Chương 17: Mình đụng phải nòng súng không trách được người

"Tham kiến Duệ vương."
Người này vừa xuất hiện, trong đại điện khí tức liền hạ xuống, tâm thần mọi người chấn động bận rộn không ngừng đứng dậy hành lễ, tiếng thỉnh ản điều nhịp vang lên đinh tai nhức óc. Chư Phượng Liên cả kinh liền vội cúi người hành lễ, lòng tràn đầy sợ hãi.


Không người nào không biết, Duệ vương này nổi danh là Thiết Diện vô tình, mặc kệ là hoàng thân quốc thích hay là bình dân bách tính, chỉ cần tội phạm trong tay hắn chính là cửu tử nhất sinh, một trong hai vương có thể lực lớn nhất Quang Phóng quốc, cái này không có mắt, còn đến mức nào.
Duệ vương?


Thanh Nguyệt hành lễ theo mọi người đồng thời âm thầm quan sát người này, nghe nói hai vương của Quang Phóng quốc đều có tích cách riêng, Túc vương là người hòa nhã thân thiện, tiếng nói cười có thể khiến người ta ném vũ khí tháo áo giáp đầu hàng. Mà Duệ vương thì ngược lại với hắn, là người quyết đoán sát phạt, một câu nói có thể quyết định người đó sống hay ch.ết, chỉ cần là quyết định của hắn, kể cả Hoàng đế cũng không có năng lực vãn hồi. Duệ vương với Túc vương mỗi người đều có thế lực riêng của mình, địa vị ở Quang Phóng quốc cũng không phân cao thấp, không thế lấy hoặc bỏ người nào, đây cũng là nguyên nhân Hoàng đế không lập Thái tử.


Thời điểm Thanh Nguyệt âm thầm quan sát người tới, một ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn về phía nàng, lạnh lẽo như hàn băng, sắc như lưỡi kiếm, khiến nàng không tự chủ được rùng mình một cái, vội vàng rũ mắt tránh đi.


Duệ vương, Quân Lăng Duệ, xem ra lời đồn đãi không phải giả, người này cũng không phải là một nhân vật đơn giản.


Quân Lăng Duệ nhìn Thanh Nguyệt nhanh chóng cúi đầu nhắm mắt, trong tròng mắt đen nhiều hơn một tia nhu hòa, chán ghét lườm Chư Phượng Liên miệng câm như hến, hừ lạnh một tiếng liền ngưng trọng áp suất thấp trên người, liền thẳng hướng đại điện phía trước đi tới.


available on google playdownload on app store


Chư Phượng Liên bị một tiếng hừ lạnh kia của Quân Lăng Duệ cả kinh thân thể run lên, chỉ cảm thấy lạnh buốt cả người tựa như rơi vào hầm băng, cũng may, ngọn nguồn làm người ta sợ hãi này lập tức liền rời đi, thân thể mềm nhũn vừa mới thở nhẹ một hơi, liền nghe được liên tiếp tiếng người mắng từ xa truyền đến.


"Không có gia giáo, không biết thẹn, lòng dạ ác độc, ɖâʍ phụ."


Nghe tiếng mắng chửi, Chư Phượng Liên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân chỉa mủi về phía nàng mắng, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại. Hiển nhiên người này chỉa mũi về nàng, khiến nàng muốn phủ nhận cũng không được, nghĩ muốn phát cáu nhưng không dám. Người này là cháu ruột của Hoàng hậu, hơn thế hắn còn là tâm phúc của Duệ vương, thân phận địa vị đó, nàng nào có gan đối nghịch với hắn chứ?


Thanh Nguyệt nghe người này mắng chửi, nhịn không được vụng trộm nhếch miệng, lặng lẽ giương mắt nhìn, chỉ thấy một nam nhân tuấn tú đang chỉ vào Chư Phượng Liên mắng, bộ dạng nam nhân đó khiến nàng phải chắc lưỡi hít hà.


Người này là người nào, miệng thật độc. ɖâʍ phụ? Đây là cố ý khiến người ta sống không được nha, chỉ là, thật hả lòng hả dạ.


Phương Thiếu Khanh khinh thường liếc nhìn nữ nhân mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt không dấu vết quét về phía Thanh Nguyệt đứng phía sau nàng ta một cái, lúc này mới chép miệng mặt mang vẻ hồ nghi rời đi.
Thú vị, thú vị, nữ nhân này thoạt nhìn bình thường như vậy, làm sao tên kia để mắt vậy?


Chư Phượng Liên nàng lúc nào bị người mắng chửi như vậy, thất khiếu đều muốn bốc cháy nhưng thủy chung không cách nào phát tiết được, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Nguyệt.
Nếu không phải tại nữ nhân hạ tiện này, cũng cũng không xui xẻo như vậy.


Thanh Nguyệt bị ánh mắt lúc gần đi của Phương Thiếu Khanh quét qua làm cho sửng sốt, người này biết nàng sao? Đang suy tư lại thình lình chống tầm mắt nóng bỏng của Chư Phượng Liên, lập tức vô tội buông lỏng nàng ta.
Đáng đời, chính ngươi đụng trên nòng súng, thật sự không trách được người.


Nàng không cười thì không sao, nhưng nàng cười chọc Chư Phượng Liên nổi trận lôi đình, răng trắng nghiến cộp cộp, hung tợn nhỏ giọng nói: “Chớ lên mặt, ngươi làm như thế, đừng tưởng rằng Duệ vương coi trọng ngươi.”


"Ngươi yên tâm, ta đương nhiên biết Duệ vương cao quý sẽ không coi trọng người nhỏ bé như ta, nhưng mà, chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng vọng tưởng có thể gả cho Bạch Dật Hiên." Giọng Thanh Nguyệt không lớn không nhỏ, vừa đủ để mấy người xung quanh nghe được, như vậy là được rồi.


Mọi người đều biết, Bạch Dật Hiên là vị hôn phu của nàng, cái gọi là lời đồn đãi có thể giết ch.ết một người. Hôm nay, Chư Phượng Liên tới bới móc nguyên nhân, chắc hắn mấy người này nghe được lời của mình trong lòng cũng đã biết rõ, mấy ngày nữa, lời đồn này chắc đầy thiên hạ rồi.


Chư Phượng Liên nghe vậy cả kinh, nhưng trong lòng chỉ hơi hồi hộp.
Nàng làm sao biết chuyện này?
"Nha, không trách được......."
"Hắc hắc hắc......"


Mấy người xung quanh luôn một mực nghiêng tai lắng nghe lời nói của hai người, bây giờ nhìn bộ dáng khiếp sợ của Chư Phượng Liên, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Mặc dù không nói ra lời khó nghe, thế nhưng ánh mắt ý vị sâu xa cùng với lời bàn luận xôn xao, đủ để Chư Phượng Liên hận không được tìm cái lỗ chui vào.


Nàng biết, đợi ở chỗ này cũng không chiếm được chỗ tốt gì, chỉ có thể hung tợn nhìn về phía Thanh Nguyệt hất tay áo rời đi, lại không biết, bộ dạng hất tay áo lên này của nàng, ở trong mắt người khác chính là che giấu tức giận.


Nên đi đều đi rồi, nơi này cũng coi như thanh tịnh, Thanh Nguyệt nhìn thấy mấy cô gái kia rõ ràng đối với nàng nhiều hơn mấy phần thiện cảm, rất vô tội cười cười, ngồi xuống tiếp tục uống trà của mình.


Sau khi Duệ vương đến, Túc vương cùng những hoàng tử khác cũng lần lượt đi đến, cho đến khi một tiếng hô: Hoàng thượng, Thái hậu giá lâm, yến tiệc này mới xem như chính thức bắt đầu


Sau khi đông đảo quan viên dâng lễ vật lên, chính là thời khắc của các công tử tiểu thư lộ diện. Tiếng đàn tiếng sáo, hát hay múa giỏi, đem tất cả vốn liếng bên ngoài lẫn bên trong thể hiện ra, chỉ vì cuộc đọ sức hôm nay để mình tỏa sáng, đương kim Thánh thượng tán dương một câu, mọi người thấy thế như si như say, diễn không biết mệt.


Trong góc, Thanh Nguyệt dùng tay che miệng ngáp to một cái, trong mắt nhất thời phủ thêm một tầng sương mờ, giương mắt ngó nghiêng xung quanh thấy không ai chú ý nàng, một tay chống cái trán tay khác kéo ống tay áo chê mặt lại, không tiếng động nhắm mắt.


Những thứ tranh đấu gây gắt này nàng nhìn đến phát chán, hôm nay tới cũng chỉ là có lệ mà thôi. Quà tặng của nàng Tô Kính Tùng đã sớm chuẩn bị tốt, nàng không biết là cái gì, cũng không quan tâm nó. Dù sao, những người này nàng đều không biết, có được hay không cũng không quan hệ với nàng.


Quân Lăng Duệ nhìn cô gái ngồi trong góc không ngừng gục gục đầu ngủ, nhịn không được lắc đầu một cái, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy ý cười.


Lúc này, Phương Thiếu Khanh không ngừng gật gù đắc ý nhìn cô gái nhảy múa trong sân, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng bưng ly rượu lên uống một hớp, bộ dạng quý công tử phong lưu phóng khoáng khiến mấy cô gái trong đại điện mặt hồng tim đập, trái tim rung động.


Một khúc xong, Phương Thiếu Khanh coi như thoả mãn mà gật gật đầu, đưa tay bưng ly rượu lên uống một ngụm, đang định nuốt xuống lại bị ý cười trong mắt huynh đệ khiến cả kinh nghẹn trong cổ, hồ nghi nhìn theo tầm mắt hắn, rượu sắp sửa nuốt xuống ‘ phốc ’ một tiếng phun ra ngoài, sặc đến đỏ mặt tía tai.


Này, đây là nữ nhân sao? Trường hợp như vậy cũng có thể ngủ.


Bởi vì phẫn hận, Chư Phượng Liên cũng một mực chú ý Thanh Nguyệt, dĩ nhiên cũng biết động tác của nàng đại biểu cho cái gì, ánh mắt quét qua cô gái đánh đàn trong sân đang lui ra, tự nhiên đứng dậy nâng mông lắc eo đi vào trong sân, đáy mắt lộ ra nụ cười ác độc.


Tô Thanh Nguyệt, đừng trách ta ác độc.






Truyện liên quan