Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo
✍ Tử Yên Phiêu Miểu
57 chương
1,004 lượt xem
3 ✩
✎
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Đây là cái tình huống gì a?
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8: Sửa đổi
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17: Mình đụng phải nòng súng không trách được người
- Chương 18: Vũ nhục
- Chương 19: Đánh người thành một đóa hoa nhỏ
- Chương 20: Âm mưu được như ý
- Chương 21
- Chương 22: Sính lễ
- Chương 23: Đổi đường đi
- Chương 24: Khẩn cấp lên đường, đao kiếm không có mắt
- Chương 25: Yêu cầu quá đáng
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28: Đi vào mộng ta
- Chương 29: Tính tình chậm chạp
- Chương 30: Đánh nhau với chó
- Chương 31: Nàng dưới ánh trăng
- Chương 32: Hôn ta một cái
- Chương 33: Thuốc giải duy nhất
- Chương 34: Ném đi, ta bồi!
- Chương 35: Đôi chân
- Chương 36: Rơi xuống vực sâu
- Chương 37: Không tính phụ trách sao?
- Chương 38: Ta sẽ thú nàng
- Chương 39: Thật không hài hước
- Chương 40: Hang động bí ẩn
- Chương 41: Giai thoại
- Chương 42: Ra khỏi động
- Chương 43: Lòng rối bời
- Chương 44: Cùng ai bỏ trốn
- Chương 45: Chuyện kì lạ
- Chương 46: Chửi bậy
- Chương 47: Ai cũng có thể làm chồng ta? bằng chứng?
- Chương 48: Nhân chứng
- Chương 49: Nhân chứng (2)
- Chương 50: Bật cười
- Chương 51: Túc Vương
- Chương 52: Biện hộ
- Chương 53: Đánh chết ngươi
- Chương 54: Nàng có ý với hắn?
- Chương 55: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
- Chương 56
- Chương 57
Thể loại: Cổ đại
Editor: từ chương 1-35: yennhu2503, từ chương 36 trở đi: Bạch Nguyệt
Ngày đại hôn, hắn mặc áo bào đỏ thẫm, cưỡi trên tuấn mã đeo hỷ hoa đỏ thâm lại cao giọng nói trước mặt mọi người: "Hôn sự giữa Bạch mỗ và Tướng phủ chính là kết thúc tại đây, xin trả lại sính lễ để Bạch mỗ còn đến phủ Thượng thư đón tân nương"
Vừa mới dứt lời, thì cửa Tướng phủ vốn đóng chặt bỗng vang lên một tiếng, một hàng gã sai vặt nối đuôi nhau khiêng rương gỗ chứa đầy sính lễ đặt trước mặt tân lang rồi quay trở về như được huấn luyện từ trước.
Vị tân lang có tên là Bạch mỗ kia nhìn thấy sính lễ được bọc vải trắng không khác gì đồ tế trong tang lễ, khóe miệng không ngừng run rẩy, gương mặt anh tuấn đen như than.
Chẳng biết từ lúc nào, một nữ tử xinh đẹp xuất hiện trước cửa Tướng phủ, nhìn mặt tân lang giăng đầy mây đen, hai tay nắm chặt thì cười khúc khích, nói.
“Thật là không khéo, tiểu nữ chỉ biết hôm nay Bạch công tử tới để từ hôn, lại không biết còn muốn đi cưới tân nương, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được màu đỏ của sự vui mừng (hỷ sắc) nên không thể làm gì khác hơn là lấy một ít vài màu trắng để thay. Chúc ngài tân hôn hạnh phúc, bạch đầu giai lão (đầu bạc răng long), bạch phát tề mi (tóc trắng ngang mày), người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh với tân nương.”
“Phụt!...”
Bên cửa số của một quán rượu ở đối điện, một nam tử tuyệt thế vô song đang lau rượu dính trên người của người đối diện mà sắc mặt không đổi, nhìn nữ tử cười đầy xảo quyệt phía dưới, đôi mắt tràn đầy ý cười.
Nữ nhân thú vị này, hắn muốn!