Chương 14: Thông cảm

Edit: voi còi
Ầm một cái, hai má Lâm Thiến Khanh bởi vì xấu hổ và giận dữ mà trở nên đỏ bừng.


Lâm Y Hân đang đỡ Lâm Thiến Khanh lên xe ngựa mày nhíu chặt, bất mãn liếc liếc mắt nhìn Lâm Mị một cái, lúc này mới gắt giọng: “Chu công tử, vừa rồi không phải ngươi mới nói xe ngựa này là chuẩn bị cho muội muội của ta sao? Bây giờ làm sao lại không cho lên xe?”


”Ta nói đương nhiên là Tam tiểu thư muội muội ruột thịt của ngươi.” Chu Bảo Trạch còn nhớ chuyện ngày đó Lâm Y Hân oan uổng Lâm Mị, với nàng cũng không có sắc mặt tốt: “Nhị tiểu thư, ngươi bỏ mặc muội muội ruột thịt của mình không chăm sóc, ngược lại đi chiếu cố Tứ tiểu thư. Liền bởi vì Tứ tiểu thư có di nương che chở, mà Tam tiểu thư lẻ loi một mình sao?”


”Ngươi!” Lâm Y Hân tức giận đến sắc mặt xanh đen, vừa muốn cùng Chu Bảo Trạch mắng nhau, lại bị Lâm Thiến Khanh trực tiếp đẩy tay ra: “Ai muốn ngồi xe ngựa của ngươi?”
Nói xong, Lâm Thiến Khanh tức giận rút chân về, chạy tới xe ngựa của hầu phủ bên cạnh, bên cạnh thằng nhóc vội vàng mở cửa xe ra.


Lần này, Lâm Thiến Khanh cũng không cần người đỡ mình, tự mình một người nhanh nhẹn lên xe ngựa.
Trầm mặt, hướng trong xe ngồi xuống, hãy còn sinh hờn dỗi.
Thực sự là quá mất mặt!


Lâm Y Hân hung hăng lườm Lâm Mị một cái, xoay người cũng lên xe ngựa hầu phủ, nhìn thấy Lâm Mị còn đứng ở tại chỗ, không vui hô: “Lâm Mị, ngươi còn không mau nhanh lên xe ngựa chờ cái gì đâu? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn cùng một nam tử ngồi chung một chiếc xe ngựa sao? Ngươi còn có muốn danh tiết hay không?”


available on google playdownload on app store


Trong lòng Lâm Mị cười thầm, Lâm Y Hân này thực sự là buồn cười, tiểu thư khuê các hậu trạch liền đều thiển cận như vậy sao?
Cũng tốt, thuận tiện nàng hành sự.


Lâm Mị hơi gật đầu, vừa mới xoay người hướng xe ngựa hầu phủ, liền bị Chu Bảo Trạch ngăn cản: “Tam tiểu thư, tại hạ cố ý chuẩn bị xe ngựa cho nàng.”


”Đa tạ ý tốt của Chu công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi, ta cũng không thể phiền phức ngươi, dù sao ngươi và ta cũng không quen.” Lâm Mị thấp giọng mềm giọng nói.
Làm thứ nữ hầu phủ lời nàng muốn nói được dịu dàng. Kỳ thực, nếu như đổi thành bản thân Lâm Mị mà nói liền rất đơn giản.


Hắn chuẩn bị xe ngựa nàng liền muốn ngồi sao?
Hắn cho là hắn là ai a?
Thật coi nàng mất trí nhớ, đã quên những chuyện trước kia sao?
Trong lòng Chu Bảo Trạch đau xót, tự động xem nhẹ nửa câu sau của Lâm Mị nói: “Ta cưỡi ngựa, xe ngựa là chuyên môn chuẩn bị cho nàng.”


Nhìn thấy Lâm Mị còn đang do dự, Chu Bảo Trạch tiếp tục tìm lý do: “Huống chi mọi thứ cũng đã chuẩn bị, không qua đó, cũng là lãng phí. Nhìn xe ngựa hầu phủ, không gian tương đối nhỏ. Nàng qua ngồi xe ngựa của ta, một là tránh lãng phí, hai cũng là xin Tam tiểu thư thông cảm Nhị tiểu thư Tứ tiểu thư, đỡ phải chen bọn họ.”


Cách đó không xa, ngồi ở bên trong xe ngựa hầu phủ Lâm Y Hân thế nhưng tức giận đến nghiến răng.
Hóa ra Lâm Mị ngồi xe ngựa của Chu Bảo Trạch vẫn là vì bọn họ suy nghĩ? Vì bọn họ phân ưu?
Muốn là nói như vậy, không cần Lâm Mị “Hi sinh” như thế, nàng đi ngồi xe ngựa của Chu Bảo Trạch là được rồi.


Nhìn nhìn trong xe ngựa cuat Chu Bảo Trạch trải da thú mềm mại, chăn long giữ ấm thoải mái, còn có bàn con ở giữa xe mặt trên bày nước trà điểm tâm, hoa quả mùa này không có.
Lại nhìn nhìn xe ngựa của bọn họ, chính là xe ngựa bình thường, cái gì cũng không có, còn nhỏ hơn hai vòng so với xe ngựa của Chu Bảo Trạch.


Lâm Y Hân liếc liếc mắt nhìn hai mắt Lâm Thiến Khanh hơi đỏ lên, nhìn như vô ý nói: “Chu công tử đối với Tam muội trái lại rất để bụng a. Tứ muội, Chu công tử không phải vẫn tâm hệ với muội sao?”
Hai mắt cụp xuống, tóc mai trên trán Lâm Thiến Khanh ngăn trở chính là đau lòng trong mắt.


Di nương đã nói, Chu công tử mới có thể trác tuyệt, càng giỏi buôn bán. Nàng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa công việc quản gia tốt, hai người là duyên trời tác hợp, vô cùng xứng.
Cùng Chu công tử ở chung trong khoảng thời gian này, nàng tức thì bị phong thái trên người Chu công tử thuyết phục.


Các loại tin đồn thú vị nói, các nơi nhân tình phong mạo thật là hạ bút thành văn, làm cho nàng vô cùng hâm mộ.
Thậm chí nàng cũng tính toán được rồi, sau khi gả cho Chu công tử, vì hắn xử lý hậu viện thật tốt. Hắn ở bên ngoài buôn bán kiếm tiền, nàng ở trong phủ trị gia giữ tiền, phu xướng phụ tùy.


Nhưng, ai nghĩ đến, sự tình lại đột nhiên biến thành bộ dáng này.
Lâm Y Hân nhìn thấy khăn tay trong tay Lâm Thiến Khanh đều nhanh cũng bị nàng xé nát, trong lòng cười thầm không ngớt, lại hình như là đang tự lẩm bẩm nói: “Cũng không biết Tam muội dùng phương pháp gì, khiến Chu công tử si mê với nàng như thế.”


Nói xong, Lâm Y Hân nhìn lướt qua ngón tay Lâm Thiến Khanh bởi vì quá dùng sức vò khăn tay mà mất đi huyết sắc, đáy mắt thoáng qua một mạt ý cười đắc ý.


Xe ngựa nhanh như chớp đi đến hội đèn lồng bên kia, theo cửa sổ xe ngựa là có thể nhìn thấy hoa đăng gắn thành một mảnh kia. Có hoa sen có mẫu đơn, còn có khỉ nhỏ heo nhỏ cá vàng... Nhiều loại, thực sự là muốn cho người nhìn hoa mắt.


Bên tai từng tiếng rao hàng từ người bán hàng rong vang vọng, tiếng mặc cả giá cả hỗn hợp ở trong đó, phi thường náo nhiệt.
”Thiếu gia, phía trước chỉ có thể đi bộ.”
Chu Bảo Trạch gật đầu một cái, từ trên ngựa xuống, mở cửa xe ra nói: “Tam tiểu thư, mời xuống xe.”
Lâm Mị hơi gật đầu đi xuống.


Vừa xuống xe Lâm Thiến Khanh nhìn thấy Chu Bảo Trạch sai thằng nhóc cuat hắn lấy ghế nhỏ để Lâm Mị đạp lên đi xuống, còn cps bộ dáng ân cần bảo vệ ở bên người Lâm Mị rất sợ nàng ngã xuống, ngực liền một trận tức giận.


”Ôi, Tam muội chính là thông minh, buôn bán lời được tiền của Vương gia lại được chân tình của Chu công tử, tính gộp cả hai phía cũng không chịu thiệt a.” Lâm Y Hân ở bên tai Lâm Thiến Khanh than nhẹ một tiếng.


Tiếng thở dài này trực tiếp thổi chặt đứt tia thần kinh lý trí trong đầu Lâm Thiến Khanh trong đầu, khiến một loại cảm xúc tên là đố kị điên cuồng tăng vọt.
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Thiến Khanh một trận xanh một trận trắng, Lâm Y Hân cười thầm ở trong lòng.


Đấu đi đấu đi, tốt nhất đem Lâm Mị đuổi ra hầu phủ. Như vậy Lâm Mị mới không còn tiếp tục chọc khiến mẫu thân phiền chán, nàng cũng đỡ phải bị liên lụy.
”Chu công tử, Tam muội, chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy Chu Bảo Trạch cùng với Lâm Mị qua đây, Lâm Y Hân cười mỉm gọi.


Lâm Thiến Khanh trầm mặt, rên một tiếng, để nha hoàn đỡ mình hướng hội đèn lồng đi đến.
Trên đường nhiều loại hoa đăng rốt cuộc là dời đi lực chú ý của Lâm Thiến Khanh, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, hưng trí bừng bừng nhìn qua.


Lâm Mị nhìn đoàn người rộn ràng nhốn nháo vẫn còn có chút không được tự nhiên, mười năm cũng chưa từng thấy qua nhiều người sống như vậy, nhất là người sống trên mặt mang theo tươi cười nhẹ nhõm như vậy.


Cho tới bây giờ, nàng mới hoảng hốt cảm giác có chút chân thực, đã thoát khỏi ác mộng mạt thế khủng bố kia.


”Tiểu thư, tiểu thư... Xin thương xót đi, mua nữ nhi của ta đi.” Một tiếng cầu xin đau khổ cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Mị, quay đầu nhìn lại, một người nam tử trung niên quỳ gối ven đường, râu ria xồm xàm ăn mặc rách tung toé, ở bên cạnh hắn, một tiểu cô nương phá lệ nhỏ gầy cũng đang quỳ gối như vậy.


Nhìn niên kỷ, cũng chỉ mười một mười hai tuổi, bởi vì quá gầy, mắt thật to, sợ hãi nhìn người đi trên đường, trong mắt hàm chứa nước mắt.


”Tiểu thư, mấy vị tiểu thư tốt bụng, mua nữ nhi của ta đi. Chỉ cần cấp phần cơm ăn là được, ta thật sự là nuôi không được nàng nữa.” Nói xong, nam nhân trung niên lau nước mắt nghẹn ngào.
Lâm Mị nhìn lướt qua, trực tiếp phân phó nói: “Tú Nhi, đưa tiền, mua.”


”Sao ngươi lại bán nữ nhi a? Đứa bé nhỏ như vậy, sao ngươi lại nhẫn tâm?” Lâm Thiến Khanh nhíu đôi mày tinh xảo lại, không đồng ý hỏi: “Tam tỷ, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy tại sao có thể ly khai thân nhân của mình đâu?”






Truyện liên quan