Chương 10: Hùng hài tử*--
Edit & Dịch: Emily Ton.
Kỳ quái! Khi hắn tiến vào đây luyện công, rõ ràng là trong động ngoài động đều thiết hạ trận pháp ngăn cản người xuất nhập, người kia rốt cuộc đã tiến vào như thế nào, ra ngoài như thế nào?
Hắn mở rộng hai cánh tay ra, ống tay áo tuyết trắng không gió tự động di chuyển theo, tất cả tạp vật trong động đều bay lên không trung, chuyển động bay múa ở trước mắt hắn.
Trong động thật ra cực kỳ sạch sẽ, những tạp vật cực nhỏ, bay múa ở trước mắt hắn chỉ có vài mảnh vải.
Cố Tích Cửu làm việc cực kỳ cẩn thận, nàng sợ cường đạo trở về phát hiện hành động của nàng, cho nên đã thuận tay mang cả màn giường rách nát khi tới nơi đây. Chỉ có một ít tàn lưu vải vụn rất nhỏ gần như không thể nhìn thấy, đã bị nam tử này dùng linh lực hút ra.
Ánh mắt nam tử dừng lại một lát trên vài mảnh vải vụn.
Đây không giống như là vải dệt của quần áo, dường như có chút giống tơ tằm chuyên làm màn giường......
Chẳng lẽ người kia cư nhiên bọc một mảnh màn giường tới đây?
Bởi vì hắn chỉ lưu lại xúc cảm, cho nên hắn không thể nhìn thấy được dung mạo, không nghe được giọng nói, cũng như không ngửi được hơi thở của người kia. Hắn căn bản không biết đối phương là nam hay là nữ, là già hay trẻ......
Bất quá lúc ấy hắn cảm ứng được bàn tay sờ soạng hắn không lớn, lòng bàn tay có chút thô ráp, hẳn là một hài tử thường xuyên làm việc nặng.
Hắn rũ mắt nhìn nhìn trên người mình, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, trên người hắn chỉ xuyên một bộ quần áo trong và qυầи ɭót...... Kể từ khi hắn xuất đạo tới nay, còn chưa từng ăn mặc không chỉnh tề như vậy!
Hùng hài tử*
kia không biết là đã chạy ra từ xó xỉnh nào ——
*Hùng hài tử (
熊孩子
): ý nói đến đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử. (brat, naughty child, wild kid)
Hắn đột nhiên giơ tay lên, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc áo khoác bên ngoài, tùy ý mặc lên trên người. Hắn chạm tay vào trên mặt một cái, trên mặt lại xuất hiện thêm một cái mặt nạ quỷ lấp lánh ánh sáng, che đậy bộ mặt của hắn. Mặt nạ quỷ rất dữ tợn, khiến ánh mắt người khi nhìn lần đầu tiên sẽ không dám lại nhìn xem lần nữa.
Chuẩn bị xong hết thảy, thân hình hắn vừa động, trong chớp mắt đã đứng ở bên ngoài động, ngửa đầu nhìn trời, đầu ngón tay bắn ra, một luồng ánh sánh màu trắng chiếu thẳng lên trời ——
Một lát sau, có bốn thân ảnh từ bốn phương hướng bay vút tới, cúi đầu quỳ xuống: "Chúc mừng tôn chủ xuất quan!"
Tôn chủ kia nhìn bọn họ một lát, tựa hồ đang cười, ung dung thong thả hỏi bọn họ một câu: "Bản tôn bế quan, mấy ngày nay, mấy người các ngươi đã tiêu dao nơi nào?"
Giọng nói của hắn ôn hòa giống như mưa thuận gió hoà, nhưng lại khiến thân mình bốn người đồng thời run lên! Cùng nhau quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ vẫn luôn chờ đợi 50 dặm ở bên ngoài núi Ninh Võ (宁武), không dám lơi lỏng......"
"Ồ......" Tôn chủ kia búng búng ngón tay: "Ngươi có nhìn thấy cao thủ nào tiến vào núi này hay không?"
"Không có."
Đối với tuyệt đỉnh cao thủ bọn họ, có một loại năng lực cảm ứng đặc thù, chỉ cần có cao thủ tới gần núi này, bọn họ lập tức có thể cảm ứng được và dễ dàng chặn lại, dùng các loại biện pháp dẫn dắt người rời đi.
Tôn chủ chỉ nhìn bọn họ mà không nói gì.
Lúc này vốn là cuối mùa thu, lại ở sâu bên trong núi, thời tiết sớm đã lạnh lẽo, lá rụng khắp nơi, mà lúc này không khí xung quanh lại đang dần ấm lên, phảng phất như mùa xuân đang tới.
Tôn chủ nổi giận!
Bốn người quỳ rạp trên mặt đất càng run rẩy hơn, bởi vì tôn chủ bọn họ không giống như người thường. Những tuyệt thế cao thủ khác, khi tức giận có thể khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh hạ thấp xuống 8 độ. Nhưng tôn chủ bọn họ lại có thể khiến cho nhiệt độ xung quanh ấm lên 8 độ! Khi hắn càng giận, xung quanh càng giống như xuân về hoa nở......
Trên đời này có thể khiến cho tôn chủ tức giận thật sự không nhiều lắm, bốn người rất kinh hãi nhưng cũng rất bối rối. Một người trong đó đột nhiên nhanh trí: "Tôn chủ, có phải...... có phải có người xông vào sơn động hay không?"