Chương 7: Lưu lại một phần tôn nghiêm
Đó là một tấm áo choàng tao nhã lịch sự!
Rất thích hợp để cho nàng dùng!
Đây quả thực chính là ông trời đã đưa quần áo cho nàng!
Cố Tích Cửu không đợi lâu hơn nữa, lập tức cởi chiếc áo choàng trắng ra khỏi bức tượng chạm ngọc.
Ban đầu nàng còn lo lắng bức tượng chạm ngọc quá cứng nên không thể dễ dàng co duỗi cánh tay, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng cởi chiếc áo ra. Không ngờ chiếc áo choàng trắng lại khá đàn hồi và nàng có thể dễ dàng cởi xuống.
Sau khi cởi chiếc áo ngoài ra thì nàng mới phát hiện, trên pho tượng chạm ngọc cư nhiên còn mặc quần áo bên trong, thậm chí bên trong nữa còn mặc cả qυầи ɭót...... ăn mặc giống y như đúc những cổ nhân mà nàng từng xem trên TV, không thiếu cái gì.
Người thợ điêu khắc tạo nên pho tượng ngọc giống người này cũng quá chuyên nghiệp đi?! Quả thực đã đối đãi giống như người thật.
Nàng đang tự hỏi, liệu phía bên trong quần của pho tượng chạm ngọc sẽ chạm khắc phần bí ẩn nhất của nam nhân hay không?!
Cố Tích Cửu không nhịn được sự tò mò, duỗi tay túm lấy gò giữa hai chân của pho tượng chạm ngọc. Thật vậy, cư nhiên thật sự đầy đủ hết! Hơn nữa, kích cỡ dường như có vẻ khá lớn......
Nàng ho một chút, một đôi con ngươi nhịn không được lại đánh giá một phen ở trên người pho tượng chạm ngọc. Cởi bỏ đi áo choàng to rộng bên ngoài, trang phục bên trong trên người pho tượng chạm ngọc cực kỳ hợp với cơ thể, phác hoạ thân hình nam tử đĩnh bạt thon dài. Thêm một phân thì béo mà giảm một phân thì gầy, từ trên xuống dưới đều rất hoàn mỹ, không giống như thợ thủ công nhân gian vừa chế tạo ra, mà giống như là một kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế. Pho tượng chạm ngọc này quả thực chính là tập hợp tất cả những gì hoàn mỹ nhất. Nếu thực sự trên đời này có người trưởng thành như vậy, phỏng chừng tất cả nữ nhân đều sẽ điên cuồng vì hắn, đúng không?!
May mắn nó chỉ là một pho tượng!
Cố Tích Cửu nhìn nó một lát, giơ tay vỗ nhẹ ở trên mặt tượng chạm ngọc một cái: "Thần tiên ca ca, đắc tội. Ngươi cao lớn và quyến rũ như vậy, hãy cho ta mượn hết quần áo của ngươi đi. Cũng coi như ngươi là thần tiên làm việc tốt một ngày......"
Nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài như vậy mà không có quần áo bên trong thì có cảm giác hơi nguy hiểm, vì thế nên nàng nói một tiếng đắc tội, không khách khí giơ tay lên, lột đồ bên trong và quần chíp trên người tượng chạm ngọc......
Hai chiếc này không có độ co dãn, đối phương lại đang trong tư thế ngồi, sau một hồi cố gắng, nàng cũng không thể cởi ra.
Trừ phi đem xé hoàn toàn hai cái này ra, bằng không nàng sẽ không có cách nào thành công. Tuy nhiên, nếu thật sự xé rách ra, nàng cũng không dùng được......
Quên đi!
Hãy lưu lại một phần tôn nghiêm cho pho tượng chạm ngọc này đi, không cởi hết của nó......
Cố Tích Cửu rốt cuộc từ bỏ, chỉ mặc trên người một chiếc áo khoác ngoài trắng như tuyết. Áo choàng trắng mặc ở trên người nàng tự nhiên hơi lớn. Nàng không khách khí dứt khoát dùng thanh bảo kiếm cắt một khối nhỏ của chiếc áo choàng làm thành thắt lưng, dùng đoạn vải ấy quấn quanh bên hông, trừ bỏ hơi rộng, quả nhiên không còn dài nữa.
Vật liệu may mặc này mặc ở trên người rất thích hợp, mượt mà giống như có cảm giác gió đang thổi nhẹ trên làn da. Cố Tích Cửu bắt đầu cân nhắc, sau khi trở về sẽ dùng chiếc áo choàng này chế thành một bộ nội y......
Nàng vốn dĩ bị mưa to tưới ướt như gà rớt vào nồi canh, cực kỳ lạnh. Hiện tại, sau khi mặc áo choàng mỏng này vào, trên người ấm áp lên, tất cả cảm giác lạnh lẽo đều biến mất không thấy.
Quả nhiên là thứ tốt!
Dù sao, là ai đã đặt một pho tượng chạm ngọc tuyệt thế tại trong sơn động, nơi núi hoang khô cằn như vậy?
Không nói đến giá trị chạm ngọc, thậm chí quần áo mặc trên người nó cũng là bảo vật cực kỳ trân quý, đúng không?
Cố Tích Cửu lại đánh giá trong động một chút, không nhìn thấy bảo bối nào khác, không giống như là kho báu của bọn đạo tặc.
Chẳng lẽ là mỗ đạo tặc vừa mới đánh cắp nó từ một nơi nào khác, nhất thời không dễ dàng tẩu tán, vì thế nên tạm thời bày biện ở chỗ này trước?
Điều này rất có khả năng!