
- Chương 57: Gây xích mích ly gián
- Chương 58: Vinh dự
- Chương 59: Cao hứng là được
- Chương 60: Phiền phức
- Chương 61: Không hiểu quy củ
- Chương 62: Tự lập môn hộ
- Chương 63: Cảm ơn
- Chương 63-2: Cảm ơn (tiếp)
Edit: Voi còi
Bị chết ở mạt thế lại trùng sinh trong trạch môn.
Nàng vốn định an phận làm một thứ nữ, ăn uống vô lo nhưng hạ nhân khi dễ, thứ muội đoạt phu, mẹ cả lại khắt khe...Thật sự coi nàng là quả hồng mềm?
Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín?
Ta phi!
Ôn nhu thiện lương?
Xéo đi.
Lúc động tay, nàng tuyệt đối không mắng chửi người!
Giết ác phó, đánh thứ muội, phế mẹ cả, nàng ác danh ngập trời.
Mọi người thấy vậy liền cáo trạng lên vua, ai ngờ vương gia giơ tay chém xuống, người nào tới đều tách thành hai: "Vừa rồi các ngươi nói vương phi làm sao vậy?"
Mũi đao rỉ máu, sát ý ngập trời, hệt như Tu La địa ngục.
Mọi người câm như hến, tác tác đổi giọng: "Vương phi anh minh!"
Người nào đó cho đao vào vỏ, hai mắt phiếm hồng, trong nháy mắt Tu La biến trung khuyển: "Đó là tự nhiên, cũng không nhìn một chút đây là tức phụ của ai!"