Chương 75: Chúng ta quen biết không lâu

‘Lả tả’ hai tiếng chỉ thấy hai bóng đen trong phủ Kỳ vương chợt lóe lên, nhanh như tia chớp lại biến mất không hình bóng rồi.
Hai bóng đen này bay vút mà qua, lao thẳng tới đầu tường cao lồng lộng, cũng không có rời khỏi phủ mà chỉ đứng ở đó thăm dò xung quanh.


Một trong đó không ai khác chính là ảnh vệ thường đi theo Thất điện hạ, Ảnh Tam chứ ai!
Xa xa khúc quanh đang phóng tới một bóng dáng sính đình, hai người đang nằm sấp ở chóp tường đồng loạt thò đầu ra, bốn con mắt sáng loáng như đèn pha tỏa sáng.


“Đã nói là Vương phi tới mà. Ta làm sao có thể nhận nhầm Vương phi chứ?”
Ảnh Tam gẩy gẩy chóp tường, nhìn bóng dáng đang hoãn bước nơi khúc quanh, thần tình cực kỳ kích động.


Vừa rồi trên nóc nhà nhìn thoáng qua một cái đã nhận ra là Vương phi rồi, dường như Vương phi đang chuẩn bị tới Vương phủ á. Lúc này vọt ra, đương nhiên phải dùng nhiệt tình chân thật nhất có thể, phương thức long trọng nhất để nghênh đó Vương phi chứ!


Người đứng bên cạnh hắn có tuổi tác tương tự, hai con mắt mở to treo ngược, thần sắc có vẻ hơi yếu kém một chút, giờ phút này đang tò mò quan sát người đang bước tới từ phía xa xa, nghe nói đó chính là nữ chủ tử tương lai của bọn họ, hắn hơi ghét bỏ phán một câu: “Dung nhan khó coi quá.”


Ảnh Tam ‘chậc’ một tiếc, “Cái gì mà khó coi? Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy ai đẹp hơn Vương phi cả, sánh duyên với chủ tử quả là ông trời tác hợp.”


available on google playdownload on app store


Hắn mới không ngu đi nói cho tiểu tử này biết vẻ mặt thật của Vương phi quốc sắc thiên hương cỡ nào, đợi sau này Vương phi khôi phục hình dạng thật nhất định sẽ khiến cho đôi mắt tên tiểu tử này lọt tròng.


Mặc dù giờ phút này dung nhan của Vương phi bình thường một chút thật, nhưng thứ khí chất thanh nhã hồn nhiên thiên thành kia, há người bình thường có thể so sánh với? Thật không hổ danh là nữ tử được chủ tử để mắt, không hổ danh là nữ chủ tử tương lai của hắn!


Nghĩ như vậy, Ảnh Tam vừa mong đợi lại kích động, đứng lắc lư bên tường đá đá người bên cạnh, “Tiểu tứ, còn không mau vào bẩm báo chủ tử!”


Tiểu Tứ… hắn chính là Ảnh Tứ, mới hoàn thành nhiệm vụ hôm qua, đêm hôm khuya khắc mới hồi kinh phục mệnh, vừa trở về đã bị tên tiện nhân Ảnh Tam kéo ra đánh nhau một trận.


Hắn cũng rất hiếu kỳ vị Vương phi tương lai này, cho nên mặc dù cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cũng không muốn bị Ảnh Tam đuổi theo như vậy, giận lẫy đạp ngược lại, “Hừ, người luôn đi theo chủ tử chính là người, hiển nhiên phải do ngươi đi bẩm báo chủ tử mới đúng chứ. Còn việc nghênh đón Vương phi nặng nhọc như vậy cứ để kẻ lóc cóc leng keng này tận tâm tận lực đi. Nhanh đi đi!”


Ảnh Tam không chút khách khí đá ngược lại, “Việc nghênh đón Vương phi quan trọng như vậy sao có thể giao cho một tên vô liêm sĩ có ý bất mãn với Vương phi như ngươi được?”
“Nói bậy! Con mắt nào ngươi thấy ta bất mãn với Vương phi hử?”


“Ta không chỉ thấy, còn nghe được ngươi nói xấu Vương phi!”
“Tiểu Tam à… ngươi vừa điếc lại vừa mù sao! Khó trách cứ luôn ở bên cạnh chủ tử! Chủ tử nhất định là thấy ngươi quá đáng thương nên không đành lòng đẩy ngươi ra ngoài mạo hiểm!”


“Hôi thối! Mau đi nhanh đi! Vương phi đã tới cửa rồi kìa.”
“Ngươi đi đi, ta sẽ nghênh đón Vương phi!”


Hai người nằm sấp ở chóp tường nhưng không ai cử động, bốn chân cứ ‘răng rắc’ đá qua đá lại như nước với lửa khiến cho bọn thị vệ bên dưới giật nảy người, thế nên mọi người đều không nhìn thấy có một người đang yên lặng tiến đến sau cửa chính, một mình mở cánh cửa nặng trịch ra.


Tiếng cửa mở rang kinh động bọn thị vệ đang vây quần xem kịch vui trên tường, chứng kiến Vương phi chưa được nghênh tiếp đã tới cửa, hai người cùng mắng nhau ‘Tiện nhân’, động tác nghiêm túc trở lại, nhanh chóng nhảy 6x, bay ra ngoài cửa đón Vương phi.


Lại nói đến Thẩm Nghiên Tịch, nàng vối tức hồng hộc mà đến, nhưng đoạn đường này cũng khiến tâm tư nàng bình phục trở lại, cảm giác mình thật sự không lý giải được, đến tột cục là đang phiền muộn chuyện gì? Đột nhiên chạy đến Kỳ vương phủ làm quái gì nhỉ?


Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì người đã ở trước cửa Vương phủ, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai cái đầu tròn vo đứng trên tường cao, cùng với…
Hừ, có phải các người cho rằng cách xa như vậy bổn cô nương không nghe được những ‘lời tâm sự thầm kín’ của hai ngươi sao?


Cửa chính của Kỳ vương phủ vừa vặn từ từ mở ra, dẫn đầu chính là gã có khuôn mặt em bé, Ảnh Cửu, cũng nương theo là một nụ cười tươi rói làm cho tâm tình người ta cảm thấy vui sướng, cung kính hành lễ vấn an nàng, “Tiểu Cửu xin cung nghênh Vương phi! Sao hôm nay ngài lại một mình tới đây? Lỡ giữa đường gặp phải người xấu thì sao được? Thỉnh Vương phi vào đây, chủ tử ngày ngày đều ngóng trông ngài, được gặp ngài nhất định sẽ vui lắm!


Nhoáng một cái lại thấy Ảnh Tam tiến lên, uống mông đẩy Ảnh Cửu chen ra, nụ cười vô cùng rực rỡ đầy nịnh nọt: “Vương phi một đường khổ cực, sao không cho người đến báo trước một tiếng, Tiểu Tam cho xe đến đón người!”


Theo sát phía sau chính là người vừa trở về kinh thành nhưng chưa từng gặp mặt, Ảnh Tứ, hắn cung kính hành lễ, ánh mắt thỉnh thoảng chạy một vòng trên người nàng, khóe mắt xếch lên toát ra từng vòng sáng, vừa hiếu kỳ lại mơ hồ có chút muốn nhìn cho kỹ.


Thẩm Nghiên Tịch nhìn ba người trước mặt và rất nhiều thị vệ trong Vương phủ đang đứng sau họ.
Nếu hiện tại xoay người rời đi hình như có chút không ổn lắm.


Cho nên, ngay tại ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn mình, nàng cất bước lên thêm bước vào Kỳ vương phủ, một đường được dẫn thẳng đến thư phòng của Quân Thương.


Một đường thông suốt, trước khi nàng đến được thư phòng đã sớm có thuộc hạ đi bẩm báo, chỉ trong chốc lát, Ảnh Tam và Ảnh Tứ vẫn còn nhún nhường nhau xem việc ai đi nghênh đón.


Cho nên, khi nàng đến được thư phòng, cổng chính đã mở to, vừa ngẩng đầu đã thấy Thất điện hạ ngồi sau án thư đang ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt chạm nhau không dời, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ dị.


Ánh mắt hắn nhìn nàng vừa lạnh nhạt lại nhu hòa. Nàng nhìn hắn lại nghĩ tới việc ‘dắng thiếp’ theo hồi môn, tâm tư vừa được bình phục lập tức phập phồng khó chịu.


Nhạy cảm phát giác được tâm trạng của nàng khác thường, hắn buông bàn tay đang lật trang sách, ánh mắt trầm ngưng, “Hôm nay nàng nghĩ đến chuyện gì mà lại đến đây?”
Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?


Thẩm Nghiên Tịch cảm thấy cổ họng phát chát, chỉ có mấy câu cần nói mà đột nhiên lại nói không nên lời, ánh mắt hơi lệch đi, sau đó điềm nhiên như không bước vào thư phòng, chọn một cái ghế ngồi xuống.


Đám người Ảnh Tam thấy nàng tiến vào thư phòng rồi liền lui tán đi, tập trung mọi nhãn lực để nhìn lén, người duy nhất không mấy có nhãn lực độc đáo, Ảnh Tứ vừa trở lại kinh thành tựa hồ còn không biết rõ tình huống gì, kính cẩn đóng cửa thư phòng lại một cách không thương tiếc.


Trong nháy mắt, thư phòng chỉ còn lại hai người, ngay cả trà nước điểm tâm đều được chuẩn bị đầy đủ trước khi nàng đến, để không lãng phí chút thời gian, không quấy rầy chủ tử bồi dưỡng tình cảm với Vương phi.


Thẩm Nghiên Tịch hơi phát quẫn, tay nâng tách uống trà để che giấu chút thần sắc không tự nhiên lúc này, cũng thuận tiện tìm một đề tài để nói.


Đột nhiên nàng cảm thấy đường đột chạy tới phủ Kỳ vương thật có chút kỳ quái, sao hồi nãy đang tức giận nàng lập tức thẳng cẳng bay đến đây mà không suy xét trước sau chứ?


Uống xong một hớp trà, sau khi đặt ly xuống thì sắc mặt đã bình tĩnh lại, nhãn châu xoay động linh hoạt, mặt mày khẽ cong, khóe môi câu lên nói: “Hôm nay tổ mẫu và mẫu thân nói với ta về vấn đề đại hôn, bảo là muốn cho thêm một muội muội của ta theo hầu làm dắng thiếp. Ta nghĩ một lát thấy nên đến đây hỏi ngài là ưng ý Tứ muội muội hay Ngũ muội muội đây?”


Lời còn chưa dứt, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống đáng kể, đến sau khi nàng nói nốt câu cuối cùng, bầu không khí trong phòng như có bão táp đang gào thét, khí lạnh dày đặt khiến lông mao người trong đó kiềm không được muốn dựng đứng lên, từng lớp từng lớp da gà thi nhau phất cờ khởi nghĩa.


Thẩm Nghiên Tịch nghiêng đầu liếc hắn một cái, chứng kiến vẻ mặt xưa giờ chưa từng thấy ở hắn, ánh mắt hắc trầm trầm, tĩnh mịch sâu thẳm khiến lòng người hoang mang rối loạn đang nhìn thẳng vào nàng.


Khóe mắt nàng hơi nhướng lên, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng bởi luồng khí lạnh bất thường đó, tay lại nâng tách trà, thổi lên chút hơi nóng, làn khói mỏng mờ mịt quanh quẩn che đi thần sắc trên mặt nàng lúc này, giọng nói cũng như sương mù mênh mông mà trôi tới.


“Ý của tổ mẫu và mẫu thân là muốn để Tứ muội theo ta cùng xuất giá, Ngũ muội muội sẽ đi theo Tam muội, có điều ta cảm thấy vẫn phải tới hỏi điện hạ ngài một tiếng, dù sao cũng là dắng thiếp theo của hồi môn xuất ra ngoài, tất nhiên vẫn nên để cho điện hạ ngài chọn một người vừa ý… Ực!”


Lời nói đột nhiên đứt đoạn, tay nàng nâng chén nhưng tròng mắt đã đứng hình nhìn người nào đó tiến đến trước mặt mình, nàng sững sờ trơ mắt ra nhìn hắn.


Hơi nước đang bồng bềnh trước mặt khiến cho tầm mắt nàng trở nên mông lung không rõ ràng, nhưng như cũ vẫn thấy được sắc mặt lạnh như băng của hắn đang đến gần.
Ủa… rõ ràng khuôn mặt không chút thay đổi nhưng nàng nhìn như thế nào cũng cảm thấy lạnh lẽo hơn mọi khi rất nhiều?


Đột nhiên, hắn đưa tay ra với một tốc độ rất nhanh, chỉ kịp xẹt qua mắt nàng một cái, né còn không kịp né, thì chiếc cằm đã bị nâng lên, khuôn mặt lạnh như tiền kia áp thẳng xuống mặt nàng.
"Nàng cảm thấy ta để tâm đến ai?"


Trong sự lạnh lùng của ánh mắt đó lại mang theo chút tàn ngược, dường như chỉ cần câu trả lời của nàng có chút xíu gì đó khiến hắn bất mãn, thì bộ móng vuốt này sẽ lập tức xé tan nàng thành nghìn mảnh.


Thẩm Nghiên Tịch đối mặt với đôi mắt đó, không chút lùi bước nhưng cũng không è dè, ngược lại vô cùng hòa thuận và vui vẻ, đến cả cục tức nơi cổ họng do Thẩm gia gây ra cũng tan đi tự lúc nào.


Còn chưa hiểu rõ tâm ý, tình cảm của mình đột nhiên biến hóa vì lẽ gì, nàng chớp chớp mắt, nói: "Ta đây sao biết được? Vốn dĩ chúng ta cũng không phải quen thân nhau lắm, hiển nhiên tâm tư của điện hạ ta đây không thể đoán được.”


Hắn mím chặt môi, hai mắt nheo lại, bàn tay đang bóp cằm của nàng càng dùng sức hơn, đến độ từng đốt ngón tay cũng trắng bệch ra. Nàng khẽ chau mày lại, thật sự nàng cảm thấy đau rồi nha.
"Chúng ta không quen thân lắm?"


Tình thần của nàng dừng lại trên chiếc cằm đang bị bóp đến phát đau, thuận miệng nói: "Chẳng lẽ chúng ta rất thân sao? Từ trước đến giờ cũng chỉ gặp nhau có mấy lần. Ấy ấy, ngươi có thể buông ngón tay mình ra không, bộ muốn bóp nát cái cằm của bản cô nương chắc? Ta… Ực!”


Bờ môi đột nhiên cảm thấy mềm nhủ, ngăn chặn tất cả những lời chưa kịp nói ra của nàng, cũng tiện chặn luôn cặp mắt bỗng nhiên trợn to của nàng, nhìn đến tuấn nhan trước mặt cơ hồ đã dán kín lên mặt mình, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt u tối không thấy đáy kia, trống ngực nàng đập mạnh, suy nghĩ cũng theo đó mà bay tán loạn.


What the hell? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đôi môi nàng cảm thấy đau nhói, nàng hừ mạnh một tiếng, thì chiếc lưỡi trơn tru của ai đó lại nhân cơ hội trực tiếp đột nhập vào miệng nàng.


Chỉ một cái chớp mắt, hai người đồng thời liền chấn động. Một dòng điện đột nhiên lướt qua, chấn động đến mức lạc mất hồn phách, cả linh hồn chao đảo và phiêu đãng, chiếc lưỡi kia không hề khách khí dọc mưa khuấy nước trong miệng nàng.


Lúc này nàng mới hoàn hồn, không chút do dự mà phất tay tát thẳng lên khuôn mặt yêu nghiệt ở trước mắt.






Truyện liên quan